Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn



Tích Bạch Thần cầm những nhu yếu phẩm dùng hàng ngày mới mua ra khỏi tiệm tạp hóa, sau đó bước dọc lối đi tìm một chiếc xe chở thuê.

Sau khi bàn xong giá cả với chủ xe, Tích Bạch Thần ngồi vào ghế cạnh tài xế, thắt dây an toàn. Xe chậm rãi quay đầu, chạy về phía đầu đường.

Mễ Lạp mới mượn được điện thoại di động từ một bác, khóe mắt chợt thấp thoáng thấy một bóng người cao lớn đang ngồi trên một chiếc xe chở thuê, mừng rỡ trong lòng, liền nhấc chân đuổi theo, ngay cả điện thoại di động cũng không kịp trả, gấp đến độ làm ông bác sau lưng cô gọi kịch liệt: “Ô kìa, điện thoại di động của tôi, điện thoại di động của tôi!”

“Lão Bạch —— ”

Phố xá rộn ràng, tiếng la của cô nhanh chóng bị bao phủ trong tiếng ồn ào của dòng người.

Mắt thấy xe càng lúc càng xa, Mễ Lạp vừa đuổi theo vừa cầm điện thoại di động lên, cấp tốc ấn một chuỗi số.

Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, Tích Bạch Thần móc ra nhìn, là một số lạ, anh tiện tay bắt máy.

“A lô?”

*Lão Bạch, là tôi, phù, phù…* Tiếng thở dốc dồn dập truyền từ điện thoại tới.

“Ai?” Mặt Tích Bạch Thần hiện lên vẻ nghi hoặc.

*Là tôi!* Âm lượng đột ngột đề cao, gần như sắp đứt ruột đứt gan, *Tiểu Mễ! Phù, tôi, tôi ở ngay sau anh!!!*

Tích Bạch Thần quay phắt đầu lại, đầu tiên là đảo qua chỗ ngồi trống rỗng phía sau xe, sau đó giương mắt, xuyên qua kính xe phía sau, thấy một bóng người mảnh khảnh đang liều mạng đuổi theo sau xe, trên tay còn cầm một chiếc điện thoại di động.

“Sư phụ, dừng xe!” Ngón tay Tích Bạch Thần siết chặt, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm bóng người kia.

Tài xế dừng xe bên đường, Tích Bạch Thần đẩy cửa nhảy xuống xe, cất bước tiến lên đón cô gái đang chạy về phía anh kia.

Một đầu tóc rối bay lượn trong gió, mặc trên người một bộ đồ ở nhà phong cách đặc biệt, đôi chân trần chạy trên lối đi bộ, cát và vệt bẩn bám đầy trên chân.

Tích Bạch Thần càng đi càng nhanh, cuối cùng là chạy.

“Lão Bạch!” Mễ Lạp giang hai tay, kích động nhào vào lòng anh, vòng hai tay lên cổ anh, cả người treo trên người anh.

Tích Bạch Thần tự nhiên vươn tay, đỡ lấy hông của cô, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, chần chừ hỏi: “Tiểu Mễ?”

“Là tôi ~~” Mễ Lạp buông tay ra, nở một nụ cười xán lạn với anh, đôi mắt lấp lánh cong thành mảnh trăng lưỡi liềm, mồ hôi đầy trên trán, hai má ửng đỏ, hô hấp hơi gấp gáp, cả người tràn trề sức sống không gì sánh được.

Nếu Tiểu Mễ có thể biến thành người, có lẽ chính là bộ dáng trước mắt. Trong lòng Tích Bạch Thần thầm nghĩ.

“Cô… Lần này nhập vào con người?”

“Cái gì mà nhập vào con người?” Mễ Lạp xoay một vòng, nâng cằm kiêu ngạo nói, “Tôi tu thành hình người rồi, ngạc nhiên không, mừng rỡ không, không nói nên lời chứ gì?”

Ánh sáng trong mắt Tích Bạch Thần lắng đọng: Cứ tưởng là cô hồn dã quỷ, hóa ra là yêu quái thật, còn có thể tu thành hình người?

Tâm trạng của Mễ Lạp rất tốt, lại tiến nhập trạng thái pha trò tinh nghịch, bắt đầu nói huyên thuyên. Về bí ẩn hai thế giới, trong chốc lát cô cũng chưa biết nên giải thích thế nào, tạm thời cứ mơ hồ, chờ sau này có cơ hội sẽ suy nghĩ sau.

“Lên xe đi.” Tích Bạch Thần dằn sự kích động trong lòng xuống, theo thói quen kéo tay cô, ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua vết thương chồng chéo trên chân cô, nhướng mày, sau đó dứt khoát bế bổng cô lên.

“Gì thế?” Mễ Lạp mơ màng đã bị anh ôm trên tay.

“Đưa cô tới phòng khám gần đây bôi thuốc trước.” Tích Bạch Thần bế cô tới chiếc xe chở thuê, bước chân vững vàng, không tốn chút sức.

Lúc Mễ Lạp biến thành các loại vật phẩm, bị anh xoa xoa bóp bóp, đã quen với chuyện lắc lắc lư lư thế này, cho nên cũng không thấy lạ chỗ nào.

“A, ừm.” Mễ Lạp giơ điện thoại di động trong tay, ngượng ngùng nói, “Mới nãy mượn điện thoại của một bác, còn chưa kịp trả, chắc ông ấy còn bên kia.”

Tích Bạch Thần đặt cô ngồi vào ghế sau, bản thân cũng ngồi bên cạnh cô, nói với tài xế: “Phiền sư phụ quay đầu xe, tới phòng khám gần nhất, tiền xe sẽ thêm cho bác 200.”

“Được.” Tài xế vốn đang mất kiên nhẫn lập tức hăm hở, xoay tay lái, chạy về con đường lúc đầu.

Sau khi đi qua một ngã ba đường, đuôi mắt của Mễ Lạp thấy ông bác cho cô mượn điện thoại, đang đứng than thở bên đường.

Cô gọi tài xế dừng xe, chuẩn bị qua xin lỗi. Tích Bạch Thần kéo cô về, đón lấy điện thoại di động, xuống xe đi về phía ông bác kia. Mấy phút sau, anh trở lại xe, nói: “Xong rồi.”

“Anh có xin lỗi giúp tôi không?”

“Có, ông ấy không để bụng.” Đương nhiên là không để bụng, Tích Bạch Thần bồi thường hai nghìn đồng, cũng đủ để ông ta mua năm chiếc máy cũ giống hệt vậy.

“Thế tốt rồi.” Mễ Lạp lập tức nở nụ cười, “Cám ơn anh.”

Ánh mắt của Tích Bạch Thần ngừng trên mặt cô vài giây, sau đó dời đi.

Tài xế đưa bọn họ đến phòng khám, Tích Bạch Thần vốn định để bác sĩ trong phòng khám bôi thuốc cho Mễ Lạp, nhưng chuyện làm ăn của phòng khám này không tệ, có năm sáu bệnh nhân ngồi trong sảnh, tiếng ho khù khụ, tiếng la hét, tiếng trẻ con khóc nháo… ồn ào hỗn tạp. Bác sĩ quá bận rộn, môi trường y tế cũng không tốt, anh lo vết thương trên chân Mễ Lạp còn chưa chữa xong đã bị dính vi khuẩn của bệnh khác, vậy sẽ rất phiền phức.

Tích Bạch Thần mua thuốc trị thương trong phòng khám, không nán lại lâu, bế Mễ Lạp lên xe, đi thẳng về thôn.

Mễ Lạp ngồi trên ghế xe, hăng hái ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, hai bắp chân nhỏ nhàn nhã lúc lắc. Đúng lúc này, một bàn tay to ấm áp đột nhiên cầm mắt cá chân của cô lên, đặt bắp chân của cô lên đùi mình.

Mễ Lạp nhất thời không đề phòng, cơ thể nghiêng đi, đầu ngã dúi ra sau cửa sổ.

Tích Bạch Thần đã chuẩn bị từ sớm, đưa tay giữ eo cô, để cơ thể cô ổn định. Sau đó buông tay ra, cúi đầu kiểm tra vết thương trên chân cô.

Mễ Lạp có một đôi chân trắng nõn tinh xảo, đáng tiếc bây giờ chúng toàn vết thương chồng chéo, trên bàn chân đọng đầy cát, có không ít hạt cắm vào thịt.

Tích Bạch Thần nâng mắt liếc một cái: “Nếu mượn được điện thoại rồi, cô còn đuổi theo làm gì? Ở tại chỗ chờ tôi không được à?”

Mễ Lạp vô tội nói: “Lúc đó không suy nghĩ được nhiều như vậy, chỉ lo là anh chạy mất thôi.”

“Hửm?” Tích Bạch Thần vừa cẩn thận dùng tăm bông rửa sạch cát trên chân cô, vừa như thờ ơ nói, “Cô rất lo là tôi sẽ chạy mất à?”

“Đương nhiên, anh là chỗ dựa duy nhất của tôi ở thế giới này mà.” Mễ Lạp vô thức quăng một câu tán tỉnh.

Tích Bạch Thần rủ mắt, hừ nhẹ một tiếng: “Là chủ nuôi chứ gì?”

Ngoài miệng nói vậy, nhưng động tác trên tay lại càng nhẹ nhàng hơn.

“Đau không?”

“Đau ~~” Mễ Lạp cười hì hì làm nũng, “‘Đại nhân chủ nuôi’ phải tâng cao lên rồi ôm hôn* mới khỏe được ~~”

*Hình ảnh trực quan:

"Image

Tích Bạch Thần liếc cô một cái: Được, về sẽ thỏa mãn cô.

Trở về thôn, Tích Bạch Thần nhét túi nhu yếu phẩm hàng ngày vào tay Mễ Lạp, sau đó bế cô lên, bước nhanh vào trong nhà.

“Meo meo ngao.” Tiểu Bạch nghe thấy tiếng, chạy từ trong nhà ra.

“Tiểu Bạch ~” Mễ Lạp vẫy tay với Tiểu Bạch.

“Tiểu Bạch?” Tích Bạch Thần đặt cô xuống đệm mềm, nhìn về phía chú mèo tai cụp đang vờn quanh chân, “Cô gọi nó là ‘Tiểu Bạch’?”

“Ừ.” Mễ Lạp hoàn toàn không thấy có gì không đúng.

Khéo miệng Tích Bạch Thần âm thầm giật giật, không nói gì, vào phòng bếp xả một chậu nước ấm, ngồi xổm xuống, vén tay áo lên, chuẩn bị rửa chân giúp cô.

“A, để tôi tự làm.” Mễ Lạp muốn rút chân lại, nhưng Tích Bạch Thần lại cầm chặt hơn.

“Chân cô bị thương, tự làm không tiện.” Tích Bạch Thần dùng khăn lông ướt, nhẹ nhàng lau chân cho cô, đến khi vết bẩn được lau sạch hết mới thôi. Sau đó rửa tay, lấy một lọ thuốc mỡ, bôi từng chút một lên vết thương.

Mặt dù không quen tay, nhưng lại vô cùng tỉ mỉ cẩn thận.

Mễ Lạp trêu chọc: “Không ngờ anh lại biết chăm sóc người khác thế, nếu lúc trước chăm sóc bánh bao nhỏ anh cũng có biểu hiện này, bọn nhỏ đã sớm nghe lời rồi.”

Tích Bạch Thần cười xùy một cái: “Bọn nó cũng đâu phải cô.”

Mễ Lạp: “… Hả?” Rõ ràng là một câu nói rất ấm lòng, tại sao lại đi kèm với một vẻ mặt chế giễu như thế?

“Được rồi.” Tích Bạch Thần giúp cô băng bó kĩ, dặn dò, “Ngồi ngoan ở đây, không được chạy lung tung.”

“Tuân lệnh.” Mễ Lạp chào theo kiểu nhà binh.

Tích Bạch Thần không yên tâm nhìn cô mấy lần, sau đó bưng chậu nước ra khỏi phòng.

Mười mấy phút sau, anh bưng hai bát mì vào.

Mễ Lạp nhìn mì trên bàn, kinh ngạc nói: “Anh làm à?”

“Ừ.” Bây giờ không cần Mễ Lạp hướng dẫn, Tích Bạch Thần đã có thể làm được vài món ăn đơn giản.

Mễ Lạp nếm thử, khen: “Mùi vị không tệ.”

Vẻ mặt của Tích Bạch Thần thản nhiên, trông vẻ như không hơn thua, nhưng động tác ăn uống lại nhẹ nhàng hơn vài phần.

Ăn xong mì, Mễ Lạp tính thời gian một chút, cách thời điểm trở về chỉ còn mấy phút.

Cô hơi thấp thỏm, không biết lần này sẽ phát sinh biến cố gì.

Đang lúc suy tư, cảm giác quen thuộc bỗng ụp tới, ý thức dần mơ hồ, đã đến lúc trở về.

Lúc này, trên cổ đột nhiên truyền đến một cảm giác mát lạnh, Mễ Lạp cúi đầu nhìn, phát hiện Tích Bạch Thần đã đeo cho cô một mặt dây chuyền.

“Đây là gì thế?” Tinh thần Mễ Lạp chấn động mạnh, cầm mặt dây chuyền trên sợi dây nhỏ tinh tế, mơ hồ thấy mặt trên khắc hai chữ “Tiểu Mễ”.

“Vốn là mặt dây chuyền chuẩn bị cho cô.” Tích Bạch Thần trả lời, “Nếu mèo tai cụp tên ‘Tiểu Bạch’, vậy mặt dây chuyền khắc tên ‘Tiểu Mễ’ này sẽ về với cô.”

Tiếng nói dần dần đi xa, Mễ Lạp còn không kịp đáp lại, ý thức đã rời đi, trong nháy mắt rơi vào khoảng không đen.

Không biết qua bao lâu, Mễ Lạp tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê, lười biếng duỗi người, lăn vài vòng trên ghế sa lon mềm. Sau đó nghe xoạch một tiếng, từ trên ghế sa lon ngã xuống.

“Meo meo (úi úi) ~~”

Hả? Tiếng mèo kêu ở đâu ra?

Mễ Lạp mở mắt ra, cảm giác tầm nhìn hơi kì lạ, hình như mọi thứ xung quanh trở nên lớn lên không ít.

Cúi đầu nhìn bản thân một chút, lập tức kinh hô: “Meo meo meo meo meo!” (Mình lại biến thành mèo???)

Cô giơ đệm thịt che miệng, quan sát bốn phía. Không sai, đây đúng là nhà của cô, là thế giới mà cô sống.

Sao cô có thể xuất hiện ở thế giới của mình dưới hình dạng của mèo tai cụp? Cơ thể của cô đâu?

Mễ Lạp lảo đảo tìm kiếm trong gian phòng, nhưng vẫn không tìm được cơ thể của mình.

Cho nên, cô đã để cơ thể của mình lại thế giới bên kia, còn linh hồn bám vào người Tiểu Bạch trở về???

Chuyện gì đang xảy ra?

Mễ Lạp sải bước chân mèo đi tới đi lui trong phòng, buộc mình phải tỉnh táo.

Lần đầu tiên cô mang Tiểu Bạch xuyên qua, Tiểu Bạch bị để lại. Lần đầu tiên cô lấy bản thể xuyên qua, bản thể bị lưu lại, mà Tiểu Bạch lại trở về.

Suy nghĩ thật kĩ, trong này có gì đó rất dị thường.

Cô và Tiểu Bạch đã hoán đổi như thế nào?

Móng vuốt vô thức mò lên chiếc cổ trống rỗng, mắt Mễ Lạp liền sáng bừng.

Mặt dây chuyền kia!

Điểm chung duy nhất giữa cô và Tiểu Bạch chính là mặt dây chuyền kia.

Lẽ nào chỉ cần đeo mặt dây chuyền, sẽ bị lưu lại thế giới đó? Rốt cuộc mặt dây chuyền kia có vấn đề gì, hay nó là vật sở hữu của thực thể sống xuyên qua thế giới đó, trên người cũng không thể trói buộc vật chất thuộc về thế giới đó?

Tư duy của Mễ Lạp dần rõ ràng, quyết định tìm cơ hội nghiệm chứng.

Trong phòng, Tích Bạch Thần ôm Mễ Lạp đột nhiên té xỉu, mặt hiện lên vẻ sửng sốt ít thấy.

“Tiểu mễ, Tiểu Mễ?” Anh gọi khẽ vài tiếng, sau đó kiểm tra hơi thở của cô, thoạt nhìn chỉ như đang ngủ. Không phải vì mới hóa thành hình người mà trạng thái không ổn định chứ?

Tích Bạch Thần biết tên yêu quái này không thể dựa vào lẽ thường mà suy đoán, anh thoáng ổn định tâm trạng, đặt cô nằm lên giường, đắp chăn lên. Lẳng lặng nhìn một lúc, xoay người đi về phòng, chuẩn bị làm thức ăn cho Tiểu Bạch, kết quả tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng nó đâu.

Tích Bạch Thần cũng không để tâm, chỉ nghĩ nó chạy vào góc nào chơi, anh rót thức ăn cho mèo vào bát của nó, chờ nó đói bụng tự nhiên sẽ tới ăn.

Làm xong những việc này, Tích Bạch Thần cầm laptop về gian phòng mà Mễ Lạp đang nghỉ ngơi, vừa gõ chữ vừa chờ cô tỉnh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui