Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng


Lăng Tuyết Mạn bước lạo xạo đi theo sau lưng Trương chấp sự, bước lên hành lang, đi thẳng đến tận cùng bên trong, dừng lại ở trước một gian phòng bỏ hoang, Trương chấp sự lấy ra một cái chìa khóa từ trong lòng ngực, mở khóa đồng ra, lập tức có bụi bặm đập vào mặt, Lăng Tuyết Mạn vội bụm miệng, nhìn về phía Trương chấp sự, đợi bụi bặm tan hết, mới buồn bực nói: “Gian phòng này…..”
“Đây là phòng chia ột mình ngươi, những người khác đều là năm người một gian, ngươi là từ Tứ Vương phi cách chức xuống, cấp trên giao phó rồi, phải đối đãi đặc biệt, gian phòng này vì thế phân cho ngươi, chỉ là hai năm không có người ở, cũng không còn người quét dọn, tự ngươi dọn dẹp rồi vào ở đi.”
Trương chấp sự nói xong, quay đầu lại nhìn Lăng Tuyết Mạn thêm vài lần, không có biểu cảm gì, nói: “Còn trang phục Vương phi của ngươi nữa, cũng phải thay, thu dọn xong thì đến phòng ăn cơm ở Bắc Đường, hôm nay cứ như vậy, ngươi vừa tới, trước cùng Lý ma ma, Lưu ma ma học tập cách giặt quần áo, xuất thân thiên kim tiểu thư như ngươi, ai, sao mà biết giặt! Sáng sớm ngày mai sau khi ăn xong bắt đầu làm việc đi!”
“Ách…… Một ngày phải giặt rất nhiều y phục sao?” Lăng Tuyết Mạn nuốt nước bọt một cái, không kìm hãm được cúi đầu nhìn hai tay trắng nõn mềm mại tinh tế của nàng, gian nan hỏi.
“Tùy tình hình, nếu các cung đưa tới nhiều y phục, vậy dĩ nhiên là giặt nhiều!” Trương chấp sự nói xong, giao cái chìa khóa cùng khóa đồng cho Lăng Tuyết Mạn, “Cầm lấy!”
“Nha.”
Trương chấp sự không có nói gì nữa, xoay người rời đi.
Lăng Tuyết Mạn đứng ở cửa một lát, mới bước vào phòng, trong phòng tản ra mùi mốc meo, đầu giường có cái bàn cũ, ván trên giường không biết bao lâu không có phơi nắng, vừa đen vừa thối, Lăng Tuyết Mạn chỉ nhìn thoáng qua, liền lập tức nghiêng cả mặt, nhìn lại trong nhà, còn có một cái tủ thủng lỗ chỗ, một cái ghế ngồi, ngoài ra, cái gì cũng không có!
“Mẹ ơi, cái này bảo người làm sao ở chứ!” Lăng Tuyết Mạn ôm cái rương đứng ở trên đất, sờ sờ cái rương, lầm bầm lầu bầu than thở, “Nếu chồng trước hoàng thượng có thể thả ta xuất cung thật tốt a, ta đem những bảo bối này bán sạch, sau đó khuyên tình nhân rời hoàng cung, chúng ta có thể Bỉ Dực Song Phi rồi! Ai ——”
Ngồi xổm một lát, chung qui cần đối mặt với thực tế, Lăng Tuyết Mạn vỗ vỗ hai chân nhức mỏi đứng lên, muốn đem cái rương giấu đi, tìm nửa ngày, dường như không có chỗ nàoan toàn, thôi, giấu ở trong chăn đi!
Quần lụa mỏng đụng phải đệm giường màu đen, lập tức dính đen, Lăng Tuyết Mạn chợt cảm thấy ghê tởm không dứt, trong dạ dày sôi trào một hồi, cố nén không có phun ra, giũ chăn đem cái rương bỏ vào, sau đó bọc lại đặt ở góc giường.
Tính toán, đệm chăn giường này nàng phải giặt sạch, bằng không buổi tối làm sao có thể ngủ? Còn nữa, trong phòng này đến một cái lò sưởi cũng không có, đã vào đông rồi, nếu nàng bị chết rét, làm sao bây giờ đây?
Tìm Ly Hiên mượn một lò sưởi sao? Vậy không biết chồng trước hoàng thượng có ý gì, ngộ nhỡ bị hắn biết, hắn tức giận, Ly Hiên sẽ mệt sao? Thôi, trước khi chưa hỏi rõ tình nhân, thì không nên gây chuyện, nhưng nàng ở nơi này, tình nhân sẽ tìm đến nàng sao? Cũng không biết hắn là Ngự Lâm quân hay đại nội thị vệ, cũng không biết người hầu nào ở trong cung, nàng làm sao tìm được hắn đây?
Nghĩ tới những thứ này, Lăng Tuyết Mạn chán nản rồi, người của Mạc gia trừ Hiên nhi, những người khác nàng không dám hy vọng xa vời, chuyện của nàng bị vạch trần, đi đến chỗ nào cũng đều bị người nhạo báng, nàng cũng không còn mặt mũi gặp bọn họ rồi!
Nhẫn nại a, nàng là Tiểu Cường đánh không chết, trời sinh voi sinh cỏ, nàng phải nhẫn nại, tình nhân nhất định có thể để đưa nàng đến được ngày mây mờ trăng tỏ!
Lăng Tuyết Mạn cầm lấy cây chổi sau cửa, một tay bịt miệng mũi, cẩn thận quét dọn, vừa quét vừa an ủi mình, không phải là làm cung nữ sao? Có gì đặc biệt hơn người, bà cô đây cũng không phải là chưa làm qua công nhân vệ sinh, nhớ năm đó, nàng còn làm phục vụ viên trong khách sạn qua, rạng sáng giúp mẹ quét đường kiếm tiền!
Giằng co nửa giờ, bụi bặm rốt cuộc bị quét ra cửa, nhưng còn cần dùng khăn lau, nhưng là không có chậu cùng khăn lau, suy nghĩ một chút, liền tính toán đi ra ngoài tìm cái Lý ma ma cùng Lưu ma ma gì đó hỏi thăm, mới vừa sải bước ra, không nghĩ tới lại đụng hai cung nữ đi vào!
Lăng Tuyết Mạn hoảng hốt vội xin lỗi, “Thật xin lỗi thật xin lỗi, ta không thấy……”
“Ngươi không mở to con mắt à? Làm dơ váy của thái quý phi, ngươi muốn chết phải không?” Một cung nữ bưng chậu quần áo tức giận quát.
Lăng Tuyết Mạn vừa bị quát, ngẩn ra nhìn cung nữ kia đang tức giận đùng đùng, lẩm bẩm: “Ta không cố ý, ta thật sự không thấy……”
“Hừ, ngươi không phải chính là Tứ Vương phi mới tới sao? Không đúng, hiện tại cũng là cung nữ giống chúng ta, tên Lăng Tuyết Mạn đúng không?” Cung nữ nhướng nhướng mày, nhìn bộ dáng Lăng Tuyết Mạn bởi vì quét dọn phòng mà bụi đất đầu đầy, không khỏi cười khẩy: “Còn mặc một thân xiêm áo xinh đẹp này! Cái trâm trên đầu cũng thật quý, khuyên ngươi lập tức tháo ra, ngứa mắt!”
“Ngươi……” Đôi môi Lăng Tuyết Mạn run lên, tức giận vô cùng, “Ta đeo cái gì, mắc mớ gì tới ngươi?”
“Ơ, còn khí thế như vậy a! Ngươi cho rằng còn là Phượng Hoàng sao? Bây giờ là ngay cả gà cũng không bằng đấy! Huống chi ——”Cung nữ kia kéo dài ngữ điệu, nụ cười giễu cợt trên mặt càng sâu, nhìn mặt Lăng Tuyết Mạn tức đỏ, nói ra chữ chữ như đao, “Huống chi còn là ong bướm lả lơi rơi cạnh Phượng Hoàng!”
“Ngươi… ngươi đừng khi dễ người!” Lăng Tuyết Mạn thở gấp, cặp mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm cung nữ ra vẻ thùy mị kia, lên tiếng cảnh cáo: “Bà cô đây không muốn so đo với ngươi, lập tức cút!”
“Tiểu Lan tỷ, Lưu ma ma vẫn chờ kìa, chúng ta đi nhanh lên đi.” Một cung nữ khác vẫn khiếp đảm không nói chuyện, thấy thế, vội vàng kéo tay cung nữ tên Tiểu Lan đang định giơ tay đánh người, nhỏ giọng nói.
“Lâm nhi, ngươi giúp đỡ nữ nhân đê tiện này sao?” Tiểu Lan chuyển mặt một cái, trợn trừng mắt.
Nghe vậy, sắc mặt Lăng Tuyết Mạn lập tức táu mấy phần, cắn chặt răng, “Ngươi mắng ai là nữ nhân đê tiện?”
Trần Lâm Nhi quýnh lên vội kéo chặt Thiệu Tiểu Lan, nói: “Tiểu Lan tỷ, tỷ đừng so đo với nàng ấy, nàng ấy mới tới không hiểu quy củ, Lưu ma ma đợi nãy giờ sẽ nóng ruột, chúng ta đi trước đi!”
“Hừ, hôm nay bận chuyện, tạm thời bỏ qua cho ngươi, còn láo như vậy nữa, ngươi sẽ không yên đấy!” Thiệu Tiểu Lan ác độc nói xong, đột nhiên ra tay đẩy Lăng Tuyết Mạn một cái, sau đó bưng chậu nghênh ngang rời đi.
Lăng Tuyết Mạn thình lình bị đẩy ngã ở trên cửa, cái ót đụng phải khung cửa, đau làm nàng lập tức vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn, “Ôi ——”
Trần Lâm Nhi vội vịn cánh tay Lăng Tuyết Mạn, vội vàng hỏi: “Nàng làm sao vậy? Trước đứng lên xem có bị thương hay không.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui