Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng


Cung Đế Hoa.
“Sư phụ, đã hai mươi ngày, trẫm muốn điên rồi! Mạn Mạn lúc nào mới có thể tỉnh lại!” Mạc Kỳ Hàn rống.
“Hàn nhi đừng vội, chờ một chút. Nói không chừng Mạn Mạn sắp tỉnh lại!” Lương Khuynh Thành đau lòng vỗ cánh tay Mạc Kỳ Hàn, nhìn khuôn mặt gầy yếu, không nhịn được, mũi lại đau xót.
Thiên cơ lão nhân bất đắc dĩ lắc đầu, “Sư phụ làm nghề y vài thập niên, quái bệnh kỳ bệnh gặp qua vô số, lại thật sự chưa từng thấy qua loại bệnh này của Mạn Mạn, bắt đầu mạch không ổn, vài ngày sau liền hoàn toàn bình thường, nhưng vẫn là bất tỉnh, haiz, sư phụ cũng không có cách nào!”
“Sư phụ, ngài không thể không có biện pháp, ngài nếu không thể làm nàng tỉnh lại, trên đời này không còn ai có thể khiến nàng tỉnh!” Mạc Kỳ Hàn quỳ trên đất, giữ chặt tay của Thiên Cơ lão nhân, vội vàng nói.
“Hàn tiểu tử, không phải sư phụ không cứu, nhưng…”
“Hoàng thượng! Nương nương nàng… Nàng…”
Xuân Đường đột nhiên ngắt lời Thiên Cơ lão nhân, cũng là kêu sợ hãi liên tục.
Mấy người nghe tiếng vội chạy qua, đã thấy trong tay Xuân Đường nắm một luồng tóc bạc, giật mình, liếc mắt nhìn nhau, sau đó Xuân Đường hoảng loạn buông tóc Lăng Tuyết Mạn, mọi người nhất thời kinh ngạc đến ngây người!
“Đây là có chuyện gì? Đêm qua còn tóc đen, sao qua một đêm lại là tóc bạc?” Mạc Kỳ Hàn ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, không thể tin được vén lên từng tầng tóc của nàng, giọng nói nhất thời nghẹn ngào, “Sư phụ, điều này nói lên cái gì? Mạn Mạn nàng…”
Tóc gần như trắng phau!
“Khụ… Khụ khụ…”
Thiên hạ trong lòng đột nhiên phát ra tiếng ho khan, làm kinh ngạc mọi người trong phòng!
“Mạn Mạn!” Mạc Kỳ Hàn vui mừng kêu, vuốt mặt Lăng Tuyết Mạn, “Mạn Mạn, nàng mau tỉnh lại, trẫm ở đây! Mạn Mạn!”
“Khụ khụ… Tình nhân…”
Lăng Tuyết Mạn chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là gương mặt Mạc Kỳ Hàn, nhìn khuôn mặt hắn lõm đi, đau lòng nói: “Chàng sao lại gầy đi?”
“Mạn Mạn!” Thiên Cơ lão nhân vui vẻ kêu, nắm cổ tay của nàng xem mạch, lát sau, nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn, “Đứa lớn đứa nhỏ đều tốt, tóc bạc thì tóc bạc đi, cái bệnh này sư phụ lại nghiên cứu một chút, bây giờ có thể tỉnh lại chính là chuyện tốt.”
“Tóc ta bạc?” Lăng Tuyết Mạn kinh nghi mở to hai mắt nhìn, “Các người sao đều ở đây? Ta hôn mê sao? Đã bao lâu?”
Mạc Kỳ Hàn vội vàng nói: “Mạn Mạn, nàng hôn mê hai mươi ngày, té xỉu không có tỉnh lại, chúng ta mới phát hiện, tóc của nàng biến thành màu trắng, nhưng nàng không cần để ở trong lòng, sư phụ sẽ cho chữa trị tốt cho nàng, hiện tại nàng cùng đứa bé có thể bình an, trẫm đã cảm thấy vui mừng lớn lao, tóc không quan trọng, biết không?”
“Núi Vô danh? Tam… Tam Vương gia đâu? Hắn như thế nào?” Lăng Tuyết Mạn đột nhiên nhớ lại, vội kích động hỏi.
Mạc Kỳ Hàn mím môi, thở dài: “Tam Vương gia đã chết, đã chôn rồi, trong cung còn có chút việc, trẫm về sau sẽ kể cho nàng. Nàng nhiều ngày như vậy không có ăn cơm, nhanh bồi bổ thân mình, Xuân Đường, lập tức lệnh ngự thiện phòng chuẩn bị thức ăn.”
“Vâng, Hoàng thượng”
“Tình nhân, ta…” Lăng Tuyết Mạn cảm thấy khổ sở, nhìn nhiều người như vậy vây quanh trước mặt, lại lắc đầu, “Ta không sao, ta để các người phải lo lắng.”
“Mạn Mạn, trẫm biết trong lòng nàng không dễ chịu, nhưng chuyện cũ đã qua, hắn yêu nàng như vậy, tất nhiên hi vọng nàng có thể vui vẻ sống, nếu nàng bởi cái chết của hắn mà không vuivẻ, hắn ở trên trời cũng sẽ không thể vui.” Trong mắt Mạc Kỳ Hàn chớp động lên một tia mờ mịt, cánh tay chậm rãi ôm chặt Lăng Tuyết Mạn.
Rất nhiều tình cảm phức tạp ở trong lòng hắn dậy sóng!
Trầm mặc hồi lâu, Lăng Tuyết Mạn chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ cười, “Ta hiểu, thật sự đã hiểu, ai cũng không cần lại lo lắng cho ta… ta sẽ ổn.”
“Ha ha, nha đầu ngoan.” Hoa Mai bà bà nở nụ cười, vui mừng nói.
“Tình nhân, ta muốn soi gương” Lăng Tuyết Mạn nhìn sợi tóc màu trắng, tâm lí rối rắm.
“Không nên nhìn, mặc kệ tóc bạc hay là tóc đen, nàng đều là Mạn Mạn xinh đẹp.” Mạc Kỳ Hàn không cho phép, cười tủm tỉm nói.
“Tình nhân …”
“Không nhìn” Mạc Kỳ Hàn vẫn cười, nói “Thu Nguyệt, đem gương ra đi, nếu nương nương vụng trộm soi gương, trẫm liền phạt các ngươi!”
“Vâng, Hoàng thượng!” Thu Nguyệt đáp lời một tiếng, vội phân phó thái giám đi dọn bàn trang điểm.
Những người khác đều tìm cớ lui xuống, trong phòng, còn lại hai người bọn họ.
Mạc Kỳ Hàn cúi đầu, chạm lên môi Lăng Tuyết Mạn, “Mạn Mạn, nàng hù chết trẫm. Về sau không thể dọa trẫm như vậy, biết không?”
“Được, tình nhân, tóc bạc khẳng định rất khó xem, tóc ta trắng hết hay trắng một phần?” Lăng Tuyết Mạn hỏi hết sức cẩn thận, gương mặt nhăn toàn bộ.
“Mạn Mạn, nàng xinh đẹp muốn cho ai xem a? Có phải muốn cho trẫm xem hay không?” Mạc Kỳ Hàn ra vẻ tức giận nhăn mày.
Lăng Tuyết Mạn trừng mắt một cái, sẳng giọng: “Đó là đương nhiên, nữ nhân vì người mình thích mà trang điểm thôi! Ta đương nhiên muốn xinh đẹp trong mắt chàng.”
“Ha ha, vậy là được rồi, nàng không chỉ xinh đẹp nhất trong mắt trẫm, càng là độc nhất vô nhị trong lòng trẫm! Dung mạo cũng không quan trọng, trẫm yêu chính là linh hồn hiện đại của nàng!” Mạc Kỳ Hàn sủng nịch cười nói.
“Thật sự?” Lăng Tuyết Mạn giương lên khuôn mặt tươi cười, “Chàng thật sự không ghét bỏ sao? Nếu trị không hết, chàng có một hoàng hậu tóc bạc, người khác sẽ cười chàng.”
Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn si ngốc cười ra tiếng, nói: “Trẫm hạnh phúc chỉ có trẫm tự mình biết, ánh mắt người khác, trẫm không quan tâm!”
“Tình nhân …”
Lăng Tuyết Mạn cảm thấy nóng lên, nghẹn ngào, ngửa đầu, chủ động hôn lên môi Mạc Kỳ Hàn…
“Nha đầu Mạn Mạn! Hàn tiểu tử, sư phụ…”
Không đợi cung nhân bẩm báo, Thiên Cơ lão nhân kích động xông vào, lại sau một giây, “A!” vội xoay người qua!
Hai người nhanh chóng tách ra, Lăng Tuyết Mạn đỏ bừng mặt, xấu hổ cuống quít chui vào trong chăn, Mạc Kỳ Hàn cũng quẫn bách, đứng lên, tay phải nắm thành quyền, ho hai tiếng, “Khụ khụ, sư phụ!”
Thiên Cơ lão nhân từ mặt đỏ chuyển thành mặt tím, chậm rãi xoay người lại, rối rắm nói: “Hàn tiểu tử, sư phụ không cố ý, thật sự là quá kích động, sau đó không nghĩ tới các con…”
“Khụ khụ, sư phụ kích động cái gì?” Mạc Kỳ Hàn vội nói, không khỏi đưa mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn trên giường, mắt đầy quẫn bách.
Nói chính sự, Thiên Cơ lão nhân lập tức lại kích động, “Hàn tiểu tử, sư phụ vừa rồi đi ra ngoài đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, trước kia sư phụ xem một quyển sách thuốc cổ, nói là tóc bạc dùng máu Thiên đế làm thuốc, phối hợp dùng nhân sâm ngàn năm, nửa tháng là khôi phục tóc đen.”
“Thật vậy? Tốt quá! Sư phụ, vậy ngài liền cho Mạn Mạn trị a!” Mạc Kỳ Hàn cũng hưng phấn, vội thúc giục.
Lăng Tuyết Mạn cũng bị hấp dẫn, thăm dò hỏi: “Vậy máu Thiên đế là vật gì?”
Thiên cơ lão nhân quan sát Mạc Kỳ Hàn hơn nửa ngày, mới nghiêm mặt nói: “Sẽ là máu của con! Con là đế Vương nhân gian, máu của con, là được xưng là máu Thiên đế! Một ngày năm giọt trong nửa tháng, hơn nữa sư phụ cũng không thể cam đoan nhất định sẽ có hiệu quả, chỉ có thể nói thử một chút.”
“Chỉ cần có một tia hi vọng, vậy thì thử! Trẫm đồng ý!” Mạc Kỳ Hàn không chút do dự nói.
“Không cần! Ta không cho phép chàng bị thương! Chàng không phải nói tóc bạc rất xinh đẹp sao? Nếu xinh đẹp còn chữa nó làm gì?” Lăng Tuyết Mạn kiên quyết phản đối.
“Mạn Mạn!” Mạc Kỳ Hàn đi qua, ngồi xuống bên cạnh Lăng Tuyết Mạn nói: “Trẫm mất chút máu không có vấn đề gì, trẫm thân thể cường tráng, khôi phục rất nhanh, người luyện võ ai không bị thương chảy máu a? Coi như trẫm bị thương, chỉ cần có thể chữa khỏi tóc bạc của nàng, trẫm cái gì đều nguyện ý trả giá!”
“Ta không đồng ý!” Lăng Tuyết Mạn lại lắc đầu như trống bỏi, giận đùng đùng nói: “Đây cũng không thể khẳng định, sao có thể tùy tiện thử? Đây là máu trên người, cũng không phải nước!”
“Mạn Mạn!” Mạc Kỳ Hàn thở dài, hắn vừa an ủi nàng, lập tức bị nàng chặn lại!
Phương án không thành, Thiên Cơ lão nhân buồn bực đi trở về.
Ngày hôm sau, Mạc Kỳ Hàn lại vụng trộm tìm tới, lôi kéo Thiên Cơ lão nhân, nói: “Sư phụ, trẫm nghĩ tới một biện pháp! Ngài nói với Mạn Mạn, tra lại sách thuốc, máu Thiên đế còn có thể dùng máu cọp để thay thế!”
“Sao? Máu cọp? Con là nói lấy máu của con, sau đó là máu cọp cho Mạn Mạn dùng thuốc?” Thiên Cơ lão nhân mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nói.
“Như vậy Mạn Mạn có thể an tâm trị tóc.” Mạc Kỳ Hàn gật đầu.
Thiên cơ lão nhân nhịn không được trợn trừng mắt, “Con tại sao không nói là máu gà? Máu gà lấy dễ, chẳng lẽ nói với Mạn Mạn mỗi ngày phái người đi đánh cọp?”
“Ách… vậy…. vậy tùy tiện đi, quản nó là máu gì, dù sao có thể giấu Mạn Mạn là được.” Mạc Kỳ Hàn co rút khuôn mặt tuấn tú, vốn hắn còn muốn là máu cọp cho oai một chút, ai ngờ sư phụ hai câu liền đổi thành máu gà!
Vì thế, nửa tháng tiếp theo, Lăng Tuyết Mạn dùng ‘máu gà’ làm thuốc dẫn, phối hợp với Thiên Cơ lão nhân trị bệnh tóc bạc, một lần còn nói, máu gà nếu dùng được, vậy giết thêm mấy con gà, thuận tiện xem có thể làm đẹp hay không…
Rốt cục chịu đựng đến nửa tháng, một đống người vây quanh Lăng Tuyết Mạn, cùng đợi kỳ tích phát sinh, kết quả, hết một ngày, vẫn là một đầu tóc bạc, không có bất kỳ thay đổi nào!
Lăng Tuyết Mạn không khỏi chán nản kêu to, “Tiếp tục giết gà! Tiếp tục trị!”
Tình nhân lại co quắp, sau đó thật quyết đoán nói: “Được! Vâng theo ý chỉ hoàng hậu nương nương, giết – gà!”
Hôm sau.
Canh năm, Mạc Kỳ Hàn mở mắt ra, chuẩn bị rời giường vào triều.
Theo thói quen nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn cuộn tròn đang ngủ say trong lòng mình, mới hôn cái trán của nàng một chút, lại bị cảnh tượng trước mắt rung động!
“Đen! Tóc đen!”
Kinh hô, Mạc Kỳ Hàn không thể tin dụi dụi mắt, lại nhìn, lập tức mừng như điên lớn tiếng kêu lên: “Mạn Mạn, tóc nàng biến thành đen!”
“Sao? Cái gì?” Lăng Tuyết Mạn mở mắt nhập nhèm, miễn cưỡng hỏi.
“Tóc! Tóc nàng biến thành đen!” Mạc Kỳ Hàn vui mừng cười, lập tức hướng ra ngoài hô: “Người đâu! Đem gương vào!”
Một cung nữ lên tiếng trả lời, đem một gương đồng trình lên, Mạc Kỳ Hàn đem đến trước mắt Lăng Tuyết Mạn, “Mau nhìn, Mạn Mạn, thật sự đen!”
“A! Đầu ta tốt lên! Nha! Thật sự biến thành tóc đen!” Lăng Tuyết Mạn vừa thấy, vén tóc lên, tóc đen đầu đầy, lập tức hưng phấn la to lên.
Việc vui vẻ này, chấn kinh toàn bộ Hoàng cung, thậm chí toàn bộ kinh thành.
“Thánh chỉ hạ – “
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: trẫm hôm nay truyền lệnh, đối với việc Vương phi Lăng Tuyết Mạn trước đây không sạch bị phế truất, trẫm không tra xét kỹ, khiến cho Vương phi chịu oan khuất, hỗ thẹn với Vương phi, trẫm tự phạt, tạ lỗi thiên hạ! Khâm thử!”
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: sắc phong con gái của Ngự Sử Lăng Bắc Nguyên – Lăng Tuyết Mạn, làm hoàng hậu của Đại Minh Hiến Tông Hoàng đế, phong làm Trinh Đức hoàng hậu! Tiến hành đại hôn! Khâm thử!”
Đại Minh hiến tông nguyên niên mùng tám tháng tư.
Hoàng đế đại hôn, thiên hạ dân chúng vui vẻ.
Kiệu hoa do Ngự Lâm quân hộ tống, ra khỏi Lăng phủ, xuyên qua ngã tư, vào cung, sau đó dừng lại trước điện Kim Loan.
Cả triều văn võ, cung tỳ, thái giám, cấm vệ quân, ngự lâm quân từng dãy đứng trang nghiêm, dàn nhạc cung đình thổi khúc vui mừng, Mạc Kỳ Hàn thay long bào màu vàng sáng, mặc lễ phục đỏ thẫm, trên mặt tuấn dật mang tươi cười ấm áp như xuân, ở mỗi một tiếng hô vang ‘vạn tuế’, từng bước một đi đến kiệu hoa hai mươi bốn người khiêng.
Rèm ngọc nhấc lên, Mạc Kỳ Hàn nắm dãi lụa đỏ, đem một đầu lụa để vào lòng bàn tay Lăng Tuyết Mạn, ở giữa cơn mưa cánh hoa đầy trời, đi đến đại điện.
Mạc Ngự Minh ngồi ở vị trí Thái Thượng Hoàng, cùng Thái Hậu Lương Khuynh Thành tươi cười rạng rỡ nhìn đôi tân nhân chậm rãi bước vào.
Trước điện, người chủ trì hô lớn, “Hoàng thượng hoàng hậu cúi đầu bái Thiên Địa!”
Hai người quỳ lạy, trong điện ngoài điện mọi người quỳ theo, “Chúc mừng Hoàng thượng đại hôn!”
“Hoàng thượng hoàng hậu nhị bái cao đường!”
Xoay người lại bái, thanh âm chúc mừng cũng vang vọng khí thế trên đại điện to lớn.
“Hoàng thượng hoàng hậu phu thê giao bái!”
Tam bái xong, theo một tiếng “Buổi lễ kết thúc!”, quần thần hoan hô, “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Dưới khăn voan đỏ thẫm, Lăng Tuyết Mạn khẩn trương, lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi.
“Đưa Hoàng hậu nương nương vào cung Đế Hoa!”
Đêm động phòng hoa chúc, Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn, đôi môi cười tràn đầy hạnh phúc, “Mạn Mạn, từ đây, nàng là hoàng hậu duy nhất của trẫm! Thê tử duy nhất! Bồ thảo nhận như ti, bàn thạch vô chuyển di!”
“Tuyết ức hàn sương phát tề mi, sinh tử bất li đáo bạch đầu!” Lăng Tuyết Mạn thản nhiên cười, nhẹ nhàng nói.

Ngày hai mươi tháng tư.
Mạc Kỳ Hàn tứ hôn ba thủ hạ ngự tiền thị vệ.
Cùng một ngày, cùng một canh giờ, trong cung náo nhiệt một phen, Vô Cực cưới Xuân Đường làm vợ, Vô Ngân cưới Thu Nguyệt làm vợ, Vô Giới cưới Trần Lâm Nhi làm vợ.
Ba nam nhân mặt lạnh cũ kỹ, động phòng bị Lăng Tuyết Mạn trêu cợt một phen, nhất là Vô Giới, đối với Vô Giới quẫn bách, Lăng Tuyết Mạn cười điên cuồng không thôi, “Ngươi không phải là nguyện ý sao? Ta cũng không ép ngươi nha!”
Vô Giới xấu hổ, mặt co quắp, nhỏ giọng nói: “Khụ khụ, hồi nương nương, không phải… không phải ngày đó Lâm Nhi đưa canh cho nô tài, nô tài làm hại nàng bỏng tay sao? Nên nô tài không phải giúp nàng bôi thuốc sao? Cái đó, thường xuyên qua lại, liền…”
“Ha ha ha.”
Lăng Tuyết Mạn sau khi cười xong, chân thành chúc phúc, “Mong ước ba vị bạc đầu giai lão, trăm năm hảo hợp!”
Mùng một tháng năm.
Trưởng công chúa Mạc Nhã Phi cùng phò mã Lâm Mộng Thanh đại hôn!
Kiệu hoa đỏ thẫm từ Lãm Nguyệt trai tiến ra, đến cung Phượng Thần bái kiến Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu, Hoàng thượng, Hoàng Hậu, sau đó trong tiếng lễ nhạc cung đình, pháo hoa chói sáng ra ngoài cung, tới phủ trưởng công chúa.
Đêm động phòng, Lăng Tuyết Mạn vẫn ưỡn bụng náo loạn động phòng, đưa lên lễ vật kết hôn -
“Hoàng hậu! Ngươi…” Lâm Mộng Thanh nắm chặt quyền, răng cắn vang lên ‘khanh khách’.
“Ây da, phò mã gia, bản cung chỉ là có ý tốt nha! Ngươi chớ bỏ qua ngày tốt, khụ khụ, sách giới thiệu thật toàn diện, học tập nhiều một chút, không để trưởng công chúa của chúng ta chịu khổ nha!” Lăng Tuyết Mạn rất là nghiêm chỉnh nói xong, vội vàng kéo Mạc Kỳ Hàn, “Tình nhân, nhanh chạy trốn!”
Chờ Mạc Kỳ Hàn theo Lăng Tuyết Mạn chật vật chạy ra phủ công chúa, Mạc Kỳ Hàn mới nhịn không được hỏi: “Nàng rốt cuộc tặng Mộng Thanh lễ vật gì a? Sắc mặt hắn sao khó coi như vậy?”
“Hì hì, chàng đoán a? Là một quyển sách! Chàng không phải nói Lâm Mộng Thanh vẫn là… khụ khụ, xử nam gì sao? Ta đây sợ hắn động tay động chân đem Nhã Phi… khụ, chàng biết mà!” Lăng Tuyết Mạn cười cực kỳ tà ác, đôi mắt trong veo rạng rỡ.
Mạc Kỳ Hàn đầu tiên là ngẩn ra, bất quá vài giây, phản ứng kịp, “Trời ạ! Mạn Mạn, nàng dám đưa Mộng Thanh xuân cung đồ!”
“Ha ha ha! Ta còn một quyển minh họa cẩn thận lắm, là…” Lăng Tuyết Mạn đắc ý vênh váo, vừa nói gần như nói lộ hết, vội ngậm chặt miệng.
“Từ đâu mà có?”
“Không nói”
“Rốt cuộc nói hay không?”
“Không nói. Đánh chết cũng không nói”
Quẫn! Loại sự tình này ai dám nói a!
Đại Minh hiến tông nguyên niên mùng ba tháng chín.
Một thanh âm trẻ con khóc vang dội, đột nhiên phá vỡ phía chân trời!
“Sinh! Sinh! Hoàng hậu nương nương sinh!”
“Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng hậu nương nương sinh long phượng thai!”
Mạc Kỳ Hàn vui vô cùng, mỗi tay ôm một đứa nhỏ, cười đến không khép miệng được, trầm ngâm xong, tuyên bố: “Trẫm ban thưởng tiểu hoàng tử tên là Mạc Ly Triệt! Ban thưởng đại công chúa tên là Mạc Hương Kỳ!”
“Chúc mừng tiểu hoàng tử! Chúc mừng đại công chúa!”
Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Dục đồng loạt chắp tay, tươi cười đầy mặt.
“Ha, tiểu Hương Hương có thể cùng chúng ta đi Lê Sơn!” Hoa Mai bà bà ôm tiểu công chúa, hưng phấn không thôi.
Thiên Cơ lão nhân ghé qua, hướng tới tiểu công chúa cười tà, “Ha ha, tiểu Hương Hương, làm công chúa không dễ, cùng sư công đi ra bên ngoài tự do tự tại, được không?”
“A-”
Trong buồng đột nhiên truyền đến một tiếng rống to, ngay sau đó là một tiếng sấm rền vang lên -
“Ai dám đoạt con gái của ta! Không cho phép!!”
“Lão bà, còn chờ cái gì? Chạy nhanh a!”
Thiên cơ lão nhân kéo Hoa Mai bà bà, vừa để đứa nhỏ xuống, hai người liền chạy đi, vừa chạy vừa nói: “Nha đầu Mạn Mạn, đứa nhỏ con nuôi tạm, lúc ba tuổi chúng ta lại đến nhận!”
Chính văn hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui