“Hì hì, chỉ đùa một chút thôi, đệ biết sư tẩu đơn thuần đến ai cũng xem là bạn tốt. Nam nhân đẹp mắt như đệ đây mà sư tẩu còn không nhìn trúng, thì người khác tẩu càng không vừa mắt!”
Lâm Mộng Thanh rất không sợ chết khiêu khích, trong mắt tràn đầy ý cười trêu tức. Nửa câu đầu nói là sự thật, nửa câu sau nói xong hắn liền chuẩn bị tùy thời chạy trối chết. Quả nhiên, một chưởng lực đột nhiên đánh úp về phía mặt hắn, làm cho hắn không kịp chạy trốn, cũng than khóc thảm thiết, khuôn mặt tuấn tú kêu rên một tiếng, “Lão đại!”
“Để xem đệ còn kiêu ngạo nữa không.” Mạc Kỳ Hàn rét lạnh cảnh cáo.
“Không dám, chỉ mong lão đại nhớ hạ thủ lưu tình a!” Lâm Mộng Thanh cười mỉa, “Đệ nửa đời sau chỉ trông cậy vào khuôn mặt này mà làm phò mã thôi! Lão đại không được tàn nhẫn a!”
“Hừ, nếu ta không gật đầu, đệ không có một phần hi vọng cưới được Nhã Phi. Không được lại bất kính với sư tẩu đệ, nếu không đệ đừng hy vọng!” Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng trừng mắt, sau đó lại nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, không đợi Lâm Mộng Thanh nói chuyện liền cau mày nói: “Mạn Mạn cùng Ngô Đồng muốn đi đâu? Nha đầu kia không ở yên một chỗ được sao? Cảnh cáo bao nhiêu lần, không cho nàng lui tới cùng Ngô Đồng, chính là không chịu để tâm!”
“Ách, huynh sợ nàng về sau biết quan hệ của huynh cùng Ngô Đồng mà quậy huynh phải không? Nàng dám sao?” Lâm Mộng Thanh cũng hơi nhíu mày nhìn hai nữ nhân kia cùng nhau rời hồ Thúy Trà, hồ nghi hỏi.
Mạc Kỳ Hàn bực mình nói: “Nàng làm sao không dám? Cãi nhau tính là cái gì, nha đầu kia đã hung lên thì ngay cả ta cũng dám đánh! Mà ta lại…”
“Lại thế nào? Lại không nỡ trừng trị sư tẩu sao?” Lâm Mộng Thanh bật cười không thôi.
“Vô nghĩa! Ban đầu cũng không sao, ta mắng nàng một câu, nàng còn sợ ta, không dám lên tiếng. Hiện tại đừng nói động thủ, mới trách móc một câu sẽ khóc không kịp thở, trái lại còn phải dỗ nàng, vậy phạt còn không bằng không phạt!” Mạc Kỳ Hàn vừa nhắc tới liền buồn bực đen mặt.
“Ha ha ha, từ giờ trở đi, đệ thật bội phục sư tẩu. Rốt cục có người dám lên mặt với sư huynh rồi!”Lâm Mộng Thanh cười vui vẻ đến ôm bụng ngồi chồm hổm trên mặt đất, không đứng lên nổi.
Mạc Kỳ Hàn chán nản vung ra một trảo, Lâm Mộng Thanh liền bị kéo đứng lên, tiếng nói rét lạnh như băng, “Còn cười nữa ta thiến đệ! Đi xem nha đầu kia làm cái gì đi!”
Bên núi giả trong ngự hoa viên, Lăng Tuyết Mạn cùng Liễu Ngô Đồng nghỉ chân bên một dòng suối nhỏ trong suốt thấy đáy bao quanh núi giả, bên trong mấy con cá nhỏ màu đỏ khoan thai bơi lội.
Lăng Tuyết Mạn ngồi xổm xuống “Nhìn con cá này.” cười nói: “Ngô Đồng nàng xem chúng nó có tâm tình thật tốt nè!” Nói xong vươn ngón trỏ vào trong nước trêu đùa, đụng vào lưng mấy con cá, chúng phản ứng cực nhanh, bơi đi như chạy giặc. Lăng Tuyết Mạn cười khanh khách, quay đầu vẫy tay với Liễu Ngô Đồn,g “Ngô Đồng nàng cũng tới chơi đi, rất thú vị.”
“Không cần, ta cảm thấy rất ngây thơ.” Liễu Ngô Đồng nhẹ đưa mắt nhìn, hơi có chút khinh thường, nghiêng nghiêng mặt.
“Ngô Đồng.”
Lăng Tuyết Mạn quay sang, có thể thấy rõ ràng nước mắt trên mặt Liễu Ngô Đồng, nhìn nàng ấy có vẻ như muốn nói lại thôi, nàng cảm thấy không hiểu, khó chịu tựa hồ bị một tảng đá lớn chặn ngực, nặng nề vô lực.
Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn nhịp, không hiểu, nhìn Liễu Ngô Đồng, lập tức nhớ tới lời Nhã Phi nói, vội đứng lên đỏ mặt xin lỗi: “Ngô Đồng, là ta không đúng, ta biểu diễn chỉ là vì đánh cuộc, thật không ngờ sẽ làm mất mặt nàng.”
“Không có gì, chỉ là ta cũng kinh ngạc, không nghĩ tới Tứ Vương phi có thể múa xuất chúng như vậy.” Liễu Ngô Đồng kéo nhẹ khóe môi một chút, cười thật gượng ép, nhưng ánh mắt có chút ảm đạm, “Không sao cả, cho dù được ngàn vạn người đời ca ngợi, nhưng không chiếm được một người, còn có ý nghĩa gì?”
“Ngô Đồng-” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc nhìn, khẽ cắn môi, lúng ta lúng túng hỏi: “Nàng không vui đúng không? Nàng có tâm sự phải không? Là vì vừa rồi phụ hoàng chỉ hôn sao?”
Liễu Ngô Đồng híp híp mắt, xoay người đi đến lương đình, bóng dáng cô đơn tịch mịch.
Lăng Tuyết Mạn ngẩn ngơ, vội vàng đi theo, dè dặt cẩn trọng bước lên thang gỗ, cùng Liễu Ngô Đồng đứng ở trong đình hóng mát, dựa vào lan can nhìn ra xa, đem quang cảnh cung điện thu hết vào đáy mắt. Xa xa, điện Thái Hòa vẫn náo nhiệt, loáng thoáng truyền đến âm thanh vài khúc nhạc.
“Tuyết Mạn, nàng có vui vẻ không? Mỗi ngày một mình ngủ trong gian phòng lạnh lẽo, trong yến hội nhìn người khác có đôi có cặp, có phu quân ở bên cạnh, nàng lại cô đơn chiếc bóng như vậy sống qua ngày, cả đời không có phu quân trìu mến, không có con cái, thân hoàn bích của mình phải giữ cả đời, thậm chí không thể làm một nữ nhân bình thường, nàng thật sống vui vẻ sao?”
Nàng không dám nói, nàng không phải là không có ai bên cạnh, nàng có người luôn quan tâm nàng, nàng không phải hoàn bích, Tình nhân nói tương lai bọn họ sẽ có con, sẽ sinh thiệt nhiều em bé, hắn sẽ cùng nàng bên nhau một đời một kiếp, tuy rằng nàng trong mắt người đời là cô đơn, nhưng nàng không có buồn, bởi vì trong lòng nàng ấm áp, nhưng tất cả những điều này không quan hệ đến phu quân Tứ Vương gia của nàng!
Áy náy, bất an lại một lần nữa ập vào lòng. Thân mình Lăng Tuyết Mạn run rẩy, thì thào: “Ngô Đồng, nàng là quan tâm ta sao? Ta, ta không có vấn đề gì. Cứ như vậy sống cũng rất tốt, ta cũng rất vui vẻ, ta có Hiên nhi…”
“Tuyết Mạn!” Liễu Ngô Đồng nỉ non, đầu vai gầy yếu không ngừng kích thích, mơ hồ hỏi: “Tứ Vương gia có… có lại báo mộng cho nàng hay không?”
“Báo mộng?” Lăng Tuyết Mạn vừa mê mang lặp lại, vừa sải bước đến gần ôm lấy Liễu Ngô Đồng, vội vàng nói: “Ngô Đồng, nàng vì sao khóc? Ta thật sự rất tốt, không cần lo lắng cho ta. Tứ Vương gia không có báo mộng cho ta, chắc là đầu thai chuyển thế rồi, một mình ta vẫn có thể sống qua ngày a!”
“Nghe lầm, nhất định là ta nghe lầm, chàng đã chết, không ở nhân thế, làm sao còn có thể có thể thổi tiêu?” Liễu Ngô Đồng nỉ non nhỏ đến không thể nghe thấy, mặc cho Lăng Tuyết Mạn ôm nàng, đắm chìm ở trong bi thương của mình, không thể tự kiềm chế.
“Ngô Đồng, Ngô Đồng, nàng không nên như vậy, là ta không tốt, là ta làm nàng khóc, thực xin lỗi, thực xin lỗi, Ngũ Vương gia là hỗn đản, nàng tốt như vậy hắn còn không chịu, ta giúp nàng đi mắng hắn, ta không sợ hắn, ta là Tứ tẩu của hắn, hắn không dám đánh ta, Ngô Đồng đừng khóc.”
Lăng Tuyết Mạn không có nghe rõ lời Liễu Ngô Đồng nỉ non, đem mọi sai lầm đổ lên mình và Mạc Kỳ Lâm, dưới tình thế cấp bách chỉ muốn cho Liễu Ngô Đồng ngừng khóc, vừa lấy ra khăn lau nước mắt trên mặt cho nàng, vừa nhẹ nhàng an ủi.
Liễu Ngô Đồng bỗng dưng đẩy Lăng Tuyết Mạn ra, gầm nhẹ: “Không cần ngươi quan tâm ta!”
“Ngô Đồng?” Lăng Tuyết Mạn dại ra tại chỗ, giật mình nói không ra lời.