Trong nhà, Lăng Tuyết Mạn cơ hồ ngừng thở, ôm trang phục cung nữ trong ngực, lòng bàn tay đã ướt mồ hôi, trong lòng có chút phát run.
Bỗng dưng, đại não giật mình một cái, Lăng Tuyết Mạn nhanh chóng đóng cửa lại, dựa lưng vào trên cửa, nhắm hai mắt lại thật chặt.
Hôm nay, nàng còn mặt mũi nào đối mặt với Nhã Phi?
Vô luận là nguyên nhân gì, nàng bất trung với phu quân Mạc Kỳ Hàn là sự thật, nàng đeo danh cắm sừng cho ca ca của Nhã Phi, hôm nay thánh chỉ hạ xuống, đến những cung nữ trong góc hoàng cung này cũng biết, Nhã Phi sao có thể không biết?
Vậy mà, đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa, ở trong viện tĩnh lặng không tiếng động lại cực kỳ vang dội, các nô tì thái giám không dám động, ba người Trương chấp sự, Lý ma ma, Lưu ma ma quay đầu nhìn lại, cử động này, làm ánh mắt Mạc Nhã Phi chợt lóe, bước nhanh đi tới phòng phía tây.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lăng Tuyết Mạn mới ý thức mình đã làm một chuyện ngu xuẩn cỡ nào!
Mười ngón tay nắm chặt hơn, quét mắt, trong nhà này cơ hồ không có chỗ có thể giấu người, Lăng Tuyết Mạn cắn chặt môi, nghe tiếng bước chân dần dần dừng lại ở ngoài cửa.
“Mạn Mạn? Mạn Mạn, tẩu có ở bên trong không?” Mạc Nhã Phi dịu dàng kêu.
Cách một cánh cửa, Lăng Tuyết Mạn nhất thời căng thẳng, Nhã Phi còn kêu nàng là Mạn Mạn, nàng…… nàng không tức giận sao?
“Mạn Mạn, muội là Nhã Phi a, tẩu mở cửa ra, muội nói với tẩu mấy câu được chứ?” Mạc Nhã Phi nhẹ nhíu đôi mày thanh tú, tiếp tục nói.
Lăng Tuyết không trả lời, tâm nhéo chặt lại, mặc dù Nhã Phi giống Ly Hiên, đối xử với nàng trước sau như một, nhưng nàng không thể vượt qua cửa ải của chính bản thân mình, nàng có thể đối mặt Ly Hiên, nhưng lại không cách nào đối mặt Nhã Phi, nàng không xứng với làm Tứ tẩu của nàng ấy, không xứng……
“Mạn Mạn!”
Mạc Nhã Phi có chút gấp gấp, không khỏi quay đầu lại nói: “Trương Văn, Lăng Tuyết Mạn là đang trong nhà này sao?”
Trương chấp sự giật mình, thấp thỏm đáp: “Thưa ngự thân trưởng công chúa, nô tài không biết, nô tài mang Lăng cung nữ đi phân phòng cho nàng xong liền trở về làm việc, có thể… có thể nàng ở trong phòng nàng, nô tài lập tức tìm nàng ra ngoài yết kiến công chúa!”
Nói xong, Trương chấp sự liền cuống quít bò dậy, muốn đi vào cái gian phòng kia tìm người, Mạc Nhã Phi lại đột nhiên nói: “Đợi đã…!”
“Nô tài đáng chết!” Trương chấp sự kinh lại té quỵ xuống đất, cuống quít xin tội.
Mạc Nhã Phi nghiêm mặt, lên tiếng: “Bản công chúa giá lâm Hoán Y Cục, lại có nô tài dám trốn ở trong nhà không ra cung nghênh bản công chúa, là muốn bị xử trí sao? Ai biết trong nhà này ẩn giấu cái nô tài to gan nào?”
Tiếng nói vừa dứt, trong đoàn cung nữ quỳ gối lập tức vang lên một thanh âm, “Hồi ngự thân trưởng công chúa, Lăng Tuyết Mạn ở trong gian phòng này, nàng là cố ý đóng cửa coi rẻ thiên uy công chúa đấy!”
Nghe vậy, trong viện càng thêm tĩnh mịch, Trần Lâm Nhi khẩn trương toát mồ hôi dầm dề, Lăng Tuyết Mạn hận không thể lập tức đấm nha đầu chết tiệt kia một cái!
Không tệ, mật báo chính là Thiệu Tiểu Lan!
Mạc Nhã Phi theo tiếng nói nhìn lại, chậm rãi nói: “Cung nữ nói chuyện đến quỳ trước mặt bổn công chúa, để bản công chúa nhìn một chút!”
Thiệu Tiểu Lan vui mừng trong bụng, vội vàng đứng dậy, cúi đầu đi tới Phi quỳ xuống trước mặt Mạc Nhã, “Có nô tỳ!”
“Tên gọi là gì? Ngẩng đầu lên!” Mạc Nhã Phi nói.
“Thưa ngự thân trưởng công chúa, tiện danh của nô tỳ là Thiệu Tiểu Lan!”
Thiệu Tiểu Lan thấp thỏm ngẩng đầu lên, nhìn tới Mạc Nhã Phi thiên tư cao quý, không tự chủ lại cúi đầu.
Mạc Nhã Phi nhẹ nhàng cười một tiếng, “Hôm nay bản công chúa đến vì Lăng Tuyết Mạn, nhưng lá gan nàng ta quá lớn, lại dám coi cung quy như không có gì, đóng cửa chặn bản công chúa, ngươi nói, xử trí làm sao?”
“Thưa ngự thân trưởng công chúa, nô tỳ là người hầu, không dám nói mò, chỉ hiểu nên nghiêm trị không tha!” Thiệu Tiểu Lan kích động vui mừng vội vàng nói, nội tâm kích động không dứt, xem con phượng hoàng gãy cánh làm gà kia còn dám cuồng vọng nữa không, còn dám đòi cắt đầu lưỡi của nàng, hừ!
“Vậy sao? Thật là nô tài biết quy củ!” Mạc Nhã Phi cười, “Lục Ánh, ngày mai lấy vài món quần áo bẩn của bản công chúa tới giao cho Thiệu Tiểu Lan giặt sạch, nhớ kỹ chưa?”
Một cung nữ theo Mạc Nhã Phi đến, lập tức đi ra khom người nói: “Dạ, công chúa, nô tỳ nhớ kỹ!”
“Ừ, Thiệu Tiểu Lan, mở cửa mời Lăng Tuyết Mạn ra!” Mạc Nhã Phi liếc mắt về phía cửa, nói.
“Dạ, công chúa!”
Thiệu Tiểu Lan hớn hở ra mặt, nàng leo lên chức người hầu của ngự thân trưởng công chúa, về sau đến biểu cô cũng phải xem sắc mặt của nàng rồi, cho nên kích động vội đứng lên, thò tay dùng sức đẩy cửa ra.
Lăng Tuyết Mạn biết tránh không khỏi rồi, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, thầm đếm “Một, hai, ba……”, đếm tới 5, Thiệu Tiểu Lan ngoài cửa thấy đẩy lâu không ra, liền cố dùng lưng tới xô cửa, lúc này mới chạm lưng vào, Lăng Tuyết Mạn lại chợt mở cửa, sau đó nhanh chóng né ra!
“A ——”
Thiệu Tiểu Lan theo quán tính, té chổng vó lên trời, đầu cùng mông nặng nề té xuống đất, thê thảm không nỡ nhìn!
“Ha ha ha!”
Lăng Tuyết Mạn không cố kỵ chút nào cười to ra, lông mày đôi mắt đều cong cong!
Mạc Nhã Phi ở tài trước mặt một đám người hầu không thể không chú ý hình tượng, liền dùng khăn che miệng, cười vui thích, thái giám cung nữ theo nàng đến thấy chủ tử vui vẻ, liền cũng không cố kỵ cười lên.
Mà nô tài quỳ đầy trong viện Hoán Y Cục thấy thế, tuy cúi đầu không dám cười ra tiếng, nhưng mọi người kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Lý ma ma nhìn mặt mà nói chuyện, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, thầm mắng Thiệu Tiểu Lan không biết sống chết, bộ dáng Lăng Tuyết Mạn liều lĩnh như vậy, bà cảm thấy không ổn!
Lưu ma ma cũng ngước đầu, bà đoán không ra quan hệ của Nhã Phi công chúa cùng Lăng Tuyết Mạn hiện tại là địch hay bạn, cho nên bà bắt đầu lo lắng, hy vọng Lăng Tuyết đừng nói ra chuyện hoa tai, nghĩ tới đây, càng run hơn.
Lăng Tuyết Mạn tựa trên khung cửa cười, cười đến bủn rủn vô lực, lười biếng nói: “Thiệu Tiểu Lan, mùi vị rùa đen chổng vó như thế nào? Bà cô đây hận nhất người ta bán đứng sau lưng, cho nên, dạy dỗ ngươi một chút, hiểu không?”
“Ngươi! Nữ nhân đê tiện này, ở trước mặt công chúa còn dám càn rỡ!” Thiệu Tiểu Lan bò dậy, tức giận đỏ mặt tía tai, buột miệng mắng, hướng Mạc Nhã Phi quỳ xuống nói: “Công chúa, nữ nhân này bị cách chức đến Hoán Y Cục rồi, còn không an thủ bổn phận, lớn lối cuồng vọng như thế, căn bản không để công chúa ở trong mắt!”
Lăng Tuyết Mạn hừ một tiếng, môi đỏ mọng gợi lên một đường cong tự giễu, đi ra khỏi ngưỡng cửa, nhẹ nhàng nói với Mạc Nhã Phi: “Tội nữ Lăng Tuyết Mạn không biết ngự thân trưởng công chúa giá lâm, không có tiếp đón từ xa, xin công chúa trị tội!”
Nói xong, liền muốn quỳ xuống, Mạc Nhã Phi cả kinh, cuống quít đưa tay đỡ vai Lăng Tuyết Mạn, vội vàng nói: “Mạn Mạn, muội không trách tội tẩu!”