Đối với việc hoàng thượng cố ý chỉ hôn, Liễu Ngô Đồng không có biểu hiện ra cao hứng, cũng không có biểu hiện ra mất hứng, chính là dại ra, mãi cho đến lúc trở về chỗ ngồi vẫn là ngây ngốc.
Lăng Tuyết Mạn ngồi cách Liễu Ngô Đồng một ghế, muốn an ủi vài câu nhưng lại quá xa, thỉnh thoảng đầu hướng về sau tìm kiếm, làm Nhã Phi mất hứng cực độ, lôi kéo ống tay áo Lăng Tuyết Mạn, nói nhỏ: “Mạn Mạn, tẩu mặc kệ nàng đi.”
“Nhã Phi, Ngô Đồng là bạn của ta, ta phải quan tâm nàng ấy.” Lăng Tuyết Mạn không hiểu, cau mày nói.
“Mạn Mạn, tẩu quan tâm nàng ta làm cái gì? Loại phụ lòng người giống nàng ta không xứng đáng để Ngũ ca cưới!” Nhã Phi phẫn nộ.
Lăng Tuyết Mạn nghe vậy càng thêm mê mang, giọng áp đến nhỏ nhất, “Nhã Phi có ý gì? Vừa rồi Ngũ Vương gia nói hắn không muốn cưới sao?”
“Mạn Mạn, Ngũ ca vừa rồi đã thể hiện rõ ý tứ, chính là không có nói ra mà thôi. Cũng may phụ hoàng chưa tuyên bố là Ngũ ca, nếu không, sợ là Ngũ ca sẽ phải công khai từ chối, Liễu Thái Phó liền mất mặt!” Nhã Phi nói.
“Nhưng muội nói Ngô Đồng phụ lòng…”
Lăng Tuyết Mạn vẫn là thật nghi hoặc, mới vừa đưa ra nghi vấn, Mạc Ly Hiên lại vòng qua ghế đi đến trước mặt, “Mẫu thân, nên đi chuẩn bị rồi!”
“A, ừm.” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người mới phản ứng được, vội thoáng nhìn trên đài đã bắt đầu biểu diễn múa đèn lồng, một tiết mục nữa là đến lượt nàng, vì thế gật đầu. Nhã Phi cũng đứng dậy đi theo.
Trong bóng tối, Lâm Mộng Thanh lười vươn vươn thắt lưng cùng khuỷu tay, lắc lắc đầu, rầu rĩ hỏi: “Lão đại, chúng ta vẫn phải chờ đợi sao? Khi nào nữ nhân vô lương chưa trở về phủ, huynh vẫn chờ phải không?”
“Ừ.” Mạc Kỳ Hàn nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt vẫn dán vào nữ tử hắn yêu thương đang rời đi khỏi đám người, đương nhiên tầm mắt có chút không tự chủ được, như ngừng lại ở một làn áo lụa màu tím thêu hoa kia, nỗi lòng lo lắng vô cùng.
“Lão đại, Liễu tiểu thư biểu diễn thật là khá a, ca hay múa tốt, người cũng xinh đẹp, đến lão gia nhà huynh cũng khen!” Lâm Mộng Thanh miễn cưỡng câu có câu không, mắt tà liếc Mạc Kỳ Hàn, khẽ cười chế nhạo: “Thế nào? Nghe lão gia muốn gả Liễu tiểu thư, lão đại, huynh kích động sao?”
Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn quét tới, mang theo một chút ý lạnh, “Nói bậy bạ gì đó? Vô luận nàng ra sao cũng không liên quan tới ta, ta có Mạn Mạn, không người nào có thể thay thế!”
“Thật sao?” Lâm Mộng Thanh nhún nhún vai, tỏ vẻ không tin. “Cả đời này sẽ không thay đổi sao? Nếu ngày sau Liễu tiểu thư muốn cùng huynh gương vỡ lại lành, hậu cung của huynh nhiều thêm một phi tử, thiếu một phi tử cũng không có khác nhau. Chẳng lẽ huynh thật không muốn?” (nói rất linh –“ –)
“Nếu bởi vì có nàng mà mất đi Mạn Mạn, ta có lời sao?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, mười ngón tay nhanh siết chặt, dừng một chút, trầm giọng nói: “Ta có kiêu ngạo của ta, nàng không đáng giá để ta quay đầu. Nữ nhân có thể cùng ta gần nhau một đời một kiếp là Mạn Mạn!”
Lâm Mộng Thanh nhướng nhướng mày, gật đầu, “Đệ cũng đã nhìn ra huynh khẩn trương, nữ nhân vô lương nếu so với Liễu tiểu thư thâm sâu kia, vẫn là nữ nhân vô lương lợi hại hơn!”
“Đệ không được nói Mạn Mạn vô lương!” Mạc Kỳ Hàn hờn giận nói.
Lâm Mộng Thanh buồn bực, “Lão đại, nàng nói đệ là yêu tinh tiểu bạch kiểm gì đó, sao huynh không ngăn cản? Chỉ cho quan đốt đèn mà không cho dân chúng phóng lửa a.”
“Đó là đương nhiên, Mạn Mạn là sư tẩu của đệ, đệ đương nhiên phải nhường nàng!” Mạc Kỳ Hàn nói.
Lâm Mộng Thanh đen mặt, “Nếu là sư tẩu của đệ thì càng phải nhường cho đệ!”
“Sao được, nàng là bảo bối ta nâng niu trong lòng bàn tay, đệ bất kính với nàng chính là bất kính với sư huynh!” Mạc Kỳ Hàn liếc liếc mắt, lành lạnh nói.
“Mẹ kiếp! Một đôi vợ chồng vô lương!” Lâm Mộng Thanh giận sôi lên.
“Đừng nói nữa, mau xem!”
Mạc Kỳ Hàn đột nhiên nghe được tiếng sáo nhè nhẹ truyền đến, vội ngăn Lâm Mộng Thanh lại, hai tròng mắt gắt gao chăm chú nhìn vào trên mặt hồ, sợ lỡ mất một màn phấn khích của Lăng Tuyết Mạn.
Đêm yên tĩnh, tiếng sáo rất xa từ hồ Thúy Trà truyền đến, nghiêng tai cẩn thận nghe, cũng là nội tâm mở rộng, du dương phiêu đãng, tinh thần mơ màng chậm rãi bay lên, hòa cùng ánh trăng ẩn mình trong đám mây huyền ảo.
Tối nay trong điện Thái Hòa, ánh mắt mọi người đều như ngừng lại trên mặt hồ nhộn nhạo sóng xanh!
Một chiếc thuyền con khoan thai tới, trên thuyền, một cô gái mặc quần áo trắng như tuyết, vạt váy bay lên theo gió, tóc đen thật dài tùy ý bay lả tả trên vai, trên đầu cài một chiếc trâm nhỏ trắng tinh như vẽ trên nền tóc đen.
Ngọc nhan khuynh quốc khuynh thành tao nhã như tuyết, trên mặt nước xanh, xuất trần như tiên tử, ngạo thế mà đứng, chuông bạc trên tay rung động từng trận, âm sắc tựa như ngọc rơi tung tóe, hình dáng thanh thuần như tiên tử hạ phàm chưa từng trải khói lửa nhân gian, làm người ta không dám đến gần.
Ngón tay ngọc thon thon, môi ướt át kiều diễm nhẹ che sáo ngọc màu trắng, mà ánh mắt chăm chú, trong ánh mắt trong veo phảng phất trong thiên địa chỉ còn lại khúc tấu, không còn tục nhân, không còn tục vật.
Đột nhiên tiếng sáo trào dâng lên, mọi người đang chìm đắm trong mộng ảo, cả kinh, hô hấp căng thẳng theo, chỉ thấy trên đài đột nhiên xuất hiện thêm một thân ảnh cũng áo trắng như tuyết, trong tay cầm một thanh trường kiếm phối hợp với khúc sáo, thân hình linh hoạt bay lộn, mũi kiếm vung lên từng đường như vẽ đóa hoa, lung lay mắt mọi người, khi chậm lúc nhanh, khi chậm thì mang khí phách như thiên quân vạn mã, lúc nhanh thì như kiếm khách đa tình say rượu múa kiếm trong rừng hoa đào.
Tiếng sao lúc chậm lúc nhanh, cho đến khi âm điệu cuối cùng biến mất, thiếu niên áo trắng chậm rãi thu trường kiếm trong tay, rồi sau đó quăng kiếm, mũi chân nhẹ điểm bay lên về phía một chiếc thuyền con ven hồ Thúy Trà, tư thế xinh đẹp đáp xuống trên thuyền, đứng bên cạnh cô gái mặc y phục lụa trắng, bốn mắt giao nhau, nhẹ cầm cổ tay bạch ngọc, mang theo nàng bay lượn tự do như chim chóc trên không trung, lướt qua tân khách dày đặc, bay về phía đài biểu diễn. Sợi tóc đen của thiếu niên bay lên, sa y của cô gái theo gió vũ động, cánh tay nâng lên dây kết váy dài, nhẹ nhàng như thiên tiên trong mộng, ở trong vô số ánh mắt kinh thán chậm rãi hạ xuống, yểu điệu mà đứng.
Mạc Ly Hiên mỉm cười, lui sang một bên đàn một khúc ‘Nghê Thường Vũ Y Khúc’, còn Lăng Tuyết Mạn xoay tròn một vòng, xoay lưng về khán đài, vài giây sau vung tay áo dài chấm đất, ngửa mặt về phía sau, mũi chân vung nhẹ điểm trên đất, nhanh chóng lại xoay tròn chuyển người đối mặt với khán đài, nhưng kỳ dị chính là quần áo lụa trắng đã biến thành váy dài, cùng với dây lưng thắt hoa bên hông làm cho tân khách sửng sốt, cảm thấy mỹ lệ thần kỳ!
Kỹ thuật xoay tròn nhẹ nhàng, múa như gió thổi tuyết rơi, bộ pháp như du long thoăn thoắt, khi khoanh tay giống cành liễu mảnh khảnh mềm mại vô lực, khi múa tà váy bay dường như mây trắng dâng trào, khi đảo mắt xinh đẹp nói không nên lời, tay áo đón gió tung bay mang theo phong tình vạn chủng, tay áo dài huyễn hóa thành trăm ngàn loại tư thái, mảnh mai nhu nhược không xương, biểu hiện ra phong tình vạn chủng.
Các tân khách dưới đài mang ánh mắt si mê, bộ dáng dại ra, giờ phút này tất cả đều đặt toàn bộ tâm trí vào cô gái đang múa say mê, toàn bộ quảng trường tĩnh lặng không tiếng động, thậm chí các tân khách ngay cả hô hấp đều trở nên khẩn trương, sợ quấy nhiễu đến tinh linh đang múa đẹp như tiên nữ, đôi mắt càng là một khắc cũng không nỡ dời, không chớp mắt gắt gao theo dõi thân ảnh đẹp đến mức tận cùng trên vũ đài!
Khúc múa gần xong, Lăng Tuyết Mạn nhìn xuống dưới đài, đồng tử trong veo như nước mùa thu mang theo ý cười, lúm đồng tiền hiện lên yếu ớt, mũi chân nhẹ điểm xuống đất, thân mình không ngừng xoay tròn, tay áo dài chấm đất dùng sức vung ra bốn phương tám hướng, theo ống tay áo vũ động, mưa hoa đầy trời rơi xuống, vô số đóa hoa đỏ rực từ trong tay áo bay ra lả tả, sau đó lại nhanh chóng đổi về quần áo lụa. Ở dưới đài, mọi người khiếp sợ cực độ, lặng yên giữa mưa hoa!
Toàn thể mọi người bị kinh sợ, thật lâu toàn bộ trên quảng trường không một tiếng vang!
Lăng Tuyết Mạn liếc xéo mắt hạnh đến một hàng năm nam nhân đang mang bộ dáng si ngốc, đắc ý nháy mắt. Trong con ngươi trong veo như nước tràn đầy hoạt bát linh động. Nàng thầm nghĩ chính là, nàng đánh cuộc hẳn là thắng rồi!
“Hay!”
“Bốp bốp bốp!”
Rốt cục Hoàng đế Mạc Ngự Minh dẫn đầu, khắp quần thần vang vọng tiếng tán thưởng, vỗ tay nhất thời như lửa khói bùng nổ vang vọng trên không, thậm chí vang đến từng ngõ góc của Hoàng Cung.
“Con dâu Lăng Tuyết Mạn cung chúc phụ hoàng phúc thọ an khang, giang sơn Minh quốc vĩnh viễn trường tồn!”
“Hoàng tôn Mạc Ly Hiên chúc mừng sinh nhật Hoàng gia gia!”
Hai thân ảnh áo trắng quỳ song song, mỉm cười chân thành.
“Được! Được! Được!” Hô lên liên tục ba chữ ‘được’ Mạc Ngự Minh vui ra mặt, “Trẫm chưa từng nghe qua khúc nhạc dễ nghe như vậy, càng là chưa từng thấy qua màn múa đẹp mắt như vậy. Tuyết Mạn, Hiên nhi, các con quả nhiên là cho trẫm một màn kinh hỉ a! Ha ha ha.”
“Đúng vậy, đúng vậy, thần thiếp thật là bị kinh ngạc! Đây là màn biểu diễn xuất chúng nhất đêm nay, Hoàng Thượng phải nhanh ban thưởng a!” Hoàng Hậu kích động vạn phần nói.
Mạc Ngự Minh gật đầu tán đồng, hướng hai người trên đài vẫy tay, “Nhanh đến cạnh trẫm!”
Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Ly Hiên xuống đài. Mạc Ngự Minh nhìn quần áo hai người, cười ha ha nói: “Quả nhiên giống một đôi mẫu tử a! nha đầu Tuyết Mạn, con nói trước đi, muốn trẫm ban cho cái gì?”
Nghe vậy Lăng Tuyết Mạn chuyển động con ngươi giảo hoạt, cẩn thận nói: “Phụ hoàng, đầu của con luôn gửi ở trong tay phụ hoàng, con nghĩ muốn ngày sau vô luận con làm sai cái gì, phụ hoàng đều tha cho con một mạng có được hay không?”
Nàng tính toán là nếu có một ngày chuyện của nàng cùng Tình nhân bại lộ, như vậy hai người bọn họ cũng không cần chạy trối chết! Hà Hà!