Không biết lúc sáng giữa Cố Minh Nguyệt và Huệ Nương đã xảy ra chuyện gì, lúc Tạ Lãng sốt ruột dẫn gia nhân của Huệ Nương về tới nhà thì nhạy bén cảm giác được bầu không khí trong nhà có chút không thích hợp, có cảm giác đình trệ, giằng co giương cung bạt kiếm đâu đây.
Hắn hơi lo lắng chạy tới bên cạnh tiểu nữ nhi, xoay nàng một vòng xem xét từ trên xuống dưới một lần, đến khi xác nhận nàng không bị làm sao mới nhẹ nhàng thở ra.
Tuy sắc mặt hai nữ nhân vẫn như thường , nhưng loại cảm giác không hài hoà xa cách toả ra từ người các nàng khiến cho hắn không thể nào bỏ qua được.
Nha hoàn tôi tớ đi sau hắn vừa nhìn thấy Huệ Nương, toàn bộ đều chạy qua khóc lóc nỉ non hỏi han nàng ta ân cần, cứ như hôm qua nàng ta gặp phải đại nạn khổ sở ngất trời vậy, sau khi bị thương lại phải ở nơi đơn sơ như vậy có bao nhiêu tủi thân khó chịu.
" Sao vậy?" Bàn tay Tạ Lãng đỡ lấy bả vai Cố Minh Nguyệt, thấp giọng hỏi, nhìn thấy mắt tiểu nữ nhi đỏ lên, ngũ quan cố nén lệ liền cảm thấy đau lòng.
" Không có chuyện gì." Giọng mũi Cố Minh Nguyệt hơi nặng, nhỏ giọng đáp lại Tạ Lãng, nàng nhìn về phía Huệ Nương đang được tôi tớ vây quanh, cố gắng tỏ ra vui vẻ nói: " Phụ thân thật lợi hại, mới đó mà đã tìm được gia nhân của đại nương rồi."
Tạ Lãng nhìn tiểu nữ nhi đang cố gắng miễn cưỡng vui cười với mình, trong lòng có chút khó chịu, không biết có phải sáng nay Huệ Nương đã nói gì đó với tiểu nữ nhi rồi hay không, cũng tại hắn hôm qua không biết tự kiềm chế, không chờ kịp quay lại phòng mà muốn tiểu nữ nhi ngay tại phòng bếp, để cho người ngoài nhìn thấy cảnh hai người làm tình.
Nữ nhân vốn nhiều chuyện, mà Huệ Nương vừa nhìn đã biết là loại không dễ đối phó, nàng ta vốn trêu chọc hắn mấy lần mà không có kết quả, có trời mới biết nàng ta có giải thích luân thường thiệt hơn với tiểu nữ nhi, châm ngòi ly gián quan hệ của bọn họ hay không.
Đúng như Tạ lãng suy đoán, chẳng qua hắn không thể nào ngờ được, nữ nhi mà hắn xem như tiểu bạch thỏ ngây thơ đơn thuần lại hoàn toàn không chịu lép vế trước điệu bộ khó ưa của Huệ Nương, hai người cũng được coi như là ngang tài ngang sức.
Trước khi nam nhân trở về, Cố Minh Nguyệt và Huệ Nương đang khẩu chiến với nhau, lúc đó Cố Minh Nguyệt làm gì có dáng vẻ tiểu cô nương bị người khác khi dễ lại không dám nói ra như bây giờ, luận khí thế hay lời lẽ đều sắc bén, bắt bẻ Huệ Nương thiếu chút nữa không có lực phản bác lại, thật khiến người ta khó có thể tin rằng thiếu nữ toàn thân toát ra vẻ cao quý như được sinh ra ở trong thế gia lại là thôn phụ từ nhỏ lớn lên trong núi.
Mà Huệ Nương nói tới nói lui cũng chỉ lôi chuyện hai người loạn luân ra nhai đi nhai nhai lại, lăn qua lộn lại thêm chút phóng đại cũng vì không muốn hai người bọn họ ở bên nhau. Cố Minh Nguyệt lại nói mát, hai ba câu công khai vạch trần ý đồ, suy nghĩ chân chính dưới vỏ bọc đạo lý luân thường của nàng ta khiến Huệ Nương nghe xong xấu hổ tức giận đến đỏ mặt.
Thiếu nữ một lời hai ý: Một là hai người bọn họ loạn luân thì đã làm sao, bọn họ vốn không có quan hệ máu mủ, hơn thế nữa bên ngoài rối loạn sụp đổ, chiến loạn liên miên, đạo Trang Tử phổ biến khắp nơi, nho lễ gia giáo bị vây trong thời buổi loạn lạc khó có thể kéo dài, lễ nhạc gần như sụp đổ, làm gì còn ai rảnh rỗi mà đi quản chuyện của bọn họ. Hai là chỉ rõ Huệ Nương có lòng dạ đen tối, chuyện nàng ta lén lút dụ dỗ Tạ Lãng cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì cho hay, bản thân là nữ tử cợt nhả không có phụ dung đạo đức thì lấy tư cách gì mà đi dạy dỗ người khác .
Thành Quý Giang ở nơi xa xôi, cũng nhờ vậy mà có thể tách rời với trung tâm loạn lạc, duy trì sự yên bình cho người dân nơi đây an cư lạc nghiệp. Huệ Nương từng sống ở thị trấn đóng vai trò quan trọng trong việc đưa chuyển giao thoa chính trị thương mai với kinh thành , hai năm gần đây mới chuyển đến thành Quý Giang, cho nên nàng biết rõ thời cuộc bên ngoài rối loạn như thế nào cũng không có gì lạ, nhưng một thiếu nữ lớn lên trong núi gần như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, đáng lý ra không thể hiểu rõ thời cuộc như vậy mới đúng, thật khiến người ta không thể không chú ý.
Huệ Nương không nghĩ ra được, rốt cuộc Tạ Lãng là thần thánh phương nào, tuy rằng Cố Minh Nguyệt còn nhỏ tuổi nhưng miệng lưỡi lanh lợi, kiến thức cũng không giống thôn phụ bình thường, nàng biết những thứ này nhất định là có cao nhân dạy dỗ, mà trong sơn cốc lại không có người nào khác ngoài Tạ Lãng, người có thể nuôi dạy ra nữ nhi với một thân khí chất cao quý không giống người thường như vậy thì nhất định không thể nào chỉ là một thứ dân bình thường được.
Vì thế trong lúc vô tình, hình ảnh Tạ Lãng ở trong lòng Huệ Nương đã được nâng lên một tầm cao mới, nàng nghĩ phần lớn các thế ngoại cao nhân thường có ham mê khác người, nếu hắn thích tự mình nuôi đứa nhỏ sau đó cưới làm vợ thì nàng cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sẽ từ bỏ buông tha hắn, khiêu chiến có khó khắn mới càng khiến con người ta sinh ra dục vọng chinh phục mạnh mẽ hơn. Thứ không thể chiếm được mãi mãi là thứ tốt đẹp nhất.
Bỗng nhiên nàng nghĩ tới một người, hắn là nhi tử nhỏ tuổi nhất của một vị quyền cao chức trọng trong thành, có lẽ hắn sẽ là công cụ hiệu quả nhất mà nàng có thể lợi dụng vào lúc này.
Nghe nói tiểu gia hoả kia còn chưa có hôn phối, thích nhất là " thuần hoá" thiếu nữ xinh đẹp có tính cách mạnh mẽ, trên phố có đủ các loại đồn đãi thú vị về hắn, chi bằng ......
Thật là một ý kiến hay.
Huệ Nương trong lòng đã có tính toán, không muốn tiếp tục phí lời với Cố Minh Nguyệt nữa, nàng ta im lặng không nói lại có vẻ thảnh thơi ngồi trên ghế hưởng thụ ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ. Cố Minh Nguyệt biết rõ nội dung cốt truyện làm sao có thể không biết trong đầu nàng ta đang suy tính cái gì kia chứ, trong lòng cười nhạo một tiếng rồi đi vào trong phòng bếp chuẩn bị điểm tâm. Vừa chuẩn bị xong đồ ăn mang ra ngoài nhà chính thì thấy Tạ Lãng trở về, đi theo sau hắn còn có ba người.
Đối phó với Huệ Nương, Cố Minh Nguyệt vẫn là có biện pháp của mình, dù sao trong điều kiện hoàn thành nhiệm vụ của nàng cũng không có ghi không được ngược nữ chính, trừ khi nàng ta chạm đến điểm mấu chốt của nàng, còn tỷ như nhưng âm mưu thủ đoạn nho nhỏ của nàng ta, nàng còn không để vào mắt.
Phương pháp của Cố Minh Nguyệt vừa đơn giản thô bạo, lại dễ thực hiện.
Chẳng hạn như biểu diễn một màn đáng thương bị khi dễ trước mặt Tạ Lãng là chuyện không thể thiếu.
Không cần phải nói nhiều nhưng vẫn có thể khiến cho ác cảm mà nam chính dành cho nữ chính lại sâu thêm một tầng, hắn không thể khoan nhượng cho kẻ đang ra sức ly gián hắn và tiểu nữ nhi, càng không thể dung thứ cho kẻ làm tiểu bảo bối của hắn đau lòng. Trong suy nghĩ của nam nhân hiện tại, người có thể khiến cho Cố Minh Nguyệt thương tâm khổ sở mà khóc chỉ có hắn, nhưng sao hắn có thể làm tâm can bảo bối thương tâm khổ sở được chứ, khiến nàng khóc lóc xin tha cũng chỉ là lúc ở trên giường mà thôi.
Huệ Nương nói với nha hoàn nô bộc vài câu, lại phong tình vạn chủng đi đến trước mặt Tạ Lãng, nhẹ nhàng cúi đầu với hắn , mềm nhẹ nói: " Đa tạ ơn cứu mạng của Tạ đại ca, Huệ Nương suốt đời không quên, không biết thiếp có vinh dự mời Tạ đại ca và Tạ cô nương đến hàn xá ở thành Quý Giang ở lại một vài hôm, để Huệ Nương báo đáp ân tình này hay không?"
Tạ Lãng đang định từ chối, lại cảm nhận được tiểu nữ nhi dùng lực nhẹ giật cổ tay áo của hắn, lời nói chưa kịp thốt ra đã bị nghẹn lại trong miệng, khuôn mặt lạnh nhạt khẽ gật đầu, xem như là đáp ứng nàng ta.
Thấy Tạ Lãng đáp ứng, độ cong nơi khoé miệng Huệ Nương sâu thêm, nàng đứng dậy bước tới gần Cố Minh Nguyệt, thần sắc dịu dàng cầm lấy hai tay của thiếu nữ, ở góc độ mà nam nhân không nhìn thấy, dùng khẩu hình nói: " Chúng ta cứ chờ xem."
Nụ cười trong trẻo của Cố Minh Nguyệt đối ngược với nụ cười ngọt ngào của nàng ta, trong vẻ hoạt bát lại thêm phần đáng yêu lanh lợi, so ra thì năng lực diễn xuất của Cố Minh Nguyệt lão luyện tốt hơn Huệ Nương nhiều.
" Đại nương, đi thong thả."
Huệ Nương siết chặt hai tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, nàng hận không thể lập tức lao lên cắt xuống từng miếng thịt trên người thiếu nữ đang tươi cười trước mặt kia. Vì để kế hoạch của mình diễn ra thuận lợi, nàng bắt buộc phải nhịn xuống xúc động muốn thương tổn Cố Minh Nguyệt, sau khi dịu dàng mỉm cười cảm tạ từ biệt Tạ Lãng, thì xoay người dẫn theo tôi tớ nha hoàn trở về phủ.
Sớm thôi Tạ Lãng sẽ thuộc về nàng, điều mà nàng phải làm bây giờ là chậm rãi kiên nhẫn chờ đợi, dệt một tấm lưới lớn vây lấy nam nhân khiến hắn không thể thoát ra được.
Trên thế gian này chỉ có hai thứ sẽ không bao giới quay lưng lại với bản thân, một là tiền tài, hai là quyền lực. Nàng vừa có tiền lại vừa có quyền, nàng không tin không thắng được tiểu cô nương lớn lên trong núi kia. Sau khi trở về nàng sẽ sai người đi điều tra hết ngọn nguồn về Tạ Lãng, rồi lại quyết định cuối cùng nên xử lý Cố Minh Nguyệt như thế nào mới tốt, trước mắt thoạt nhìn gả nàng ta cho tiểu nhi tử của người kia là hợp tâm ý nhất, người nọ quyền thế ngập trời, nếu Tạ Lãng là người thường thì nhất định không thể nào chống lại được, còn không thì lại có thể chứng minh được suy đoán của nàng là chính xác, Tạ Lãng là cao nhân ẩn mình nơi sơn cốc, thật đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Huệ Nương quyết định sau khi trở về phải nhanh chóng hành động, nhưng động tác của Cố Minh Nguyệt so với nàng ta còn nhanh hơn một bước.
Nếu không vì cốt truyện, Cố Minh Nguyệt cũng không muốn tiếp xúc nhiều với nguyên nữ chính, cũng không thích phát sinh xung đột với các nàng, biện pháp mà nàng lựa chọn luôn luôn là tránh né. Chỉ cần có biện pháp giúp nàng không cần phải đối đầu trực diện với nữ chính thì Cố Minh Nguyệt đều sẽ nguyện ý vui vẻ đi làm.
Nói nàng nhát gan cũng được, đây là phương pháp mà nàng cảm thấy là sáng suốt và tiết kiệm thời gian nhất, nữ chính là thiên chi kiêu tử, người đối đầu với nàng ta chẳng có ai nhận được kết cục tốt đẹp cả, nàng cũng đâu phải ngốc tử, biết sẽ không nhận được thứ tốt gì thì còn lao đầu vào đó làm chi cho mệt.
Sau khi Huệ Nương rời đi, Cố Minh Nguyệt xoay người ôm chặt lấy Tạ Lãng , nàng rầu rĩ nói: " Phụ thân, chúng ta rời khỏi đây đi."
Dù ẩn cư ở trong sơn cốc này cũng là một ý tưởng không tồi, nhưng nàng càng muốn khám phá thế giới bên ngoài hơn. Không biết thế giới tiếp theo nàng còn có thể tự do như vậy hay không nữa, nàng muốn trải nghiệm mọi thứ mà một người thường trải qua trong đời.