Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn



Mễ Lạp nằm dài trên ghế sa lon, cố sức dùng móng vuốt lướt điện thoại, đăng một thông báo lên diễn dàn của khách trọ: *Chủ nhà ra ngoài vài ngày, có việc xin nhắn tin liên hệ.*

Bây giờ cô là một con mèo, rất nhiều chuyện không thể tự làm, chỉ có thể chờ đến khi cô mang thân thể của mình về mới nói sau. Cũng không biết lần xuyên qua tiếp theo là lúc nào, chỉ mong không lâu lắm, nếu không sợ là cơ thể của cô sẽ bốc mùi mất.

Mễ Lạp nhảy từ ghế sa lon xuống, lon ton chạy tới trước tủ đựng bát, tha bịch thức ăn cho mèo ra ngoài. Nếu biến thành mèo, vậy phải ăn thức ăn cho mèo, để không làm hỏng bao tử của Tiểu Bạch. Lúc trước cô đã nếm thử hương vị này, cảm giác cũng không tệ, cũng không khó để tiếp nhận lắm.

Ăn no xong, Mễ Lạp dùng khăn mặt lau miệng và móng vuốt, sau đó về phòng khách, tạo một dáng pose thư thái trên ghế sa lon, ôm điều khiển từ xa, tùy tiện đổi kênh.

Xem một hồi, cơn buồn ngủ ập tới, Mễ Lạp ngáp một cái, tắt TV, cuộn người thành một cục, nhắm mắt ngủ.

Bóng đêm dần nặng nề, bên trong hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng xe trên đường sá thỉnh thoảng truyền từ ngoài cửa sổ vào.

Đúng lúc này, cửa đột nhiên truyền đến tiếng mở chìa khóa, lỗ tai Mễ Lạp khẽ nhúc nhích, mơ màng mở mắt ra, một luồng sáng từ từ chiếu vào qua cánh cửa lớn đang mở.

Trong lòng Mễ Lạp nghi hoặc, thò đầu ra từ tay vịn sô pha, thấy một bóng người lén lén lút lút lần mò bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, dùng ánh mắt của kẻ trộm quét nhìn mọi nơi.

Mễ Lạp nhanh chóng xác nhận được thân phận của vị khách không mời mà đến này: Ăn trộm!

Ban ngày cô mới đăng thông báo, ban đêm đã có trộm tới cửa, cũng không biết tin tức lọt từ đâu ra, lẽ nào trong khách trọ của cô có ăn trộm?

Mễ Lạp ngậm điện thoại di động của mình, nhẹ nhàng nhảy khỏi sô pha, như ma quỷ nhảy xuống dưới ngăn tủ, mở to một đôi mắt mèo sáng lập lòe, âm u theo dõi hắn.

Tên trộm vẫn không có cảm giác, khom lưng chuẩn bị lẻn vào phòng ngủ, tìm vật phẩm có giá trị.

Ngay lúc hắn mò tới chốt cửa, toàn bộ đèn phòng khách đột nhiên sáng bừng lên. Tên trộm không kịp đề phòng, mắt lóa lên, mới lờ mờ ngẩng đầu đã bị camera điện thoại chụp ngay mặt.

Không đợi hắn hiểu rõ tình huống, màn hình TV đã tự động bật, âm lượng mở tới mức lớn nhất, tiếng quảng cáo đinh tai nhức óc vang lên trong phòng khách: *Ai cũng lo lắng về quà cáp, riêng tôi tặng dầu hải cẩu Bắc Cực*!*

(*Dầu hải cẩu Bắc Cực: một loại dầu được chiết suất từ dịch của hải cẩu, theo thông tin từ mạng xã hội Trung Quốc là tốt cho sức khỏe)

""

Lông tơ trên người tên trộm dựng đứng, sợ hãi nhìn TV, sau đó lập tức nhìn bốn phía, mưu tính tìm người đang gây sự kia, nhưng, trong phòng khách rộng rãi sáng sủa, không có một bóng người thừa.

Mễ Lạp nấp trong bóng tối trao cho tên trộm một ánh nhìn khinh thường, duỗi móng vuốt một cái, mở loa lên, phát đại một bài hát uy vũ hùng tráng của quốc quân Đại Hoa: *Gió đang thét ngựa đang gọi, Hoàng Hà đang gầm gào, Hoàng Hà đang gầm gào…**

(*Trích từ bài Yellow River Cantata)

Tiếng ca cao vút to rõ, có lực xuyên thấu rất lớn, gần như đánh thức toàn bộ hộ gia đình trong tòa nhà, tiếng mắng chửi liên miên liền vang lên.

“Hống ‘nhĩ ma tí’, bớ ‘nhĩ ma tí’* thằng oắt trai của con rùa nào, hơn nửa đêm đi mở quân ca!”

(*Nhĩ ma tí: dịch nghĩa đen là ‘bạn bị tê (tay, chân…)’, một từ ngữ mạng xuất phát từ câu hát: “đang ngủ, bạn bị tê” của một video khá nổi tiếng ở Trung Quốc, nôm na chỉ việc đang ngủ thì đột nhiên bị đánh thức.)

“Tao đ* cả nhà mày, có để cho người ta ngủ không hả!”

“Đồ điên, có bệnh à?!”



Động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, rốt cuộc tên trộm không chịu được nữa, tuyệt vọng chạy ra cửa, định làm liều xông ra ngoài hành lang, rời xa hiện trường vừa gây ra.

Ở phía sau hắn, đèn phòng khách tắt phụt, mành hình cũng tối đen, âm nhạc cũng ngừng, một con mèo nhỏ từ trong bóng tối bước thong thả ra ngoài, giơ chân lên, chậm rãi đóng cánh cửa vẫn chưa khép, tất cả dần yên ắng lại.

Đêm nay chắc chắn là một đêm sẩy chân của tên trộm, hắn vừa lao ra hành lang, đã bị những người thuê nhà đi ra kiểm tra tình hình chặn đúng lúc. Thấy hắn ăn mặc như lính đặc chủng trên sơn trại, ai mà không biết hắn tới làm gì? Bấy giờ một đoàn người liền lao lên, quyền đấm cước đá chế phục gọn gàng.

Trước khi lẻn vào nhà Mễ Lạp, hắn đã trộm một nhà, trong ba lô có hai nghìn tiền mặt, một chiếc điện thoại di động, một máy tính bảng và một vài đồ bằng vàng, nhân chứng tang chứng đều đủ cả.

Mễ Lạp đứng trên ban công, nhìn tên trộm bị cảnh sát mang đi, trong lòng tự kiểm điểm bản thân, thấy mình phải tăng cường các biện pháp chống trộm cho Thanh Vi gia viên, để tránh những chuyện tương tự thế này phát sinh thêm lần nữa.

Ngày hôm sau, khách trọ đều bàn luận chuyện có trộm xảy ra tối hôm qua, hỏi thăm nhau xem ai là người mở quân ca. Bấy giờ ai nấy đều hiểu, người nọ mở quân ca là để dọa tên trộm, đồng thời nhắc nhở các khách trọ. Tuy cách thức có hơi thô bạo, nhưng vô cùng hữu hiệu.

Đối với cuộc thảo luận của mọi người, Mễ Lạp không có hứng thú, bây giờ cô đang bận trao đổi với Tiểu Bạch. Sáng sớm hôm nay, ý thức của Tiểu Bạch đột nhiên thức tỉnh, đồng thời cảm nhận được sự tồn tại của cô, cố gắng dụi tới thân cận. Hai luồng ý thức giống như nam châm cùng cực, bài xích lẫn nhau, cuối cùng, trong sự truy đuổi vui sướng của Tiểu Bạch, Mễ Lạp bị tống ra khỏi thân thể của nó một cách không thương tiếc.

Ý thức thoát ra ngoài, sau đó bị một lực rất lớn hút lấy, hút vào một không gian khác…

Mễ Lạp mở bừng mắt, ngồi bật khỏi giường, vỗ vỗ trái tim nhỏ bé bị kinh sợ, chậm rãi khôi phục từ cảm giác đột nhiên mất trọng lực.

Cúi đầu kiểm tra cơ thể một chút, trên người vẫn mặc bộ quần áo ở nhà trước kia, trên chân còn có băng gạc, xác định linh hồn của mình đã về với bản thân, rốt cuộc Mễ Lạp cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Dưới giường có một đôi dép cho nam, cô mang vào, gần như lớn gấp đôi, cô lê bước ra khỏi phòng, tìm bóng dáng của Lão Bạch.

“Cô tỉnh rồi à?” Mới vào sân đã nghe thấy giọng nói trầm trầm của Lão Bạch vọng từ cách đó không xa tới.

Mễ Lạp quay đầu lại nhìn, thấy Tích Bạch Thần đứng trước cửa bếp, áo sơ mi hở một nửa, một phần vạt áo vén đại trong lưng quần, chiếc quần jean mỏng ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, chân mang một đôi dép cùng cỡ với đôi của Mễ Lạp, bước từ từ tới.

“Qua đây.” Tích Bạch Thần kéo cô vào phòng bếp, giúp cô lấy chậu nước rửa mặt, còn đưa cho cô một bộ dụng cụ rửa mặt mới tinh.

“Cảm ơn.” Đầu tóc Mễ Lạp rối bù, không chút hình tượng chải đầu kì cọ trong ánh mắt soi mói của Tích Bạch Thần.

“Quần áo cô dơ rồi, mặc tạm của tôi trước đi.” Tích Bạch Thần đưa cho cô một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần tây.

“Ừm.” Mễ Lạp cầm lấy xem, buột miệng hỏi, “Có quần lót để thay không?”

Tích Bạch Thần: “… Không có.”

Mặt Mễ Lạp xịu xuống: “Không mặc quần lót, đời người không vẹn toàn.”

Quần lót và đời người thì có cái mốc gì quan hệ!

Tích Bạch Thần nói yếu ớt: “Nếu cô không ngại, có thể mặc của tôi.”

“Mặc của anh? Tôi rất ngại!” Mễ Lạp nhìn anh một cách ghét bỏ, “Anh chưa từng nghe câu này à? Quần lót và phụ nữ không thể xài chung.”

Tích Bạch Thần: “…” Cô đừng có mà nhiều chuyện thế được không?!

“Quên đi, tạm thời cứ vậy trước đã, lần sau tôi sẽ tự chuẩn bị.” Mễ Lạp cầm quần áo vào phòng. Cởi bộ đồ mặc ở nhà trên người mình ra, thay cái áo và cái quần size lớn. Buộc dây đeo lên thắt lưng, xắn tay áo và ống quần, nhìn cũng tạm được.

Nhìn bộ quần áo ở nhà đã thay ra, lại sờ sờ mặt dây chuyền trên cổ, Mễ Lạp quyết định chờ đến lúc sắp xuyên qua sẽ lột những thứ không thuộc về mình xuống, để xem lần này có thể đem thân xác về hay không.

“Thay xong chưa?” Tích Bạch Thần gõ cửa.

“Xong rồi.” Mễ Lạp chạy lón nhón ra ngoài, đúng lúc không kiểm soát được sức lực, làm vết thương trên chân hơi đau, lúc mở cửa ra, mặt đã vặn vẹo.

“Sao vậy?” Tích Bạch Thần khó hiểu nhìn cô.

“Đau chân.” Mễ Lạp nhón chân, mặt hiện lên vẻ ủy khuất.

“Sao lại không chú ý thế? Quên là chân mình bị thương à?” Tích Bạch Thần bế ngang cô lên, đặt lên ghế xích đu phơi nắng trong sân.

Mễ Lạp thoải mái nằm trên ghế xích đu, lắc hai cái chân nhỏ, thích ý nói: “Lão Bạch, sau này trồng một cây đa lớn trong sân, treo một chiếc xích đu, tôi có thể đu cả ngày.”

Tích Bạch Thần cười nhạo: “Đu cả ngày? Tôi sợ lúc đó cô sẽ đu tới ói đấy.”

“Thế mới nói,” Mễ Lạp trao cho anh một ánh nhìn thương tiếc, “Tới bây giờ anh vẫn là cẩu độc thân, không phải không có nguyên do.”

Tích Bạch Thần nhìn cô một cách thâm trầm, không nói gì thêm.

“Đúng rồi, Tiểu Bạch bị tôi đưa đi rồi.” Mễ Lạp nói, “Chừng nào có cơ hội tôi sẽ đưa nó về.”

“Đưa đi? Đưa đi đâu? Từ lúc nào?” Tích Bạch Thần hỏi một mạch mấy vấn đề.

“Sau này tôi sẽ nói cho anh biết.” Mễ Lạp vẫy vẫy tay, nói, “Nói chung anh không cần lo, nó không sao đâu.”

Tích Bạch Thần gật đầu, không hỏi thêm nữa, lấy điện thoại trong túi ra đưa cho cô: “Cô tự chơi đi, tôi đi nấu cơm”

“OK.” Mễ Lạp nhận lấy điện thoại, hỏi, “Mật khẩu là bao nhiêu?”

“654321.” Tích Bạch Thần xoay người đi vào bếp.

Mễ Lạp vừa điền mật khẩu vừa nói thầm: “Đúng là phong cách của Lão Bạch.” Cô hoàn toàn không biết, việc Tích Bạch Thần đưa điện thoại di động cho cô xuất phát từ sự tín nhiệm lớn thế nào.

Màn hình điện thoại của anh chỉ thuần một màu xanh lam, không có bất kì hoa văn nào, nhìn vô cùng đơn điệu.

Mễ Lạp tải giúp anh một hình nền chủ đề, đổi xong liền thấy thích mắt hơn không ít.

Cô không tự ý mở tin nhắn của anh, mà chỉ mở một phần mềm xem video, chuẩn bị tìm một bộ phim để xem.

Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu. Mễ Lạp vô thức tưởng là Tiểu Bạch, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một con mèo có vằn đang đứng trên đầu tường, dùng một đôi mắt mèo màu vàng tò mò quan sát cô.

“Hi, tiểu khả ái, xin chào.” Mễ Lạp thân thiện chào hỏi nó.

Mèo mướp nhảy từ trên tường xuống, cất bước đi tới bên cạnh cô, vòng vài vòng.

*Mùi lạ? Là mèo hoang từ bên ngoài tới à?* Mèo mướp kêu meo meo hai tiếng, ấy vậy mà Mễ Lạp dường như có thể lí giải ý tứ của nó.

*Trông giống đám nhân loại ngu xuẩn thế nhỉ, thật kì lạ, lần đầu tiên mới thấy con mèo như vậy.” Mèo mướp vòng quanh người cô vài vòng.

“… Tôi không phải là mèo.”

*Không phải là mèo? Thế sao trên người lại có hành vi tinh túy của loài mèo chúng ta?* Mèo mướp khinh bỉ liếc cô một cái, *Ngay cả chủng tộc của mình cũng nhầm, mày đúng là quá ngu xuẩn.*

Mễ Lạp: “…” Không, mày mới hiểu lầm, chị thật sự không phải mèo.

*Này, mèo hoang, chỗ này là địa bàn của tao, không được tới gây rối. Chuột trong tòa nhà này là của mày, nếu không bắt được chuột, mày cũng không được cướp thức ăn của người khác, nếu không đừng trách tao không khách khí.* Mèo mướp nhe răng gườm gườm cô, sau đó vẫy đuôi một cái, lãnh diễm cao quý bước ra ngoài, lúc nhảy lên đầu tường, nó còn quay đầu nói, “Đợi tao dắt mèo khác tới nhận mặt, để mày khỏi bị ăn hiếp.*

Nhìn bóng nó biên mất trên đầu tường, cả người Mễ Lạp liền rơi vào mộng. Cô mới vừa nói chuyện với một con mèo? Sao đột nhiên cô có thể hiểu được ngôn ngữ tinh túy của loài mèo? Còn có thể giao tiếp như thường với chúng? Chẳng lẽ vì cô từng nhập vào một con mèo ư?

Nếu là thế, có phải chỉ cần nhập vào người động vật nào đó, cô sẽ có thể nghe hiểu ngôn ngữ của loài động vật này? Vậy không phải quá thần kì à?

Mễ Lạp cảm thấy dường như mình đã khai phá một kĩ năng mới vô cùng ghê gớm.

Trong lúc ngơ ngẩn, Tích Bạch Thần mang theo một thân đầy khói bếp, cất bước tới: “Chuẩn bị ăn cơm chứ?”

Mễ Lạp lấy lại tinh thần, đang muốn đồng ý, bỗng nghe thấy giọng nói kinh ngạc của anh: “Hả? Sao trên tường có nhiều mèo vậy?”

Mễ Lạp ngẩng đầu nhìn, thấy trên bờ tường cao mấy chục thước, có hai ba mươi con mèo đang đứng rải rác, đen, trắng, tro, đốm, vàng, mèo lớn mèo nhỏ đủ màu sắc.

Nói vậy, con mèo mướp kia thật sự dắt nhóm bạn nhỏ thân mến của nó tới nhận mặt…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui