Mị Nhục Sinh Hương - Tô Nặc Cẩm

Ngày hôm đó, cảnh xuân tươi đẹp, trời trong nắng ấm.

Hàng năm vào đợt săn bắn , tất cả quan lại trong triều đều phải tham gia . Nhưng lần này , hoàng thượng lại chỉ cho phép con em thế gia chưa kết hôn tham gia . Mọi người không rõ vì sao, chỉ đành phải căn dặn tiểu bối nhà mình cẩn thận chú ý mọi chuyện, tuyệt đối không được đánh mất lễ nghi trước mặt thánh thượng, có thể lần này thánh thượng sẽ xem xét chọn lựa Phò mã cho các công chúa nhỏ tuổi.

Trong lúc nhất thời , người thì vui mừng , người thì sầu lo. Những công tử tài học đầy mình , có hoài bão thì không muốn cưới công chúa, không muốn bị gò bó. Còn con em thế gia sa sút thì lại ngóng trông, nếu cưới được công chúa thì vinh hoa phú quý cả đời đều không cần suy nghĩ nữa. Vì vậy, có người thì chuẩn bị kĩ càng để thể hiện bản lĩnh của mình , nhưng ngược lại cũng có người điệu thấp giấu giỏi , hận không thể chui vào trong góc phòng để trốn.

Hiện tại Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân , mỗi người đều ôm suy nghĩ và tính toán riêng của mình.

Quốc Công gia thì hận không thể lập tức xin chỉ ban hôn cho nhi tử bất cần đời nhà mình . Mộ Cẩn Du năm nay đã hai mươi hai tuổi nhưng cả ngày không chịu làm gì , chỉ biết chơi bời đàn đúm, trăng hoa phóng túng buông thả bên ngoài. Cho nên hắn cần cưới một người vợ cứng rắn , có chỗ dựa vững chắc thì mới quản lý được hắn.Trong kinh thành , không có một gia đình có uy tín, có máu mặt nào, sẵn lòng gả nữ nhi cho dạng người như hắn- một tiểu bạch kiểm không tiền đồ. Cho nên mặc dù Mộ Cẩn Du phong tư xuất trần nhưng lại không có một nhà nào tới hỏi han. Tuy vậy, Quốc Công gia vẫn rất có lòng tin với vẻ ngoài của nhi tử nhà mình, chỉ cần hắn thu liễm lại tính tình thì nhất định sẽ có công chúa bằng lòng , khóc lóc đòi gả cho hắn.

Công chúa chọn Phò mã gì gì đó, đại bộ phận không phải đều dựa vào vẻ bề ngoài hay sao. Trước khi cưới có phóng đãng ,không kềm chế được thì cũng không so đo tính toán, bởi vì nào có ai cưới công chúa rồi còn dám chơi hoa tìm liễu, thông phòng thị thiếp một đàn đâu.

Đáng tiếc là hắn không đoán được ý tứ của nhi tử nhà mình, cho nên không dám hành động tùy tiện, chỉ sợ dưới cơn nóng giận,  nhi tử sẽ kháng chỉ không tuân theo, lúc đó chỉ rước lấy hoạ lớn ngập trời mà thôi. Thật quá đáng tiếc.


Hiện tại , Quốc Công phu nhân vô cùng hận Mộ Cẩm Du . "Chỉ vì Hiên nhi của nàng tuổi còn nhỏ, không được phép tham gia đại hội săn bắn lần này , nên phải nhường cho nhi tử của tiện nhân kia. Nếu hắn thật sự lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, được tứ hôn với công chúa, thì truyện được thừa kế tước hiệu sẽ là lẽ dĩ nhiên .Không được. Chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra . Mình phải nghĩ cách, không thể để cho Mộ Cẩn Du lọt vào mắt của hoàng thượng, có quan hệ thông gia với hoàng gia được. Bằng không , tâm huyết nhiều năm qua của mình cứ thế mà đổ sông đổ biển ."Thôi thị âm u suy nghĩ.

Lúc này, Cố Minh Nguyệt cùng Mộ Cẩn Du đang đứng cạnh xe ngựa chào tạm biệt người trong phủ . Nàng nhìn khuôn mặt hoà nhã từ ái của Quốc Công phu nhân , ai có thể nghĩ được người có khuôn mặt hiền hậu nhân từ như thế kia lại có lòng dạ thâm độc hiểm ác như vậy.

"Nhược Lan, ngươi phải hầu hạ đại thiếu gia cho thật tốt." Quốc Công phu nhân dịu dàng đoan trang mở miệng, nàng ta cũng không nói gì nhiều, chỉ dặn dò mỗi câu này, đối với thân phận kế thất của nàng ta là cực kỳ thoả đáng.

"Vâng, Nhược Lan nhất định sẽ chăm sóc đại thiếu gia thật tốt." Cố Minh Nguyệt mang mạn che , cất giọng nhẹ nhàng đáp lời . Mạn che mặt dày sẫm màu , chặt chẽ che lấy khuôn mặt cùng với dáng người lung linh của nàng, hoàn toàn ngăn cản ánh mắt thăm hỏi từ bên ngoài.

"Đi thôi, đến giờ rồi." Quốc Công gia vung tay lên, thu hồi ánh mắt từ trên người Cố Minh Nguyệt về, đồng thời liếc mắt nhìn gương mặt không chút cảm xúc của nhi tử, vẻ mặt như muốn nói lại thôi, lại như đắn đo rốt cuộc có nên nói ra hay không.

Mộ Cẩn Du đại khái cũng biết cha mình muốn nói gì, hắn dứt khoát chắp tay nói tạm biệt, xoay người lên xe ngựa, để lại Cố Minh Nguyệt lúng túng nhìn Quốc Công gia đang tức giận đỏ mặt . Nàng vội vàng làm một cái phúc thân tạm biệt xong cũng nhanh chóng lên xe ngựa.


Gã đánh xe vung roi lên, con ngựa vững vàng kéo xe chạy đi.

"Tiểu tử thúi này!" Quốc Công gia chỉ tiếc rèn sắt không thành , trừng mắt nhìn chằm chằm xe ngựa đã đi xa, oán hận phất tay áo đi vào phủ. "Xem chừng thị tỳ lúc nãy đã trở thành bảo bối của tên tiểu tử chết tiệt kia rồi, nàng ta ở trong phủ cũng đã được một tháng nhưng ngay cả mình cũng chứa có cơ hội gặp mặt vị đang được lan truyền xôn xao trong kinh thành gần đây một lần. Có thể khiến nhi tử không ngủ lại nơi đám mỹ nhân kia nữa, ngay cả lần săn bắn hoàng gia này nhi tử cũng không quên dẫn nàng theo bên mình. Nhi tử còn chưa cưới vợ, khó có được một người bên gối cố định biết nóng biết lạnh, đây rốt cuộc là tốt hay là xấu?"Quốc Công gia vừa đi vừa suy xét trong lòng.

Bên này Quốc Công gia thì cho rằng nhất định là do Mộ Cẩn Du không bỏ được tiểu mỹ nhân mới đưa nàng đi theo bầu bạn, nhưng Mộ Cẩn Du ngồi ở trong xe ngựa , nhìn tiểu mỹ nhân đang vui mừng phấn khởi thì ánh mắt lại hơi trầm xuống, trên mặt không hề mang theo nụ cười. Có thể thấy được trong lòng hắn không muốn mang theo nàng chút nào.

Lần này tới tham gia săn bắn đều là nam tử thanh niên trai tráng, bản thân mang theo Cố Minh Nguyệt còn không phải là dẫn cừu nhỏ vào ổ sói hay sao. Tuy rằng những tên ăn chơi đàn đúm này e ngại mặt mũi hoàng gia nên sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng rất khó tránh khỏi khả năng vẫn có những người có ý nghĩ xấu xa muốn thâu hương thiết ngọc, thừa dịp hắn không để ý , ăn tiểu mỹ nhân của hắn tới xương cũng không còn.

Ngẫm lại, Cố Minh Nguyệt thật sự là một phiền toái lớn, cho nên mình đành phải ngày ngày đều mang nàng đặt bên ở bên người, không để nàng dời đi nửa bước. Mộ Cẩn Du nghĩ như vậy, trong lòng lại có chút ngọt ngào. Điều đó khiến hắn nhíu mày, hắn có cảm giác , gần đây hắn càng ngày càng quái dị.

Chắc là vị Vô Song công tử suốt ngày theo gió đùa trăng này chưa từng nghe qua câu nói : Gánh nặng ngọt ngào. Ở trong mắt hắn , nữ nhân không phải là công cụ nối dõi tông đường thì chính là đồ chơi .


Mặc kệ Mộ Cẩn Du bên kia xoắn xuýt như thế nào, Cố Minh Nguyệt bên này đã hạ quyết tâm muốn đi theo rồi . Lần đầu tiên nam chủ và nữ chủ gặp nhau, trường hợp quan trọng như vậy , nàng sao có thể bỏ qua.

Vốn dĩ là công chúa Tây Lương vừa gặp đã thương Mộ Cẩn Du, mà Mộ Cẩn Du lại là loại người gì, thủ đoạn dụ dỗ nữ nhân của hắn quả thật là lô hỏa thuần thanh, trong lúc vi xuân hai người đã trao đổi tâm tình xong.

Nếu lần này Cố Minh Nguyệt mà cho hai người kia cơ hội lưỡng tình tương duyệt, thì chẳng khác nào là người si nói mộng, thiên phương dạ đàm.

Thấy nét mặt Mộ Cẩn Du âm tình bất định ngồi ngay ngắn không nói gì, Cố Minh Nguyệt cũng không tiện tùy ý tiếp lời, không thể làm gì khác hơn là bắt đầu quan sát tỉ mỉ bên trong xe ngựa.

Kích cỡ bên trong chiếc xe ngựa này so với chiếc xe trong nhiệm vụ trước không khác nhau là bao. Bên ngoài xe ngựa được làm từ gỗ tếch- loại gỗ quý báu có đường vân vô cùng đẹp, màu gỗ từ màu mật ong tới màu nâu xám, lâu dài sẽ chuyển thành màu đậm hơn. Hơn nữa chất gỗ lại tinh mịn, rắn chắc , bền bỉ. Điều đặc biệt nhất là gỗ có chứa dầu trơn, cho dù trải qua dầm mưa dãi nắng, đông lạnh hạ nóng, thì đều không bị chênh ,nứt hay là biến dạng. Gỗ còn có thể chịu được nước ,lửa, tính ăn mòn mạnh. So với gỗ dùng để làm phần bên ngoài xe ngựa, thì gỗ dùng để chế tạo phần trong xe cũng không kém hơn bao nhiêu. Toàn bộ vách tường trong xe đều được làm từ gỗ nhẹ,  trọng lượng loại gỗ này chỉ bằng một phần mười các loại gỗ thông thường, nhưng lại đông ấm hạ mát và cách âm vô cùng tốt.

Có thể thấy được, tuy rằng Mộ Cẩn Du xa hoa lãng phí, nhưng không phải hạng người chỉ biết để ý vẻ ngoài mà không chú ý tới chất liệu.

Toàn bộ xe ngựa được chia làm hai gian, gian nằm ngủ và gian ngồi. Gian ngồi ở phía ngoài cùng, chiếm một phần ba diện tích toàn bộ xe ngựa.Đập vào mắt người nhìn đầu tiên là bàn trà nhỏ được đặt cố định ở chính giữa với đệm ngồi thêu đủ loại chim muông đầy màu sắc đang đùa giỡn được để ở hai bên vách tường . Phía cạnh bàn được thiết kế thành các ngăn tủ nhỏ, chỉ cần kéo ra là có thể lấy được đồ vật để ở bên trong , vừa thuận tiện lại không chiếm diện tích. Gian trong cùng gian ngoài dùng cửa kéo đẩy khắc hoa chạm rỗng bốn phía để ngăn cách. Bên trong ,phía cuối xe ngựa ,các tủ nhỏ được xếp thành hình bán nguyệt ,được chia làm hai tầng trên dưới. Dưới sàn được trải một tấm đệm màu sắc lộng lẫy thêu ngũ bức phủng vân đoàn hoa, cùng với vài chiếc gối lớn bằng vải nhung . Hai gian trong ngoài đều có cửa sổ , tùy thời có thể mở ra để nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài. Cả xe ngựa được chiếu sáng bằng hai viên dạ minh châu gắn ở trên trần xe. Sau khi quan sát xe ngựa xong, Cố Minh Nguyệt liền buồn chán mà đem sách ra đọc.

Nhưng một lát sau, Cố Minh Nguyệt liền có cảm giác không khỏe. Tuy rằng xe ngựa đi lại vững vàng, nhưng ở trong xe mà đọc sách thì cũng sẽ bị choáng váng đầu óc. Sau khi xe ngựa ra khỏi thành liền hội hợp với đội xe ngựa của con em thế gia khác . Mộ Cẩn Du liền đi ra bên ngoài , cưỡi tuấn mã đỏ thẫm thưởng thức phong cảnh ven đường, cười nói với thế gia công tử khác. Bởi vì Cố Minh Nguyệt là nữ nhi, cho nên chỉ có thể ngồi ở bên trong.


Một lúc sau, đoàn người Cố Minh Nguyệt liền hội hợp với đoàn xe ngựa của hoàng gia. Mộ Cẩn Du thân là kẻ không có quan chức gì nên chỉ có thể đi ở vị trí sau cùng, cùng những con cái thế gia không quan chức khác đi theo đoàn xe trùng trùng điệp điệp phía trước. Đoàn xe phía trước do các võ quan cùng cấm vệ quân mở đường, xe ngựa của hoàng thượng ở vị trí trung tâm được 3 lớp cấm quân bảo hộ. Mộ Cẩn Du đi ở sau cùng , so với các công tử theo sau xe hoàng thượng thì ung dung thoải mái hơn nhiều.

Một lúc lâu sau , không biết vì sao Mộ Cẩn Du lại quay trở lại xe ngựa ngồi .Hắn không nói lời nào, nhưng thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt khó hiểu tối tăm nhìn chằm chằm nàng. Ánh mắt kia không chút che dấu , khiến cho nàng có cảm giác toàn bộ cơ thể, từ trong ra ngoài của mình đều sắp bị hắn xem thấu. Nàng chỉ có thể nhắm mắt lại để trốn tránh ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua người mình của hắn.

Tiểu mỹ nhân hôm nay bên trong mặc áo làm từ vải Vân Lĩnh, kết hợp với áo ngoài màu xanh lục được thêu hoa hải đường. Phía dưới mặc váy thạch lựu , bên hông buộc dây lụa hồ điệp ngũ sắc. Trông nàng vừa rực rỡ lại vừa nhu hòa. Mái tóc dài đen nhánh của nàng được búi thành kiểu loa kế đơn giản, phía trên cài 1 cây trâm hoa đào trong suốt. Đôi khuyên tai nhỏ bằng vàng đính hoa mân côi màu hồng làm từ ngọc thạch lựu càng tăng thêm vẻ yêu kiều nhẹ nhàng nữ tính của nàng . Xe ngựa lắc lư làm chúng đong đưa qua lại trên da thịt nhẵn nhụi trơn trượt trắng bóng của nàng.

Mộ Cẩn Du cũng không biết bản thân đã nhìn chằm chằm nàng bao lâu , sau khi than nhẹ một tiếng liền đứng dậy đi đến bên cạnh nàng. Hắn nhẹ nhàng chạm tay lên gò má nàng, dùng ngón tay vuốt ve nhè nhẹ. Khiến cho trong lòng Cố Minh Nguyệt liền trở nên khẩn trương, nàng không biết hôm nay hắn bị làm sao, hành động trong hôm nay của hắn thật ngoài dự tính của nàng.

Nàng cố gắng thả lỏng thân thể của mình hết mức , duy trì hô hấp đều đặn lâu dài, nhắm mắt giả vờ ngủ.

"Khổ cho nàng rồi, xe ngựa đong đưa lợi hại như vậy mà nàng vẫn ngủ được ?"Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng ấm áp của nam nhân , tinh khiết và thơm ngát như rượu ngon, khiến người ta không tự chủ được mà say mê. Hắn cũng không trông cậy Cố Minh Nguyệt có thể tỉnh lại trả lời hắn.

Một lúc sau,  không biết là do mệt mỏi hay là do giọng nói quá mức nhẹ nhàng khiến người ta trầm mê của hắn mà nàng từ giả vờ ngủ thành chìm vào giấc ngủ . Vì vậy nàng đã bỏ lỡ cảnh nam nhân khẽ hôn lên trán nàng cùng với ánh mắt tràn đầy yêu thương của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận