Mị Cốt Thiên Thành

Tu Hạo chỉ vào Tô Hồng Tụ ở trong phòng xa xa, Sở Hiên coi trọng Tô Hồng Tụ quá mức, bố trí nàng ở thâm cung không ai có thể tùy ý tiến vào, ngược lại mang tới họa trí mạng cho nàng.

Tu Hạo nhanh chóng sai thủ hạ bao vây cung điện Tô Hồng Tụ ở lại.

Thân tín của hắn đã bắt đầu chất than củi, củi, bông tẩm chất cháy bốn phía xung quanh.

Khi bọn hắn chuẩn bị xong, bọn họ nhanh chóng tản ra, núp trong rừng cây, kéo cung tiễn nhằm vào tẩm cung.

Vân Phạm kinh ngạc không thôi, “Các ngươi muốn thiêu chết nàng ta?”

Vân Phạm vội la lên, không nói không rằng muốn mang theo thủ hạ của mình chặn Tu Hạo lại.

Tu Hạo lạnh lùng cười, tròng mắt sắc bén lộ ra ánh sáng lạnh thấu xương: “Nàng ta sẽ không chết, Sở Hiên sẽ cứu nàng ta ra.”

Tu Hạo trầm giọng nói, ngẩng đầu nhanh chóng quét mắt qua đám cung thủ đã mai phục xong chung quanh: “Chỉ cần hắn vào vòng vây kia”, Tu Hạo đưa tay, chỉ một vòng củi vây quanh tẩm cung: “Chúng ta có thể bao vây hắn lại, vạn tên cùng bắn, không tin hắn không thành tổ ong vò vẽ.”

Vân Phạm vẫn không dám tin, hắn cau mày, vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Tu Hạo: “Ngươi xác định hắn sẽ mắc mưu của ngươi? Ta thấy chưa chắc, hắn sẽ xuyên qua chúng ta, cho dù tất cả chúng ta chung vào một chỗ, cũng không phải là đối thủ của hắn. Đến lúc đó, hắn sẽ giết chúng ta trước, rồi vào cứu người.”

Tu Hạo cười nhạt, ánh mắt nhìn Vân Phạm hung ác nham hiểm mà lạnh như băng, ở giữa lộ ra ánh sáng quỷ quyệt: “Ngươi sai rồi.” Tu Hạo nói xong, “Tách” một tiếng đánh đá lửa trong tay, “Hắn nhất định sẽ vào cứu người.”

Tô Hồng Tụ hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Nàng mở cửa sổ ra, nhìn chung quanh, không tìm được thịt gà, nên buông tha, ngoan ngoãn rúc về phòng, chuẩn bị tắm rửa thay quần áo, sau đó lên giường nghỉ tạm.

Nhưng cũng không lâu lắm, ngoài cửa sổ bay tới mùi là lạ, giống như có đồ gì đó bị đập bể.

Tô Hồng Tụ nhíu mày, thả quần áo trong tay, nhanh như chớp chạy đến bên cửa sổ xem xét –

Nàng lập tức trừng lớn hai mắt, khiếp sợ không thôi.

Bên ngoài cháy rồi!

Nhưng mà điều này sao có thể? Bây giờ là mùa đông, bên ngoài tuyết đọng như vậy, vừa không có lá khô cành khô, sao có thể cháy?

Nhưng bên ngoài quả thật đang cháy, không biết là ai, chất đầy bông và cành khô bốn phía, gió đông mãnh liệt, lửa mượn gió thổi, lửa lớn hừng hực chập chờn theo gió, trong giây lát từ một điểm nhỏ trước tẩm cung lan tràn ra chung quanh thành vòng lớn.

Khói đen đậm đặc bay thẳng đến chân trời, gió nóng hổi thổi từ cửa sổ, từ khe cửa, bốn phương tám hướng khắp các ngõ ngách mãnh liệt đánh về phía Tô Hồng Tụ.

Tô Hồng Tụ muốn chạy trốn, nhưng đáng sợ thay, cửa phòng đã sớm bị Sở Hiên khóa chặt bên ngoài.

Nàng định nhảy cửa sổ, nhưng mà cửa sổ quá nhỏ, chỉ có thể thò một cái đầu ra ngoài, vốn không thể để cho cả thân thể nàng chui ra.

Nàng không có chỗ có thể trốn, không đường lui, muốn kêu người, nhưng lửa bên ngoài rõ ràng cho thấy có người cố ý đốt.

Người nọ nếu dám lộ liễu phóng hỏa, chung quanh nhất định vốn không có người của Sở Hiên.

Đúng vậy, sáng sớm tinh mơ bọn họ đã bị Sở Hiên mang hết ra ngoài rồi.

Tô Hồng Tụ bất lực, đành phải run rẩy thấm ướt một chiếc áo bông vào trong thùng tắm, quay đầu áo bông khoác lên người mình, mở hầm chui vào.

Sở Hiên đang mang thuộc hạ xâm nhập rừng tùng, những ngày này hắn gần  như săn sạch yêu thú của Đại Lương, nuốt vào trong bụng.

Đến trưa, đại đội người ngựa dừng cạnh bụi cây bên dòng suối nhỏ uống nước nghỉ ngơi, Sở Hiên lục lọi bọc quần áo mang theo người, lấy ra một khối cứng ngắc dùng lá cây bao lấy, mở lá cây ra, ngồi bên bờ suối, vùi đầu ăn đống đen sì đó.

Bộ hạ ra ngoài theo hắn ở chung quanh đều nghiêng mắt, kinh ngạc không thôi.

Thánh thượng ăn gì vậy? Đen sì một đống, giống như mấy cục than.

Lúc hắn nhai nuốt, bọn họ thậm chí còn nghe rõ giữa hàm răng hắn phát ra tiếng vỡ vụn “Rắc rắc”, “Rắc rắc”.

Đồ chơi này có thể ăn sao? Nhìn có vẻ giống như có độc!

Có mấy tướng quân muốn nịnh nọt Sở Hiên, mang lương khô tự mình mang theo đến gần Sở Hiên.

“Bệ hạ, đừng ăn cái này, ăn của hạ thần đi!” Tướng quân Giáp cực kỳ ân cần, mang thịt khô của mình đưa cho Sở Hiên.

Tướng quân Ất không cam lòng rớt lại phía sau, lập tức tiến lên hung hăng đẩy tướng quân Giáp ra: “Bệ hạ, vẫn ăn die nd da nl e q uu ydo n của hạ thần đi, đây là thịt gấu chấm mật, còn có cái kia, đây là khô cá tự thần làm, hương vị cực ngon, bệ hạ, sao ngài không nếm thử một chút?”

Sau đó tướng quân Bính, tướng quân Đinh, một đám đông ùn ùn kéo đến, xoay chung quanh Sở Hiên, cố gắng đưa lương khô của mình tặng cho Sở Hiên.

Sở Hiên giống như rất không thích ứng được với nịnh nọt và ân cần của mọi người, hắn ngẩng đầu lên, tròng mắt lạnh như băng nhanh chóng quét qua một vòng tướng quân đang vây quanh mình.

“Đừng vây quanh ta, tránh ra!”

Sở Hiên tức giận nói, nuốt miếng thịt gà cuối cùng trong miệng xuống, xoay người múc một ngụm nước suối uống vào.

Nhưng lúc hắn vừa uống xong ngụm nước suối lạnh như băng, mắt hắn đột nhiên rét lạnh, thân hình cứng đờ, đột nhiên giống như cảm thấy gì đó, xoay người lại dò xét cẩn thận các tướng quân bên mình.

Con mắt sắc của Sở Hiên bắt đầu trở nên lạnh, tròng mắt đen đột nhiên nhíu lại nguy hiểm.

“Ai bảo các ngươi đều đến? Không phải ta đã nói, lưu lại hai người canh giữ trong cung sao.”

Sở Hiên lạnh nhạt nói, tụ tập tất cả các tướng quân, cẩn thận kiểm tra quân số.

“Nói!”

Sở Hiên vừa dứt lời, đã có mấy tướng quân rơi vào phía sau đội ngũ rối rít lui về sau dò xét nhìn quanh, chỉ vào hướng Hoàng cung báo cáo với Sở Hiên: “Bệ hạ, không xong! Bên kia dường như có khói đen bay ra, phương hướng kia, hình như là Hoàng cung!”

Lời các tướng còn chưa dứt, mắt Sở Hiên trầm xuống, nhanh chóng rút đao dùng để mở đường bên hông ra, bóng dáng hoàn mỹ như con báo hung ác nhanh nhẹn nhất trong rừng rậm, qua giây lát đã chìm vào trong rừng cây trắng phau.

Tu Hạo chờ Sở Hiên trong nhà gỗ bên cạnh đã lâu.

Hắn hơi nóng lòng, trên trán tỏa ra mồ hôi nóng cuồn cuộn, nhịp tim như sấm đánh, lo sợ bất an. Bởi vì Tô Hồng Tụ không lớn tiếng kêu cứu hoặc khóc thút thít giống như hắn dự đoán.

Nếu như tiếng kêu cứu của nàng ta không bị Sở Hiên nghe thấy, Sở Hiên có thể đi vào cứu nàng ta hay không, sẽ rất khó nói.

Tu Hạo giận tái mặt, suy nghĩ sâu xa, ra lệnh thủ hạ ném toàn bộ bông và cành khô còn lại vào trong đống lửa.

Vân Phạm kinh ngạc không thôi, vội vội vàng vàng đứng lên định ngăn cản Tu Hạo, hắn kéo tay Tu Hạo, phát ra tiếng hét to hùng hồn từ sâu trong cổ họng: “Không được! Nếu thật sự như vậy ngươi sẽ thiêu chết nàng ta!”

Tu Hạo đã sớm gấp như kiến bò trên chảo nóng, hắn một cước đá văng Vân Phạm, chỉ vào đầu đầy mồ hôi của Vân Phạm mà nói: “Nếu như hắn vào, hai chúng ta đều phải chết!”

Vân Phạm ngẩn người, trên trán dần dính đầy mồ hôi lạnh, hắn do dự chỉ trong chốc lát, cuối cùng ngậm miệng lại, tùy ý để Tu Hạo ra lệnh cho đống thủ hạ của hắn ôm một bó bông ném vào trong đống lửa.

Cũng không lâu lắm, trong nhà gỗ quả thật đã truyền đến tiếng khóc nức nở rầu rĩ, vô cùng hoảng sợ của Tô Hồng Tụ.

“Cứu mạng – khụ, khụ... Bị sặc...”

“Cứu mạng! Cứu mạng! Ta nóng quá...”

Tiếng khóc sụt sùi của Tô Hồng Tụ, tiếng khóc bị chôn vùi trong âm thanh thiêu đốt đùng đùng bốn phía, gió đông thổi vù vù rít gào, nhẹ đến gần như không nghe thấy.

Nhưng mà Tu Hạo và Vân Phạm vẫn canh chừng bên ngoài đám cháy thì nghe thấy, bọn họ giống như kẻ liều mạng, bởi vì Tô Hồng Tụ yếu ớt hoảng sợ kêu cứu mà cười ha ha.

Ai cũng không dự đoán được Sở Hiên lại đột nhiên xuất hiện từ bãi phi lao đối diện, mặt mày hoàn toàn xám tro, đối diện với Tu Hạo và Vân Phạm cười không ngừng.

Kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt, Tu Hạo lập tức ngừng cười, cong lưng rút dao găm dưới eo ra thủ thế phòng ngự.

Cự ly giữa hai người hơn mười bước.

Mặt Sở Hiên hung ác nham hiểm, tròng mắt sắc bén lạnh lẽo như đao.

Khoảnh khắc đó, Tu Hạo cảm thấy cả mặt Sở Hiên bị bóp méo, dữ tợn và điên cuồng, sự thù địch giống như gió lạnh die nda nle equ ydo nn làm cho người ta sợ hãi xoáy lên trong bãi đất bằng, bỗng nhiên quanh quẩn trên thân căng cứng của Sở Hiên.

Trong khoảnh khắc đó, Tu Hạo cảm giác mình thật sự ngu xuẩn, nhất định bị thứ gì đập đầu, mới có thể nghĩ ra chủ ý cực kỳ điên rồ kia.

Hắn hạ bẫy này vốn không thể bao vây lấy Sở Hiên, Sở Hiên chỉ cần lắc mình về phía trước, dễ dàng có thể cắt đứt cổ họng hắn.

Quả nhiên, Sở Hiên nắm chặt đao trong tay, bước ra một bước về phía Tu Hạo, vẻ mặt âm trầm trên mặt hắn càng tăng thêm, dần hiện ra vẻ hung ác.

Đầu Tu Hạo đầy mồ hôi, toàn thân cứng ngắc, ngay cả tiếng tim đập lẫn giọng nói đều bất động trong nháy mắt.

Nhưng mà vào đúng lúc này, Tô Hồng Tụ ở trong phòng phát ra tiếng thét thê lương chói tai: “A -”

Sở Hiên bỗng dưng dừng động tác, ánh mắt lợi hại như điện lướt qua, sau đó, thân hình cao lớn đột nhiên thay đổi phương hướng, bóng dáng nhanh nhẹn giống như báo hoang chạy băng băng cấp tốc trong rừng rậm, trong nháy mắt đã  nhào vào đám cháy hừng hực thiêu đốt.

Tô Hồng Tụ khóc không ra nước mắt, bởi vì cực kỳ thiếu dưỡng khí, kinh hoàng và sợ hãi, mặt mũi trắng như phấn đã bị nghẹn đến đỏ bừng.

Lửa vốn chỉ đốt trên mặt đất, nhưng một cơn gió lạnh thổi vù vù qua, lửa mượn gió thổi, khói đen đậm đặc xuyên qua cánh cửa hầm bằng gỗ, giống như quỷ quái giương nanh múa vuốt, sâu và đen bành trướng vô hạn, hùng hổ mãnh liệt đánh tới Tô Hồng Tụ ở dưới hầm.

Tô Hồng Tụ hoảng hốt kêu một tiếng, khói đặc nóng hổi cuối cùng lan đến góc nàng ẩn núp, khói đen hun đến nàng mở mắt không ra, hơi nóng sặc người làm cho nàng khó thở, cổ họng đau đớn, mắt nóng lên, đành phải cúi đầu, liều mạng để mìn co lại trong góc.

Đột nhiên, trên đỉnh đầu nàng vang lên giọng nói quen thuộc, khàn khàn trầm lắng, vô duyên vô cớ khiến cho tim nàng đập nhanh.

“Ngẩng đầu.”

Tô Hồng Tụ cực kỳ vui mừng, mặc dù hai mắt nàng bị khói đen hun đến nước mắt chảy không ngừng, vốn không mở ra được, không nhìn thấy bóng dáng cao lớn của nam nhân trước mặt, nhưng nhanh chóng ngẩng đầu, run run rẩy rẩy đi về trước ôm lấy cánh tay Sở Hiên.

“Sở Hiên...”

Tô Hồng Tụ vừa dứt lời, Sở Hiên bỗng nhiên cúi đầu, không hề báo trước dán môi lạnh như băng lên chiếm lấy môi nàng.

Tô Hồng Tụ khiếp sợ không thôi, phản xạ có điều kiện nhanh chóng đưa tay định đẩy Sở Hiên ra. Nhưng khi một luồng không khí trong lành từ khoang miệng nóng bỏng của Sở Hiên truyền đến phổi như thiêu đốt của Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ lập tức thu hai tay lại, mười ngón tay trắng nõn như ngọc sáng long lanh nắm chặt lấy sau lưng cao lớn rắn chắc của Sở Hiên.

Nàng tham lam hấp thu lấy hơi thở mới mẻ trong miệng Sở Hiên, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn dần mềm đi, mềm mại không xương mà dựa sát vào lồng ngực ấm áp rắn chắc của Sở Hiên. Hai bàn tay to lớn của Sở Hiên ôm chặt lấy lưng Tô Hồng Tụ, ôm nàng càng chặt hơn.

Tiếp khí đơn thuần chẳng biết từ lúc nào biến thành nụ hôn bá đạo và cường thế, Tô Hồng Tụ bị đôi môi nóng bỏng và cuồng  nhiệt của Sở Hiên hôn đến thở hồng hộc, gương mặt ửng đỏ.

Nàng không nhịn được muốn chống lại, nhưng Sở Hiên lại giữ gáy nàng, ép buộc nàng ngẩng đầu lên, cảm nhận hắn, đón nhận hắn.

Ham muốn có thế tới mạnh mẽ, chẳng phân biệt được trường hợp, không có điều độ.

Đang trong cơn hỏa hoạn hừng hực Sở Hiên không chút kiêng kỵ hôn, vuốt ve Tô Hồng Tụ.

Bàn tay to lớn ấm áp của hắn xuyên qua vạt áo nàng, điên cuồng và có lực chạm vào thân thể mềm mại trắng nõn.

Nụ hôn của hắn cường thế và dã man, mạnh mẽ tới, không có chương pháp gì, Tô Hồng Tụ không cách nào hô hấp, gần như chết đuối trong ngực tráng kiện cực nóng này.

Cuối cùng, Sở Hiên buông Tô Hồng Tụ ra, lui về phía sau.

Tô Hồng Tụ mở lớn miệng thở hổn hển, hai má đỏ bừng, ánh mắt mê man mà nhìn nam nhân vẻ mặt khó lường, tròng mắt đen lộ ra tia sáng kinh người trước mắt.

“Không có việc gì là tốt rồi.”

Sở Hiên đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ lên gương mặt ửng đỏ của Tô Hồng Tụ. Khóe môi hắn khẽ nhếch thành nụ cười nhạt.

Trong lòng Tô Hồng Tụ khẽ động, vì trong mắt nam nhân lạnh lùng này đột nhiên hiện lên tình cảm dịu dàng lóe lên rồi mất như sao băng.

Sở Hiên cởi áo khoác trên người xuống, ngâm nó trong thùng nước thấm ướt, khoác lên người Tô Hồng Tụ.

Hắn ôm lấy Tô Hồng Tụ, bản lĩnh nhanh nhẹn, né tránh gì đó, không tốn chút hơi sức nào thoát ra khỏi xà nhà nghiêng đổ xung quanh, mang theo Tô Hồng Tụ thoát khỏi biển lửa.

Nhưng mà nguy hiểm lớn hơn đang chờ ngoài biển lửa.

Không ngoài dự đoán của Sở Hiên, khi chân trước của hắn vừa mới bước ra khỏi phòng cháy rừng rực, rừng phi lao bị đóng băng chung quanh vang lên rào rào, mười mấy người mặc áo giáp mềm, cầm cung tiễn đột nhiên xông ra từ trong rừng rậm.

Bọn họ tạo thành vòng tròn, đều nhắm vào hắn.

Tròng mắt lạnh như băng của Sở Hiên quét bốn phía, nhanh chóng phân tích cũng như dự đoán tình thế.

Hắn chú ý tới hai người xa lạ chưa bao giờ thấy đứng trước mặt hắn, từ cách ăn mặc của hai người xa lạ này, bọn họ chắc là người Đại Chu.

“Hai người các ngươi, do Phong Lăng Thiên phái tới?” Vẻ mặt Sở Hiên kỳ dị hìn chằm chằm vào Vân Phạm hồi lâu, lặng yên, ánh mắt đột nhiên nhuộm lên vẻ thâm trầm tàn ác, bờ môi làm cho người ta sợ hãi cười nhạt, khuôn mặt lạnh như băng tỏa ra sát khí tà mị, khiến lòng người phát run.

Vân Phạm nơm nớp lo sợ, lui nhanh về sau vài bước.

Đầu hắn tuôn đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, không biết bởi vì sợ hãi, hay bởi vì khí trời tháng này quá mức rét lạnh, trên dưới toàn thân lạnh run.

“Ngươi muốn diệt trừ ta, dẫn nàng đi.” Sở Hiên ngắt lời, khẳng định chứ không phải nghi vấn.

Tất cả mọi người bị sát khí kinh người tỏa ra từ chung quanh thân Sở Hiên làm kinh sợ, mặc dù cả đám đều giơ cung tiễn nhằm về phía Sở Hiên, nhưng không một ai dám mở miệng, để Sở Hiên giao Tô Hồng Tụ ra.

Tu Hạo phản ứng lại đầu tiên, Sở Hiên đã mang theo Tô Hồng Tụ thoát khỏi biển lửa, hắn đang từng bước một tới gần hắn!

Nếu không ra tay, thì trễ rồi!

Tu Hạo bực mình, giơ tay lên, ra lệnh một tiếng: “Bắn!”

Không ai nhìn rõ Sở Hiên ra tay ra sao, mọi người chỉ thấy một ánh sáng bạc lạnh lẽo như dòng nước xoáy bắn ra, đi đến đâu phá đến đó, Sở Hiên bỗng nhiên rút đao, như sói như hổ mãnh liệt nhào tới trước, một đao chém đứt cổ Tu Hạo.

Người áo đen bốn phía đều giương cung, bắt đầu bắn tên. Thân hình Sở Hiên nhanh nhẹn, nhanh như chớp, trong nháy mắt chặt đầu Tu Hạo, kéo Tô Hồng Tụ từ trong ngực mình ra, biến thân hình cường tráng của Tu Hạo thành cái khiên, một mực bảo vệ Tô Hồng Tụ.

Hắn giống như một đầu thú hoành hành ngang dọc, không thể địch nổi, ra tay nhanh nhẹn, nhanh như chớp, khoảnh khắc khi xông vào rừng cây bên trái đã chém tận giết tuyệt đám người áo đen trong rừng, nguyên một đám không phải cắt cổ, chính là chém đứt tứ chi, thậm chí, mổ nát bụng, máu tươi và nội tạng đổ tí tách suốt đường.

Đám người áo đen ở rừng bên phải đều lộ vẻ sợ hãi, hai tay run run, không cách nào cầm chặt cung tiễn trong tay.

Bọn họ xoay người định rút lui, nhưng Sở Hiên không cho bọn họ lui về sau.

Hắn giống như một tia chớp màu trắng, từ rừng cây bên này rào rào chém về rừng cây bên kia, nơi đi qua không một kẻ nào may mắn thoát khỏi, người áo đen đều phát ra tiếng rên thê lương, máu tươi đầm đìa, quay cuồng trên đất.

Trước trước sau sau chỉ trong chớp mắt, thời gian vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, Sở Hiên đã giết phân thây cung tiễn mai phục trong rừng tính cả thủ lĩnh Tu Hạo gần như không còn.

Khi toàn thân hắn nhuốm máu, nét mặt hung ác nham hiểm xuất hiện trước mặt Vân Phạm, toàn thân  Vân Phạm đã run lên, xụi lơ trên mặt đất, phát hiện đáng xấu hổ, đũng quần của hắn ướt, hắn bị sợ đến són tiểu.

Sắc mặt Vân Phạm trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, nét mặt hốt hoảng mà nhìn Sở Hiên chằm chằm.

Sở Hiên nhìn từ trên cao xuống, lạnh nhạt liếc Vân Phạm sợ run, xụi lơ trên đất bằng nửa con mắt, thò tay dính đầy máu tươi và nội tạng, ngón tay bóp vụn, chỉ thi thể hài cốt bốn phía chung quanh.

“Ngươi trở về,  truyền lời của ta cho Phong Lăng Thiên.”

Sở Hiên lạnh nhạt nói, tròng mắt sắc bén lạnh lẽo như đao.

“Ai dám động vào nàng dù chỉ một cọng lông măng, những người này chính là kết cục.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui