Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng


Mạc Kỳ Dục vừa về cung liền vội vả đi tới Hoán Y Cục, thấy cảm xúc Lăng Tuyết Mạn không tốt, hỏi rất là dè dặt cẩn trọng: “Mạn Mạn, ngươi tìm ta à? Có chuyện gấp hả?”
“Ngươi miêu tả cẩn thận tất cả những nam nhân xuất hiện ở trên điện Kim Loan cho ta.” Lăng Tuyết Mạn gằn từng tiếng, cuối cùng, lại bổ sung một câu, “Bao gồm cả thái giám!”
“Hả? Ngươi hỏi cái này làm gì?” Mạc Kỳ Dục nhất thời không phản ứng kịp, hỏi.
“Ngươi cứ mặc kệ đi, nói cho ta!” Lăng Tuyết Mạn gấp giọng quát.
Mạc Kỳ Dục ngây cả người, nghĩ nghĩ, chỉ có thể từ quan văn đến võ quan, từ thị vệ trên điện đến thái giám ngự tiền, hết thảy miêu tử kỹ càng một lần, đến mười tám đời tổ tông bọn họ cũng đào ra.
“Không có sao? Không còn nữa sao?” Lăng Tuyết Mạn không tin đuổi theo hỏi.
Mạc Kỳ Dục lắc đầu, “Không có a, chỉ còn lại Hoàng thượng thôi!”
“Thôi, không sao, ngươi trở về đi, một mình ta yên lặng một chút.” Lăng Tuyết Mạn vô lực khoát tay, tất cả là phiền muộn, Tình nhân có rất nhiều chuyện lừa nàng, nói hắn ở trên triều, chưa chắc là thật đi?
“Mạn Mạn, ngươi không sao chứ? Ngươi rốt cuộc sao vậy?” Mạc Kỳ Dục vừa thân thiết hỏi vừa nghi hoặc.
Lăng Tuyết Mạn cố gắng cười, “Không có gì, trở về đi, ta muốn ngủ một hồi.”
“A, được.”
Đêm trừ tịch, Lăng Tuyết Mạn rốt cục gặp được Liễu Ngô Đồng.
Tiệc hoàng cung theo lẻ thường cử hành ở điện Thái Hòa, trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt vui mừng.
Hoàng thất, văn võ đại thần, mệnh phụ phu nhân, gia quyến quan từ tam phẩm trở lên đều nằm trong danh sách dự tiệc, tình huống cao cấp như vậy, Lăng Tuyết Mạn đương nhiên là không thể đi, bởi vì nàng hiện tại chỉ là một cung tỳ.
Rong chơi ở bốn phía ngự hoa viên, lãng đãng tiêu sái, lại đi tới nới nàng cùng Liễu Ngô Đồng từng ngã xuống, đứng ở bên cạnh núi giả, ngửa đầu nhìn, trong đình không có một bóng người, lại nhìn lên trời, chỉ thấy một vòng trăng cô đơn treo trời cao, trăng sáng sao thưa, sáng ngời lại tịch mịch.
“Nha đầu Mạn Mạn, bên ngoài lạnh, chúng ta vẫn là trở về đi.” Hoa Mai bà bà ở phía sau khuyên nhủ.
“Bà bà…” Lăng Tuyết Mạn há miệng thở dốc, xoay người lại, trầm mặc thật lâu, mới nhẹ giọng nói: “Bà yên tâm đi, con sẽ không lại nổi điên, con sẽ yên lặng chờ đợi chân tướng đến, sẽ không lại tận lực đi điều tra cái gì, mọi người không cần lo lắng cho con.”
“Mạn Mạn, được, không hỏi, chúng ta chậm rãi chờ, cuối cùng sẽ biết, đã tới hai năm, chờ vài ngày cũng không coi là quá dài, con nói phải không?” Hoa Mai bà bà từ ái cười, cầm tay Lăng Tuyết Mạn.
“Tiểu thư, ngài chờ nô tì một chút, để nô tì tìm cho ngài!”
“Tiểu Đào, khuyên tai đối với ta rất quan trọng, nhất định là rơi ở nơi này, buổi chiều ta chỉ tới nơi này, ngươi nhanh chút, chút nữa tiệc trong cung sẽ chấm dứt!”
Tiếng nói chuyện càng ngày càng gần, Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc theo tiếng nhìn lại, bên kia núi giả, một nha hoàn cầm đèn lồng khom người trên tìm kiếm thứ gì đó mặt đất, một nữ tử ở bên cạnh nàng càng nóng hơn, vừa nói, vừa siết chặt khăn gấm trong tay.
“Bọn họ là…” Lăng Tuyết Mạn hơi nhíu đôi mày thanh tú, vẫn không nhúc nhích nhìn nữ tử mặc váy màu xanh nhạt, một hồi lâu, đột nhiên cả kinh nói: “Là Ngô Đồng! Nàng là Ngô Đồng!”
Một tiếng kêu sợ hãi này truyền vào trong tai hai người kai, họ đều thẳng người lên, nhìn sang bên này, bốn mắt nhìn nhau, đều trầm tĩnh như nước.
Đèn cung đình trên núi giả tán ánh chiếu chiếu rọi ở trên mặt hai người, khuôn mặt rõ ràng như ban ngày.
Tiểu Đào ngây ngốc, đã quên tìm kiếm khuyên tai, Hoa Mai bà bà không hiểu ra sao, nhàm chán nhìn bốn phía.
Dừng chân thật lâu, Liễu Ngô Đồng nhẹ nhàng cười, đi tới, nói nhỏ: “Tuyết Mạn, đã lâu không gặp, nàng có khỏe không?”
“Khỏe, ta rất khỏe, nàng… khỏe không?” Lăng Tuyết Mạn lúng ta lúng túng hỏi lại, cũng cười.
Liễu Ngô Đồng lại cười, “Rất tốt, giam cầm đã hơn một năm, giáo huấn được, tâm cũng an.” (Con này láo, nó bóp cổ người ta mà cứ như nó bị hại)
“Ngô Đồng!”
Lăng Tuyết Mạn cảm thấy tâm siết chặt, nhìn nàng, lại không biết nên nói cái gì cho phải.
“Tiểu Đào, khuyên tai không cần tìm nữa, trở về đi.” Liễu Ngô Đồng xoay người, nói xong liền đi theo hướng đường cũ.
Tiểu Đào ngây cả người, vội cầm đèn lồng đi theo.
Lăng Tuyết Mạn mạnh mẽ cắn chặt môi, cảm giác ngực có chút hít thở không thông.
Điện Thái Hòa.
“Hoàng thượng, thần thiếp kính ngài một ly!”
Hạ Lệ Nhân bưng chén rượu, thản nhiên tươi cười, liên tục ton hót.
Mạc Kỳ Hàn cười, tiếp nhận, ngửa đầu uống xong, tùy ý đảo qua cửa đại điện, dư quang thoáng nhìn bóng người mặc váy xanh nhạt, nhè nhẹ quay mắt lại, nhìn về phía Bạch Tử Di bên cạnh, “Ái phi, bồi trẫm uống một chén.”
Liễu Ngô Đồng tự động ngồi xuống chỗ của mình, chăm chú nhìn ngay phía trước, nhìn nam nhân hăng hái, nhìn hắn trái ôm phải ấp, nhìn hắn cùng với mĩ nhân trêu đùa tâm tình thoải mái.
Khuôn mặt bị gió lạnh thổi hồng trở nên tái nhợt, cụp xuống mắt, Liễu Ngô Đồng bưng ly rượu trước mặt lên, hăng hái rót vào trong miệng.
“Hôm nay tiệc hoàng cung dừng ở đây, trẫm cũng mệt mỏi, Từ An, khởi giá hồi cung!”
“Vâng, Hoàng thượng khởi giá hồi cung – “
“Cung tống Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Áo bào màu vàng lướt qua trước mắt, bước chân thật ổn định, rất chậm, cuối cùng không có dừng lại ở trước mặt nàng, cho đến khi đi ra đại điện, rời khỏi tầm mắt nàng.
“Ngô Đồng, có chút duyên phận là cưỡng cầu không được, muội đừng quá để ý.”
Thời điểm xuất cung, nhìn Liễu Ngô Đồng cô đơn, Liễu Thiếu Bạch nhịn không được nói.
“Đại ca, vì sao Hàn ca ca không nhìn muội, huynh ấy có phi tử, huynh ấy không thích muội thật sao?” Liễu Ngô Đồng cúi thấp đầu, nhỏ vụn hỏi.
“Ngô Đồng, tâm tư Hoàng thượng ai cũng không biết, nhưng đại ca khuyên muội, vẫn là thuận theo tự nhiên đi!” Liễu Thiếu Bạch hơi hơi thở dài, chậm rãi nói.
“Không! Đại ca, muội không thể không có Hàn ca ca, không có huynh ấy, muội sống không bằng chết.” Liễu Ngô Đồng phút chốc ngước mắt, bi thương nói.
“Ngô Đồng!”
Liễu Thiếu Bạch mới nói, phía sau có tiếng bước chân truyền đến, quay đầu, là Từ An.
“Liễu đại nhân, Liễu tiểu thư xin dừng bước!”
Từ An đi đến gần, không có biểu cảm gì nói: “Liễu tiểu thư, truyền Hoàng thượng khẩu dụ, tuyên nàng ngày mai buổi trưa vào cung kiến giá!”
“Thật… thật vậy chăng?” Liễu Ngô Đồng vui mừng mở to hai mắt, cầm chặt khăn trong tay.
Từ An gật đầu, không nói cái gì nữa, quay người rời đi.
“Đại ca, ca nghe chưa? Hàn ca ca muốn gặp muội! Huynh ấy muốn gặp muội!” Liễu Ngô Đồng hân hoan, nhất thời kích động không biết nên như thế nào cho phải.
“Tiểu muội, muội vẫn là bình tâm tĩnh khí một chút, ai biết dụng ý của Hoàng thượng là cái gì, hắn vốn không có đáp ứng nạp muội làm phi…” Liễu Thiếu Bạch không nói được nữa, hắn không muốn đả kích Ngô Đồng, lại sợ nàng hi vọng càng cao, thất vọng càng lớn.
Bên môi Liễu Ngô Đồng tràn đầy tươi cười, kiên định nói: “Đại ca, muội gặp Hàn ca ca xin tội, xin lỗi huynh ấy, huynh ấy sẽ để ý muội, huynh ấy sẽ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui