"Không được, nếu như bản cung không nghĩ biện pháp trở về một chuyến, Vương phi sẽ nháo ra chuyện. Tối hôm qua nàng khẳng định đang đợi bản cung, đợi không được, chắc chắn sẽ thương tâm!" Mạc Kỳ Hàn xoay người, trong mắt có chút đỏ, mày nhíu chặt, suy tư một chút, phân phó: "Vô Cực, ngươi truyền tin cho Từ ma ma ở Phương Ánh Trai, gọi người đến vào lúc giữa trưa, tìm vài nhạc sĩ con hát làm ầm ĩ ở trong sân, hơn nữa tung tin đồn, nói buổi tối sẽ có quý nhân đến, truyền tin tức đến lũ thám tử, mới có thể dụ bọn chúng đi, nếu số thám tử còn dư lại không nhiều, liền trực tiếp giải quyết hết."
Mạc Kỳ Hàn nói xong, xoay thân, lạnh lùng nói: "Vô Ngân, cải trang thành bộ dáng bản cung, giờ hợi đêm nay ra cung, ngươi ở lại Phương Ánh Trai lừa người của hắn, bản cung sẽ rời đi vào giờ dần canh ba sáng mai, ngươi tính toán thời gian, chúng ta gặp ở phố nam."
"Vâng, chủ tử!" Vô Ngân chắp tay, nghiêm túc gật đầu.
Mạc Kỳ Hàn khép hờ mắt đau nhức, thở dài nói: "Còn nữa, lại truyền tin tức cho sư phụ, nhờ ngài khuyên Vương phi, nói bản cung đêm nay nhất định đến."
"Vâng, nô tài hiểu rõ!"
Lăng Tuyết Mạn ngủ mê một ngày, không ăn không uống, Xuân Đường Thu Nguyệt lo lắng không thôi, Mạc Ly Hiên yên lặng coi chừng trước giường, thẳng đến buổi chiều mặt trời lặn, Lăng Tuyết Mạn mới tỉnh lại, cũng là nhìn ngó mấy người, ngậm miệng không nói.
"Mẫu thân, ngài ăn chút cháo được không? Hiên nhi đút cho ngài!" Mạc Ly Hiên múc một muỗng, đưa tới bên miệng Lăng Tuyết Mạn, nó lên mười một tuổi, vóc dáng lại cao một chút, trên khuôn mặt cũng bớt nét trẻ con, giờ phút này, mắt đỏ hồng mang vẻ cầu xin nhìn Lăng Tuyết Mạn.
Lăng Tuyết Mạn cảm thấy càng thêm khổ sở, mũi đau xót, nước mắt rơi xuống, nhẹ nhàng há mồm, ăn muỗng cháo. (Chị ơi chị bị liệt sao? Sao đày bé nó dữ vậy?)
Xuân Đường Thu Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, vui sướng lộ ra tươi cười.
Mạc Ly Hiên tất nhiên cũng vui mừng, vội đút từng muỗng từng muỗng cho Lăng Tuyết Mạn, rốt cục, hết một chén cháo hạt sen, "Mẫu thân tuyệt quá, ha ha, mẫu thân ăn nữa đi, hôm nay phòng ăn nấu vài món rất mát, ngài nếm thử được không?"
"Hiên nhi, ta không muốn ăn." Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, nằm ở trên giường, động cũng không muốn động.
"Mẫu thân!" Mạc Ly Hiên hơi mím môi, nhận khăn gấm từ trong tay Thu Nguyệt nhẹ lau vết nước đọng bên khóe miệng Lăng Tuyết Mạn, ôn nhu khuyên nhủ: "Mẫu thân ăn một chút a, nếu không Hiên nhi rất lo lắng, mẫu thân không cần con sao?"
"Hiên nhi, ta… Ta không phải không cần con, chính là…" Lăng Tuyết Mạn không còn gì để nói, nếu như nàng cùng Tình nhân đi, Ly Hiên làm sao bây giờ? Nàng đã đáp ứng, vĩnh viễn ở cùng nó…
"Nha đầu Mạn Mạn!"
Một tiếng gọi khẽ, Hoa Mai bà bà đi đến, cười híp mắt nói: "Tiểu Vương gia, đi ra ngoài đi, ta tới khuyên nha đầu Mạn Mạn ăn cơm."
"Bà bà?" Mạc Ly Hiên ngây cả người, lập tức hiểu được, vội vàng gật đầu, "Vâng, làm phiền bà bà!"
Cửa phòng đóng lại, Hoa Mai bà bà ngồi xuống trước giường, cười nói: "Nha đầu, nhanh đứng lên ăn đi, ăn no mới có sức gặp nam nhân của con a!"
"Bà bà, không cần gặp, con không muốn gặp." Lăng Tuyết Mạn nghẹn ngào trả lời một câu, nghiêng mặt đi.
"Ha ha, tối hôm qua nó không có tới, là vì thật sự tới không được, con suy nghĩ một chút xem, hiện tại Hoàng thượng phái đại nội thị vệ theo dõi chặt như vậy, sao nó có thể đi đến chứ?"Hoa Mai bà bà khẽ cười nói.
Lăng Tuyết Mạn mím mím môi, "Không phải hắn được xưng là thần thông quảng đại sao? Không phải nói trong thiên hạ không có nơi hắn không dám đi sao?"
"Ách, lời này cũng đúng, nhưng nó cũng không phải thần tiên mà, trước khi chưa đàm phán xong với Hoàng thượng, nó cũng không thể cho Hoàng thượng biết nó lén lún với con, làm cho Hoàng thượng thật mất mặt sao?" Hoa Mai bà bà vừa suy tư vừa nói.
"Hắn thật sự đàm phán cùng Hoàng thượng sao? Kết quả như thế nào?" Lăng Tuyết Mạn lập tức sốt ruột, ngồi dậy giữ chặt tay Hoa Mai bà bà, "Bà bà, Hoàng thượng có khả năng giận dữ giết hắn không?"
"Sẽ không, Hoàng thượng cùng Tình nhân nhà con có quan hệ không tệ, sẽ không giết hắn, Mạn Mạn con cứ yên tâm đi, Tình nhân nhà con nói đêm nay nhất định nghĩ biện pháp đến, nó muốn nhìn thấy bộ dáng con khỏe mạnh cường tráng, vui vẻ, nếu không nó sẽ tức giận."Hoa Mai bà bà lắc đầu, lại cau mày nói.
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn nhất thời kinh hỉ, "Thật sự sao? Tình nhân nói đêm nay nhất định đến sao?" mới nhất ở truyen/y/y/com
"Thật sự, con nhanh xuống ăn cơm, thân thể ốm yếu của con cần phải vỗ béo, nếu không làm sao sinh con cho Tình nhân của con đâu?" Hoa Mai bà bà cười nhạo báng, nhìn thân mình Lăng Tuyết Mạn từ trên xuống dưới.
Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, "Bà bà, bà nói cái gì a? Ai muốn sinh con cho tên khốn kiếp đó?"
"Ách, khốn kiếp? Khụ khụ…" Hoa Mai bà bà bị sặc, bật cười ra tiếng, "Được rồi, được rồi, không sinh cho tiểu tử khốn kiếp kia, bảo tiểu tử khốn kiếp kia tìm nữ nhân khác sinh đi!"
"Sao? Hắn dám!" Lăng Tuyết Mạn trừng mắt, hùng hổ.
Hoa Mai bà bà xấu hổ, nuốt nước miếng, "Được, Mạn Mạn con lợi hại, cũng chỉ có con có bản lĩnh trị được tiểu tử kia."
"Con làm sao mà lợi hại a, hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, không cho con làm cái này, không cho con làm cái kia, haiz -" Lăng Tuyết Mạn bi thương thở dài một hơi, nhấc chăn lên xuống giường, hướng ra ngoài kêu lên: "Xuân Đường Thu Nguyệt, dọn cơm đi!"
Một vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm, Lăng Tuyết Mạn nhìn sắc trời, âm thầm kích động, ngâm mình trong bồn tắm đầy hoa, đổi lại áo ngủ, sau đó ngồi ở trên giường tiếp tục chờ.
Rốt cục, nến tắt!
"Tình nhân!"
Lăng Tuyết Mạn cảm thấy vui mừng, chân vừa xuống giường, liền ngã vào một cái ôm ấm áp quen thuộc, trên đỉnh đầu vang lên giọng của Mạc Kỳ Hàn trêu tức, "Thế nào, bây giờ đối với bản công tử quả nhiên là một ngày không thấy, như cách ba thu sao?"
"Nôn mửa!" Lăng Tuyết Mạn hờn dỗi một tiếng, dẩu môi nói, "Tốt lắm chàng cứ cười nhạo ta đi, ta chính là không có tiền đồ, chờ ngày nào đó ta có tiền đồ, ta sợ chàng sẽ gấp phát khóc!"
"Ha ha, vậy thì không cần có tiền đồ, cứ như vậy, ta thích." Mạc Kỳ Hàn cười sủng nịch, hôn nhẹ một cái trên trán Lăng Tuyết Mạn, "Thơm quá, tắm với hoa?"
"Ừ." Lăng Tuyết Mạn nói xong, thoát ra khỏi cái ôm của Mạc Kỳ Hàn, bò lên đứng trên mép giường, hai tay kéo thân Mạc Kỳ Hàn qua, ghé vào trên lưng hắn làm nũng: "Tình nhân, chàng cõng ta nhìn sao trời được không?"
"Xem sao?" Mạc Kỳ Hàn nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng cười, "Được, chúng ta đi lên lầu cao nhất Tứ Vương phủ xem sao đi! Đến, mặc quần áo cho kín, còn phải mặc áo choàng, không thể cảm lạnh."
"Thật sao?" Một đôi đồng tử trong veo như nước mùa thu của Lăng Tuyết Mạn sáng trong lộng lẫy, vui sướng không thôi, kéo mặt Mạc Kỳ Hàn qua hung hăng hôn vài ngụm, "Tình nhân, yêu chàng chết mất!"