“Sư phụ!”
Mạc Kỳ Hàn âm trầm khuôn mặt tuấn tú, “Việc này không thể đùa! Nếu như bại lộ thân phận, con không phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Đại ca của con chẳng lẽ phải chết không minh bạch sao, huống chi -”
Giọng nói ngừng lại, buồn bã than nhẹ: “Huống chi Tuyết Mạn cùng Ngô Đồng là không giống nhau. Tuyết Mạn là Vương phi của con, không liên quan đến việc yêu hay không yêu.”
“Ách-”
Thiên Cơ lão nhân cùng Lâm Mộng Thanh hai mặt nhìn nhau, khóe miệng giật giật. Không liên quan đến yêu hay không yêu sao? Mới vừa rồi còn quan tâm người ta té có bị thương không, lại còn lòng như lửa đốt chạy tới thiên lao, đến nghỉ ngơi cũng không có.
Hai người trầm tư, tìm tòi nghiên cứu nhìn Mạc Kỳ Hàn cũng trầm mặc, khuôn mặt tuấn tú xuất thần.
Thật lâu sau, Lâm Mộng Thanh rốt cục không nhịn được, trong mắt lóe ra tò mò, “Sư huynh à, sư tẩu của đệ có phải thân thể không khỏe không? Vì sao không cho tẩu uống rượu?”
“Lắm miệng!”
Mạc Kỳ Hàn liếc xéo, không quan tâm.
Nhưng Lâm Mộng Thanh vẫn tò mò, không sợ chết, chế nhạo: “Sư huynh, sư tẩu không thích huynh phải không? Hì hì, đệ nghe được nàng nói nàng có tình cảm với Nhị Vương gia, xem ra huynh không có phần rồi. Trong lòng huynh có Ngô Đồng cô nương, trong lòng sư tẩu có Nhị ca của huynh, hai người các huynh người có thể chia tay được rồi!”
“Sao?”
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn xanh xao, một nắm tay vung ra, Lâm Mộng Thanh né không kịp, mắt phải bị đánh trúng, phịch một tiếng ngồi trên mặt đất, kêu rên không thôi: “Sư huynh, đệ lại sai lầm rồi!”
Thiên Cơ lão nhân một tay bụm miệng, nhìn mặt Mạc Kỳ Hàn lạnh như băng, không nín được cười trộm, cũng ngồi xuống xem tình trạng thảm hại của Lâm Mộng Thanh, vừa thấy đã cười ha ha ra tiếng, đứng lên, cầm gương lại. Lâm Mộng Thanh soi gương, lập tức hét rầm lên như heo bị chọc tiết: “Sư phụ, mặt con sưng rồi!”
Mạc Kỳ Hàn không để ý lắm, nhíu mày lại nói: “Cho đệ đen một mắt xem như nhẹ, để xem đệ lại dám nói hưu nói vượn không!”
“Đệ nào có nói bậy, rõ ràng là đệ chính tai nghe được, sư tẩu còn nói có dâm tặc, sư huynh, huynh phỏng chừng bị người ta cho đội nón xanh rồi!” Lâm Mộng Thanh ủy khuất xoa mắt, không cam lòng nói.
Nghe vậy, Thiên Cơ lão nhân không cười, lại đen mặt, “Hàn tiểu tử, con đến nữ nhân của mình cũng quản không được sao? Uổng công sư phụ ta truyền cho con một thân võ công, nhưng lại để cho dâm tặc làm bẩn lão bà!”
“Khụ khụ!”
Mạc Kỳ Hàn quẫn bách, khuôn mặt tuấn tú lúc đỏ lúc trắng, ho khan hai tiếng mới giật giật khóe miệng nói: “Sư phụ, ngài xem đồ đệ là nam nhân vô dụng như vậy sao? Dâm tặc trong miệng Tuyết Mạn, khụ khụ, chính là con!”
“Cái gì?”
“Ha ha ha!”
Thiên Cơ lão nhân cùng Lâm Mộng Thanh khiếp sợ xong, cười nắc nẻ!
Mạc Kỳ Hàn mím môi thành một cái đường cong, chán nản nhìn, “Cười đủ chưa? Cười đủ thì dùng cơm!”
“Ha ha ha!”
“Bốp!”
Tiếng vỗ bàn làm thân thể một già một trẻ run lên, tiếp theo nam nhân xanh mét khuôn mặt tuấn tú vòng qua bình phong đi ra ngoài.
“Haiz, haiz, Hàn tiểu tử, sư phụ biết cháu con là bị trúng độc như thế nào!”
Thiên Cơ lão nhân vội hô, bò dậy đuổi theo.
“Nói.”
Mạc Kỳ Hàn lãnh khốc bỏ lại một chữ, đi tới trước bàn cơm, ngồi xuống.
“Trước rót chén trà cho sư phụ đã.” Thiên Cơ lão nhân liếm liếm môi khô ráp, cười mỉa.
Mạc Kỳ Hàn gật đầu, tự mình rót trà dâng, Thiên Cơ lão nhân uống một mới ngồi xuống nói: “Tàn độc huyết này không giống với các loại độc bình thường, là hòa ở nước trà, cho dù người có y thuật cao thì cũng không thể phát hiện, mà uống trà độc được pha trong vòng một canh giờ, uống vào vẫn bình thường, sau đó độc sẽ gặp phát tác, lục phủ ngũ tạng đau, nếu như uống trà pha trên một canh giờ, tàn độc huyết sẽ nằm trong cơ thể, một năm sau sẽ đứt ruột mà chết.
Ta hỏi qua Tư Khuynh, buổi sáng tiểu Vương gia từ khi tiến vào Lăng phủ, trong vòng một canh giờ quả thật uống hai lần trà, tuy rằng không còn cách nào nghiệm độc, nhưng ta đoán hẳn là là như vậy, Hàn tiểu tử con nghĩ thế nào?”
Mạc Kỳ Hàn vuốt vuốt bát trà trên bàn, thoáng ngước mắt thăm dò Lâm Mộng Thanh, khóe miệng nhếch lên, “Mộng Thanh giúp sư huynh một việc được không?”
“Ách, đệ nói không được không?” Lâm Mộng Thanh ra vẻ đáng thương, nhớ lại sư huynh phúc hắc này lần trước bắt hắn dịch dung cho xác chết, hắn tới giờ vẫn còn ghê tởm.
“Ha ha, đệ cứ nói đi?” Mạc Kỳ Hàn nhếch môi cười, hỏi ngược lại.
Nụ cười này làm Lâm Mộng Thanh sợ đến hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ trên mặt đất, lắp bắp: “Sư… sư huynh, huynh vẫn là làm mặt lạnh đi, không cần cười với đệ, đệ… đệ không chịu nổi, oa!”
Thiên Cơ lão nhân nuốt nước miếng một cái, gật đầu đồng ý, “Mộng Thanh nói rất đúng. Hàn tiểu tử con không cần phải cười. Đột nhiên cười làm trong lòng chúng ta sợ hãi.”
Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn mang ý cười sâu hơn, chân thật nói: “Mộng Thanh, đệ dịch dung lẫn vào Lăng phủ điều tra ai đang âm thầm hạ độc? Lăng Bắc Nguyên rốt cuộc có liên quan đến việc này hay không?”
“Sư phụ, ngài chờ đi nhặt xác cho đồ nhi đi. Sư huynh cho con làm chuyện nguy hiểm như vậy, con không sống được!” Lâm Mộng Thanh vỗ ngực đau lòng.
Vô Cực vừa vặn bưng thức ăn tiến vào, Mạc Kỳ Hàn không giảmý cười, nói: “Sư phụ, chúng ta dùng bữa, con lấy cá tầm hấp cho ngài nếm thử xem!”
Nghe hai chữ ‘cá tầm’ Lâm Mộng Thanh giật mình một cái, khẩn trương chạy tới, chỉa vào một con mắt gấu mèo, kích động nói: “Đệ cũng nếm thử!”
Nhưng vừa cầm lấy đũa đã bị người đè, mặt giơ lên nụ cười âm hiểm, “Không muốn giúp sẽ không được ăn!”
Lâm Mộng Thanh hít sâu một hơi, cắn răng nở một nụ cười cái xán lạn đến muốn giết người, “Vương gia sư huynh có lệnh, đệ sao dám cự tuyệt?”
“Ha ha ha…”
Tối nay ánh trăng sáng tỏ, xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt nữ tử điềm tĩnh đóng chặt mắt phượng, môi đỏ mọng hơi nhếch làm người ta nhịn không được muốn âu yếm.
Trước giường, nam nhân đứng yên nhìn khuôn mặt mỹ lệ, khóe miệng không tự chủ giương lên, thân mình kiêu căng hơi hơi khom xuống ngồi trên giường, thò tay khẽ xoa gò má cô gái, bỗng dưng cúi người, phủ lên đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng liếm.
Lăng Tuyết Mạn trong mơ màng cảm thấy không đúng, lập tức thức tỉnh mở mắt, thấy nến đã tắt, mà trong bóng đêm nam nhân hôn nàng, mùi vị đó, cảm giác kia, trăm phần trăm là dâm tặc!