Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Ngọn núi đứng vững, nhìn xa, bốn phía yên tĩnh không tiếng động.

Mạc Kỳ Hàn dừng ngựa, cẩn thận nghe ngóng, xác định tiếng vang gì cũng nghe không đến, liền dồn khí đan điền, dùng nội lực hùng hậu hô lên, "Mạc Kỳ Minh! Trẫm đã tới! Ngươi đang ở đâu – "

Trong sơn cốc, từng trận tiếng vọng liên miên không dứt.

Nghe được tiếng kêu đàn chim vang lên, Mạc Kỳ Hàn cảm thấy căng thẳng, sau đó nhảy lên trên ngựa, triển khai khinh công tuyệt đỉnh bay đi!

Nhảy xuống một đỉnh núi, lại đột nhiên từ bốn phương tám hướng bay ra vô số bóng đen, Mạc Kỳ Hàn đáp xuống đất, trong mắt lạnh thấu xương, khí thế bức người hỏi: "Chủ tử các ngươi đâu?"

"Muốn gặp chủ tử, mang Lăng Tuyết Mạn lên núi trước!" Một sát thủ che mặt cương nghị đáp.

"Nếu trẫm kiên quyết không mang theo?" Mạc Kỳ Hàn mím môi, hỏi ngược lại, phóng tầm mắt đánh giá vị trí địa lý bốn phía, đây là một khe sâu, hai mặt đều là núi đá cao, ngay phía trước vài cây đại thụ che trời, dưới tàng cây là một cái khe nước, đầu mùa xuân này, hoa còn chưa nở, mà nơi này vẫn thơm hương bốn phía.

Quả thật là bốn mùa như xuân, địa phương chim hót hoa thơm!

Đi lên trước, có hai gian nhà gỗ, ở bên trong cái sân nhỏ, còn có mấy con vật như là gà vịt!

Mạc Kỳ Hàn không khỏi nhíu mày, Mạc Kỳ Minh đây là muốn mang Mạn Mạn ẩn cư sơn dã sao?

"Chủ tử có lệnh, nếu không thấy Lăng Tuyết Mạn lên núi, liền cho Hoàng thượng mang một khối thi thể trở về!" Tên áo đen mới vừa rồi tiếp tục nói.

"Ha ha! Gọi chủ tử các ngươi ra gặp trẫm! Cẩu nô tài các ngươi không xứng nói chuyện với trẫm!" Mạc Kỳ Hàn cười cuồng vọng, khí thế vương giả trời sinh, tại nơi sơn dã, vẫn có sức uy hiếp thiên hạ!

Sát thủ nửa ngày lại không nói ra lời, nhưng cũng không lùi, chỉ gắt gao theo dõi Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn đặt tay phải bên hông, một thanh nhuyễn kiếm ra khỏi vỏ, từng bước một đi tới phía trước, ánh sáng lóe lên, mắt lạnh khinh thường dừng lại, sát thủ không tự giác lui về phía sau, bỗng phát ra tiếng vang chói tai.

"Nói cho Mạc Kỳ Minh, muốn Lăng Tuyết Mạn, trừ khi trẫm chết! Hắn muốn cùng chết, trẫm cũng phụng bồi! Chỉ sợ trẫm còn có huyết mạch lưu lại, còn Mạc Kỳ Minh cả nhà hắn chó gà không tha!" Mạc Kỳ Hàn gằn từng chữ, nội lực hùng hậu lại dùng cho tiếng nói, thanh âm cực lớn, phạm vi năm dặm cũng có thể nghe được.

Quả nhiên, dứt lời, trong nhà gỗ liền có người đi ra, cẩm y màu xanh đậm, đúng là Mạc Kỳ Minh!

"Mang đến!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Ngắn gọn hai chữ, cửa một gian nhà gỗ mở ra, bốn gã sát thủ áo đen, hai người một tổ, dùng kiếm để ở yết hầu Mạc Ngự Minh cùng Lương Khuynh Thành, kéo bọn họ đi ra.

Con ngươi thâm thúy nhíu lại, đồng tử co rút nhanh, năm ngón tay Mạc Kỳ Hàn nắm nhuyễn kiếm không tự chủ siết chặt, phụ hoàng mẫu hậu thân thể mềm nhũn có vẻ như không có khí lực gì, chẳng lẽ… bị hạ độc?

"Mạc Kỳ Hàn! Điều kiện của ta ngươi rất rõ ràng, ta chỉ cho ngươi một canh giờ, nếu ta không thấy được người, hậu quả như thế nào thì ngươi biết!" Mạc Kỳ Minh lớn tiếng hô lên, dưới ánh nắng, trên mặt tươi cười trêu tức.

Con ngươi Mạc Kỳ Hàn lập tức đỏ như máu, trường kiếm chỉ hướng đối diện, "Mạc Kỳ Minh, ngươi giết đại ca của trẫm, hôm nay trẫm cùng ngươi nhất quyết sinh tử! Phụ hoàng mẫu hậu đều ở đây, chẳng sợ chúng ta toàn bộ bỏ mạng tại này, cũng là người một nhà đoàn tụ! Lăng Tuyết Mạn đã có mang trẫm cốt nhục, trẫm trăm triệu lần không có khả năng giao nàng cho ngươi, mà người nhà của ngươi, tất cả trong tay trẫm, nếu như trẫm không còn sống trở về, Tam Vương phủ trên dưới hai trăm mười tám mạng, toàn bộ chôn cùng! Lăng mộ của Lăng Vương Phụ thân ngươi, trẫm cũng đã chôn thuốc nổ, ngươi ác, trẫm có thể ác hơn ngươi! Một tiếng nổ thật lớn, hài cốt không còn!"

Lời vừa nói ra, Mạc Kỳ Minh quả nhiên chấn động, không khống chế được cắn chặt khớp hàm, trừng mắt Mạc Kỳ Hàn, thật lâu không còn lời nào để nói.

Mạc Ngự Minh cùng Lương Khuynh Thành đều bị bịt miệng lại, nói không ra lời, vội vàng giãy dụa, thống khổ không chịu nổi.

"Mạc Kỳ Minh, nếu như ngươi thả phụ hoàng mẫu hậu, trẫm cũng lui bước, lưu huyết mạch của ngươi, như thế nào?" Mạc Kỳ Hàn tung điều kiện, cười lạnh: "Nếu ngươi cố ý tiếp tục, chỉ có thể là cả hai cùng chết! Quan trọng nhất là, Mạn Mạn không yêu ngươi, ngươi cưỡng bức nàng có ích lợi gì?"

"Ha ha ha! Nàng có yêu ta hay không, không liên quan tới ngươi! Mạc Kỳ Hàn, vô luận ngươi muốn như thế nào, ta vẫn là câu nói kia, ta hôm nay nhất định phải nhìn thấy nàng! Bằng không, ta thà cùng chết với ngươi!" Mạc Kỳ Minh cười như điên, trong tiếng cười có tuyệt vọng cùng kiên trì!

"Mạc Kỳ Minh ngươi – "

Mạc Kỳ Hàn giận dữ, muốn nói nữa, lại nghe được dưới chân núi vang lên tiếng la!

"Mạc Kỳ Minh – "

"Ta đến đây – "

"Ngài mau thả người – "

Tiếng hô khản cổ, tiếng nói quen thuộc kia, là giọng của người không có bất kỳ võ công gì, Lăng Tuyết Mạn!

Mạc Kỳ Hàn cảm thấy tức giận, thân mình vừa động, muốn đi ngăn cản, lại bị sát thủ vây quanh chật như nêm cối!

Mà trên mặt Mạc Kỳ Minh hiện vẻ nửa mừng nửa lo, ra lệnh cho Mặc Thanh: "Đi đón người!"

"Vâng, chủ tử!"

Mặc Thanh chắp tay, nhanh chóng rời đi.

Mạc Kỳ Hàn tức giận, chưa bao giờ xuống tay ác như vậy, một bộ kiếm pháp lê sơn bị hắn từng kiếm từng kiếm một xuất chiêu, chiêu chiêu tàn nhẫn, kiếm kiếm công hướng chỗ yếu của kẻ địch, kiếm pháp cực nhanh, làm đối phương không kịp ngăn cản, cũng căn bản không có lực chống đỡ, máu tươi văng khắp nơi, nhuyễn kiếm dính máu, càng ngày càng sắc bén, kiếm đỏ bừng làm kinh sợ vài tên sát thủ còn miễn cưỡng chống cự, cuối cùng một kiếm xuất ra, không còn một người đứng thẳng, toàn bộ bị mất mạng té trên mặt đất, thây chất đống, máu chảy thành sông. Mạc Kỳ Minh lại vẫn đứng thẳng tại chỗ, bên môi mang theo một chút đùa cợt.

Con ngươi thị huyết của Mạc Kỳ Hàn sắc bén quét về phía Mạc Kỳ Minh, giơ kiếm, "Trẫm hỏi lại ngươi một lần, thả hay không thả?"

"Hừ! Xem ra ngươi còn chưa hiểu rõ ta, phàm là chuyện ta đã quyết, trừ khi trời đất đảo lộn, bằng không rất khó thay đổi!" Bên môi Mạc Kỳ Minh vẫn mang theo cười, lạnh lùng nói.

"Được! Vậy cùng chết đi!"

Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, cũng cười, cầm kiếm hướng Mạc Kỳ Minh!

Mạc Kỳ Minh không nhúc nhích, chỉ nhẹ thở ra một chữ.

"Giết!"

Một chữ nói ra, không biết từ chỗ nào đột nhiên trào ra một đám sát thủ, toàn bộ mặc quần áo đen, hàn kiếm trong tay dưới ánh mặt trời chiết xạ ra tia sáng chói mắt -

Mạc Kỳ Hàn nhanh lui, nguyên nhân hắn lui về là, cùng lúc với nhóm sát thủ trào ra, kiếm để ở cổ họng Mạc Ngự Minh cùng Lương Khuynh Thành lại gần một phần!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui