Mị Nhục Sinh Hương - Tô Nặc Cẩm

"Thiếu gia ~ a a.... Nô... Bụng của nô tỳ đã... Đầy... Không được ừm...Ưm ~ a ~"

Bên dưới hạ thể của Cố Minh Nguyệt được đặt 1 chiếc gối . Nàng cảm thấy toàn bộ thân thể của mình như bị bẻ gãy, xung quanh hoa huyệt giữa đùi ngọc dính đầy bọt trắng, theo từng đợt đâm vào rút ra của côn thịt thô to mà phát ra từng đợt tiếng nước dâm đãng. Gần đây , mật huyệt của nàng lúc nào cũng đầy nước khiến cho cúc động phía dưới hoa huyệt và hai cái trứng của nam nhân cũng bị thấm ướt tới nỗi trơn trợt đầy nước, dính đầy chất lỏng trắng sềnh sệch.

Nửa thân trên của Mộ Cẩn Du cúi xuống nằm ở trên người của tiểu mỹ nhân, nửa người dưới lại quỳ thẳng không ngừng luật động. Nhục huyệt của nữ nhân mặc cho hắn đâm bao nhiêu lần hay chơi nhiều như thế nào cũng không bị bị nới lỏng, bất luận lần trước có bị hắn đâm tới mức thảm thương sưng đỏ, thì khi cắm vào ở lần sau lại vẫn sẽ trở nên căng mịn như lúc ban đầu. Phân thân hắn được sưởi ấm bởi thủy dịch dư thừa trong nhục huyệt, mỗi lần đâm mạnh vào đều có thể húc thẳng tới hoa tâm, làm cho chỗ mảnh mai nhạy cảm sâu trong huyệt bị kích thích không ngừng co rút lại, run rẩy hút lấy tinh dịch từ lỗ nhỏ trên đầu rồng.

Đôi môi nam nhân in dấu lên trên cần cổ trắng ngần của Cố Minh Nguyệt, để lại từng vết hồng mai trên đó. Gần đây Mộ Cẩn Du rất thích làm như vậy, đây là ấn ký thuộc về hắn, sáng loáng mà rêu rao ở trên da thịt trắng như tuyết của tiểu mỹ nhân, tuyên cáo chủ quyền của mình. Chỉ có hắn mới có thể làm như vậy với nàng, những người khác tốt nhất không nên có ý gì đối với nàng, bằng không..

Đã nhiều ngày Cố Minh Nguyệt không thể mặc áo cổ thấp hay áo đơn cổ tròn rồi, toàn bộ thân thể nàng đều bị phủ kín dấu hôn . Nàng luôn phải choàng thêm một lớp áo tươi sáng ở bên ngoài để che đi dấu vết bị nam nhân hung hăng thương yêu kia.

"A... Bụng thật căng..." Ánh mắt Cố Minh Nguyệt mê ly mà cảm thụ cảm giác trướng đầy trong khoang tử cung, chỗ đó tràn đầy tinh dịch mà đêm qua nam nhân bắn vào, bị chặn ở bên trong suốt cả một buổi tối. Những ngày gần đây , ngày nào nàng cũng bị rót đầy tinh dịch vào bụng rồi mới được cho phép đi ngủ.


"Lại để nó căng phồng nhiều thêm một ít, nàng mới dễ mang thai con của gia..." Mồ hôi ướt đẫm cả người Mộ Cẩn Du, hắn mãnh liệt cắm dương cụ vào ngay khi vừa nói xong làm cho trong đó lại càng phồng lớn hơn .Sau vài động tác, trong bụng tiểu mỹ nhân lại trở nên ấm áp.

"A a a a ~ không.... Đừng bắn.... A a a a a a!" Cố Minh Nguyệt bị tinh dịch nóng rực bắn vào tới nỗi tứ chi co quắp, thể dịch tập trung chồng chất áp bách quá nhiều khiến nàng có ảo giác tùy thời đều có thể bài tiết ra. Theo bản năng nàng hóp bụng, muốn đẩy toàn bộ dịch thể trong tử cung ra ngoài, nhưng hiển nhiên nam nhân sẽ không cho phép nàng làm như vậy. Sau khi côn thịt còn chưa kịp mềm xuống kia rút ra, chỗ đó lập tức bị nhét vào một thanh mộc châu nhẹ gắn dây xích bạc, vững vàng chặn lại toàn bộ tinh thủy sắp tràn ra ngoài.

"Trước buổi trưa không được lấy ra, cố gắng mà hấp thu, một giọt cũng không được lãng phí." Nam nhân nói như vậy, đứng dậy đi sang phòng bên cạnh rửa sạch thân thể, chỉ giữ lại mỗi mình tiểu mỹ nhân với cái mông tròn đang được lót thật cao, hai chân cong cong mở lớn ra hai bên, từ giữa cặp đùi mỹ loạn không thể tả kia có thể thấy rõ ràng màu sắc thanh mộc châu được đút vào trong miệng huyệt cùng với một góc của sợi xích bạc đang được buông thõng.

Sau khi Mộ Cẩn Du tiến vào gian phòng bên cạnh, Cố Minh Nguyệt cười khổ chống đỡ nửa thân trên ngồi dậy, lấy đi đệm lót dưới mông, mông nhỏ treo cao mới có thể nặng nề đặt lên trên giường nhỏ nghỉ ngơi.

Từ ngày Mộ Cẩn Du nói rằng hắn muốn có đứa bé thì hàng ngày đều hoan ái không ngừng. Nam nhân này bây giờ cũng không đem tinh dịch lúc sáng sớm lãng phí vào trong dạ dày tiểu mỹ nhân nữa, mà đều cho cái miệng nhỏ chọc người thương yêu phía dưới ăn no.


Hôm nay chính là tiệc rượu sinh nhật của Quốc Công gia, thân phận của Cố Minh Nguyệt chỉ là một thị thiếp cho nên không có tư cách ngồi lên bàn tiệc, nam nhân chỉnh chu cho mình xong liền đi giúp đỡ tiếp đãi khách nhân, để mỹ nhân tiếp tục ở lại trong phòng nghỉ ngơi thật tốt, chờ hắn trở về lại mở hai chân nàng ra tiếp tục thân mật.

Mỗi ngày Mộ Cẩn Du đều siêng năng cần mẫn cày cấy trên người mỹ nhân, là mong đợi nàng có thể mau chóng mang thai cốt nhục của mình. Cũng không biết là do hắn thiếu nỗ lực hay vì bụng Cố Minh Nguyệt quá không hăng hái, tháng đó quỳ thủy của mỹ nhân vẫn tới đúng hạn.

Trong lòng nam nhân cũng theo đó mà lo lắng, chờ quỳ thủy của Cố Minh Nguyệt vừa sạch sẽ, lại càng ra sức rót tinh vào tử cung nhỏ kia, tư thế kia tưởng chừng như muốn chơi chết nàng mới thôi.

Không phải Mộ Cẩn Du không lo lắng chuyện quan hệ thân mật quá nhiều sẽ phá hư thân thể tiểu mỹ nhân, mà sự thật là thời gian còn lại của hắn không nhiều lắm...

Cố Minh Nguyệt đứng dậy chậm rãi mặc quần áo vào, tận lực bỏ qua thứ trong bụng cùng mộc cầu đang đặt trong tiểu huyệt. Gần đây nàng cũng cảm nhận được tâm tình lo lắng của người bên gối. Thường ngày nam nhân này không nói gì nhiều với nàng, nhưng dẫu sao hai người sớm chiều ăn ở với nhau, hàng ngày nàng đều sẽ suy nghĩ về hắn, vì vậy nàng liền có cảm giác không ổn, chuyện sắp xảy ra có quan hệ mật thiết đến việc nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, vả lại nàng tuyệt không vui vẻ gì nếu chuyện này xảy ra.


Hôm nay công chúa Tây Lương Ngụy Mẫn cũng được mời đến, hơn nữa biểu muội của Mộ Cẩn Du cũng sẽ có mặt, Quốc Công phu nhân làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Mặc dù nàng đã hàm súc nhắc nhở Mộ Cẩn Du, nhưng ai biết được nam nhân này có thể hiểu được ý của nàng hay không.

Cố Minh Nguyệt vô cùng lo lắng, nàng nhất định phải tự mình tham dự bữa tiệc thì mới có thể an tâm được.

Trên tiệc rượu chúc mừng sinh thần của Quốc Công gia, hai gò má Mộ Cẩn Du đã phiêu hồng, dễ nhận thấy hắn đã uống không ít rượu. Hắn tự tin vào tửu lực của mình, cho nên tuy đã uống tới hơi lơ lửng, nhưng sẽ không say thật, đầu óc vẫn rất trấn tĩnh.

Hắn chưa quên buổi nói chuyện ngày đó với Cố Minh Nguyệt, trong lòng chưa từng buông xuống phòng bị.

"Tử Giác ngày đó đua ngựa quả là hào quang rực rỡ, quả thật làm cho cậu phải nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa. Đến, cậu mời ngươi một chén!" Ca ca của Quốc Công phu nhân Đô Chỉ Huy Sứ Liễu Kim Chính mặt đỏ lừ lừ đi tới trước người Mộ Cẩn Du, giơ cao ly rượu trong tay ra hiệu với hắn, giọng nói cởi mở hào phóng.

Liễu đại nhân thân là võ quan dĩ nhiên không giống với muội muội của mình, là người có tính tình hào sảng, bị người ta gọi đùa là "một sợi gân", đó cũng chỉ là trêu chọc thái độ làm người của hắn hệt như một sợi gân , vừa thẳng thắn lại có chút cố chấp.


Mộ Cẩn Du cũng không phản cảm với hắn, vì vậy cười cười uống rượu trong ly, tỏ vẻ tôn kính.

Uống xong rượu của Liễu đại nhân , hắn liền xoay người muốn đi ra ngoài nhưng bên người đột nhiên xông tới một thị nữ không có mắt, thiếu chút nữa đã va vào ngực hắn, Mộ Cẩn Du nhíu nhíu mày, toàn bộ vạt áo phía trước của hắn đều bị bát canh nóng trong tay thị nữ hắt ướt.

"Sao lại không cẩn thận như thế? Nhỡ đụng phải khách nhân thì sao ?" Mộ Cẩn Du trầm giọng quát, vẻ mặt nghiêm khắc, thị nữ kia còn nhỏ tuổi, nghe vậy liền kinh sợ muốn quỳ xuống, trong đôi mắt hiện lên hơi nước.

Cả phòng tiệc đều đầy khách mời đang uống rượu mừng, Mộ Cẩn Du cũng không tiện trách cứ quá nhiều, hắn trực tiếp tìm tới quản sự phạt nàng một tháng tiền tiêu vặt, lại cất bước hướng về phía Tư Phương Viện đi tới, muốn nhanh chóng thay bộ y phục này ra.

Tiền viện nơi mở tiệc chiêu đãi tân khách cách Tư Phương Viện hơi xa . Lúc này đã là sau giờ ngọ ánh mặt trời vừa vặn, cảnh xuân rực rỡ, chiếu vào trên người thật ấm áp. Mộ Cẩn Du bước đi thật nhanh, khi đi ngang qua núi giả đột nhiên hắn dừng bước, hắn nghe được một tiếng kêu cứu rất nhỏ, tiếng nói kia có chút quen tai.

Giống như là, giọng của Cố Minh Nguyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận