“Động thủ!”
Vô Cực nhanh nhíu mày, phun ra hai chữ.
Nhưng mà ba người vừa muốn nhảy ra, nháy mắt Vô Ngân đột nhiên nói: “Đợi chút, mau nhìn kìa!”
Thân hình dừng lại, ba ánh mắt nhất trí nhìn hướng đông nam, chỉ thấy bốn thân ảnh cao to khinh công bay về phía Lăng Tuyết Mạn trong ánh lửa ngút trời!
“Có thích khách!”
Biến hóa đột ngột này làm kinh hãi đại nội thị vệ cùng Ngự Lâm quân, không đợi mệnh lệnh Mạc Ngự Minh đều xông lên!
Nhưng khi vừa nhìn rõ dung mạo bốn thích khách này, bọn thị vệ sợ hãi ào ào quỳ xuống, “Nô tài tham kiến bốn vị Vương gia!”
Mạc Ngự Minh cùng Hoàng Hậu khiếp sợ vô cùng. Hoàng Hậu hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng Mạc Ngự Minh lại giận dữ vô cùng, “Người đâu! Bắt này bốn nghiệt tử kháng chỉ này lại cho trẫm!”
“Vâng, Hoàng Thượng!”
Vô số thị vệ lại xông lên, nhất thời đao kiếm loạn thành một đống!
“Ngũ đệ, Lục đệ, thất đệ, ngăn bọn họ lại!”
Mạc Kỳ Diễn nhanh nói, tung một chưởng bức lui ba thị vệ gần người, nhảy đến trước mặt Lăng Tuyết Mạn, lấy chủy thủ bên hông ra chặt đứt dây thừng.
Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc nhìn Mạc Kỳ Diễn, nước mắt tuôn rơi, thì thào: “Ngài tới cứu ta, các ngài đều tới cứu ta.”
“Đừng nói chuyện, cẩn thận coi chùng hít phải khói.” Mạc Kỳ Diễn thân thiết nói nhỏ một câu, hướng Mạc Kỳ Lâm hô: “Ngũ đệ!”
Mạc Kỳ Lâm quay đầu nhảy đến, cùng Mạc Kỳ Diễn nhìn nhau mỗi người cầm một cánh tay Lăng Tuyết Mạn, mang theo nàng bay lên lao ra khỏi biển lửa, sau đó đáp xuống mặt đất!
Mạc Kỳ Dục cùng Mạc Kỳ Sâm thấy thế, trong mắt vui vẻ, không tiếp tục dây dưa cùng bọn thị vệ, cũng nhảy xuống!
Nhưng tình huống quỷ dị đã xảy ra!
Hai ngân châm thật nhỏ nhúng kịch độc phá không mà đến, thẳng tắp vọt tới hướng Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Kỳ Lâm!
Biến hóa này quá nhanh, mặc cho bốn huynh đệ bọn hắn ai cũng không phát hiện, chỉ có ba người Vô Cực nấp ở chỗ tối là nhìn thấy!
Ba người cơ hồ là đồng thời ra tay, mỗi người bắn ra một ám khí hình thoi, tốc độ nhanh làm người phóng ra ngân châm chấn động, sắc mặt đột biến!
Hai ngân châm đều bị đánh rơi, cùng ám khí hình thoi nhau rơi vào trong lửa lớn, mà bốn người Mạc Kỳ Diễn vững vàng đứng trước mặt Mạc Ngự Minh!
Ngự Lâm quân cùng đại nội thị vệ lại đánh tới, Hoàng Hậu quýnh lên hô: “Toàn bộ lui ra!”
Bọn thị vệ chấn động, nhìn về phía Hoàng đế Mạc Ngự Minh, thấy mặt ông âm trầm, không nói một lời, liền vội quỳ xuống nói: “Nô tài tuân theo ý chỉ Hoàng Hậu nương nương!”
“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng mẫu hậu!”
Bốn huynh đệ vung cẩm bào, đồng loạt quỳ xuống. Lăng Tuyết Mạn cũng bị Mạc Kỳ Lâm lôi kéo, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, giọng khàn khàn: “Khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương!”
Hai tròng mắt tối lạnh của Mạc Ngự Minh sắc bén như mũi kiếm, lớn tiếng rống: “Bốn người các ngươi muốn tạo phản sao?”
“Nhi thần không dám!” Bốn người cuống quít dập đầu thỉnh tội.
“Không dám? Trẫm thấy các ngươi là ăn tim gấu mật hổ, dám ở dưới mắt trẫm thản nhiên công khai đối lập với trẫm! Các ngươi có để trẫm vào mắt sao?” Mạc Ngự Minh tức giận cực kỳ, đứng lên vung tay chỉ Lăng Tuyết Mạn, ánh mắt lại lạnh thấu xương quét về phía bốn người, “Trẫm hỏi các ngươi một lần cuối, ai còn muốn bảo vệ nữ nhân này? Ai muốn bảo vệ ả, trẫm liền đem kẻ đó trị tội cùng ả!”
“Phụ hoàng bớt giận! Nhi thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, xin phụ hoàng cho nhi thần cơ hội nói chuyện!” Mạc Kỳ Diễn vội vàng chắp tay nói.
Trong mắt Mạc Ngự Minh bắn ra vài tia lạnh lẽo, “Mạc Kỳ Diễn, trẫm đã nói cái gì với ngươi, ngươi đã quên sao? Xem ra nữ nhân này không thể lưu lại, bằng không sớm hay muộn cũng sẽ hủy giang sơn xã tắc Đại Minh ta!”
Lời vừa nói ra, mọi người đều hoảng hốt, toàn thân Lăng Tuyết Mạn càng phát run, kinh sợ nhìn Mạc Ngự Minh quên cả thở.
Trên trán Mạc Kỳ Diễn cũng chảy mồ hôi, cắn chặt răng, ngước mắt, chắp tay nói: “Phụ hoàng bớt giận, nhi thần không dám quên, cũng tuân theo phụ hoàng dạy bảo, chuyện nhi thần muốn bẩm là về Tứ đệ cùng Tứ Vương phi, xin phụ hoàng bớt giận nghe nhi thần nói một lời!”
“Được, ngươi nói đi, trẫm sẽ chờ, cho yêu nữ này sống thêm một khắc!” Mạc Ngự Minh một lần nữa ngồi trở lại ghế, hừ lạnh.
Mạc Kỳ Diễn từ trong tay áo lấy ra một ngọc bội màu hoàng kim, hai tay dâng lên: “Phụ hoàng, ngài còn nhớ tấm ngọc bội này không?”
Lý Đức Hậu tiếp nhận, dâng lên Mạc Ngự Minh. Mạc Ngự Minh chỉ liếc mắt nhìn liền thất kinh hỏi: “Đây là của Hàn nhi! Là trẫm đưa cho Hàn nhi vào sinh nhật mười tám tuổi, tại sao ở trong tay ngươi?”
Hoàng Hậu cả kinh, kích động nhìn ngọc bội Mạc Ngự Minh cầm trong tay, hai mắt lập tức rưng rưng, “Hoàng thượng, là của Hàn nhi, chính là của Hàn nhi a!”
“Phụ hoàng, đêm hôm qua nhi thần đã hồi bẩm với ngài, đây là quản gia Tư Khuynh của phủ Tứ đệ đưa đến cho nhi thần. Tư Khuynh nói ngọc bội này là do Tứ đệ trước khi chết giao cho hắn, lệnh cho hắn nếu ngày sau Tứ Vương phi có việc hệ trọng liên quan đến tính mạng thì dùng ngọc bội này làm tín vật, cầu phụ hoàng bỏ qua cho Tứ Vương phi, để trả ơn Tứ Vương phi năm đó cứu mạng!” Mạc Kỳ Diễn trầm giọng nói.
“Ơn cứu mạng gì?” Mạc Ngự Minh kinh ngạc đứng lên, ánh mắt nhanh đảo qua Lăng Tuyết Mạn, lại đến Mạc Kỳ Diễn, “Ngươi nói cho rõ ràng!”
Những người khác bao gồm Lăng Tuyết Mạn đều không hiểu ra sao, nhìn về phía Mạc Kỳ Diễn, chờ đợi câu tiếp theo của hắn.
Mạc Kỳ Diễn thở dài nhẹ nhõm một hơi, vững vàng trả lời: “Thưa phụ hoàng, theo Tư Khuynh nói lại, năm năm trước Tứ đệ ra ngoài đạp thanh từng không cẩn thận bị rắn cắn, năm ấy Tứ Vương phi mới mười một tuổi, nhờ nàng hút độc rắn cho Tứ đệ, Tứ đệ mới may mắn thoát nạn, Tứ đệ thiếu nàng một mạng, đến khi phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn nhị tiểu thư của Lăng Phủ Ngự Sử Lăng Tuyết Mạn cho hắn, hắn mới biết được năm đó người cứu hắn là Tứ Vương phi, cho nên mới giao cho quản gia nỗ lực bảo vệ Tứ Vương phi! Nhi thần đoán đại khái như vậy, cũng đúng là lý do ngày đó Tứ đệ không cho phép Tứ Vương phi chôn theo!”
Nghe vậy, ánh mắt sắc bén của Mạc Ngự Minh bắn về phía Lăng Tuyết Mạn, hỏi: “Tứ Vương phi, có việc này không?”
Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, môi đỏ mọng run rẩy, nhớ tới lời Mạc Kỳ Diễn dặn nàng đêm qua, liền khẽ gật đầu, cô đơn nói: “Hồi Hoàng Thượng, Tuyết Mạn khi còn bé đã cứu một vị công tử thiếu niên, nhưng cũng không biết hắn là ai, mới vừa rồi nghe Nhị Vương gia nhắc tới mới biết đúng là phu quân đã qua đời của Tuyết Mạn. Tuyết Mạn cùng với phu quân thật sự là hữu duyên vô phận a!”
Mạc Ngự Minh trầm mặc, giống như đang suy tư, vẻ mặt vẫn lạnh lùng , chau mày lại, ai cũng không biết ông đang suy nghĩ gì.
Mạc Kỳ Lâm cân nhắc một chút, xen vào nói: “Phụ hoàng, mới vừa rồi bốn người nhi thần tùy tiện khiêu khích hoàng uy là do tình thế, vì Tứ đệ không muốn hoàng thất Mạc gia ta rơi vào tội vong ân phụ nghĩa, đồng thời cũng vì công lý chính nghĩa, bởi vì lúc phụ hoàng đi rồi, trưởng tử của Liễu Thái Phó là Liễu Thiếu Bạch đến cầu kiến nhi thần, hắn có nhân chứng chứng minh việc trên đường đột nhiên xuất hiện bố cáo là do đâu!”