Cái ôm này thật ấm áp, vương vấn xung quanh là mùi rượu nhàn nhạt cùng hương hoa lê thơm ngát, kèm theo là thân nhiệt nóng hổi khiến Sắt Sắt có chút hoa mắt.
Nàng im lặng hồi lâu, thấy phòng khách mọi người đều hung hang nhìn nàng chằ chằm, khí thế chờ đợi, giống như chỉ cần nàng dám can đảm nói nửa chữ ‘ không ’ là sẽ ngay lập tức nhảy dựng lên cùng nàng liều mạng.
Sắt Sắt đột nhiên cảm thấy có chút bất lực.
Từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng có cảm giác này, chỉ là dạo gần đây nàng lại thường xuyên cảm thấy vậy.
Rõ ràng trong lòng muốn một chuyện khác nhưng rốt cuộc lại không có cách nào khiến cho mọi việc đi đúng theo hướng mình muốn. Người bên cạnh luôn cho rằng chính hai bọn họ mới là cứng đôi vừa lứa, dần dà, chính nàng cũng bắt đầu cảm thấy hoang mang.
Bất luận ai đúng ai sai, nhưng đây là chuyện chung thân đại sự của nàng a, chẳng lẽ người khác có thể thay nàng đi qua cả đời này sao?
Nàng khẽ thở dài, nắm lấy tay Thẩm Chiêu, ôn nhu nói: “A Chiêu, ngươi đừng náo loạn, chúng ta không phải tới tra án sao? Nếu án này ngươi đã tra ra rõ ràng, vậy chúng ta trở về đi, náo loạn ở chỗ này có chút không hay lắm……”
Nhưng nam tử ở bên cạnh vẫn như ôm tay nàng thật chặt, không hề có ý định buông ra.
Sắt Sắt bất đắc dĩ nói: “Ngươi cũng không nhìn xem nơi này có bao nhiêu người, chẳng lẽ ngươi muốn ta trước mặt nhiều người như vậy phải bày trò dỗ dành ngươi, thề thốt đảm bảo với ngươi hay sao?”
Vừa dứt lời, tỳ nữ vội vã chạy vào, hoảng sợ nói: “Không hay rồi, Kỳ Vương điện hạ người của Kiến chương doanh đến đây.”
“Cái gì?” Sắt Sắt hoảng hốt, vội thoát ra khỏi vòng tay của Thẩm Chiêu, hướng Phó Tư Kỳ thấp giọng nói: “Không thể để Thẩm Hi thấy A Chiêu ở chỗ này, bệ hạ long thể bất an, nơi này lại là nơi phong nguyệt. Thẩm Hi từ trước đến nay thích gây chuyện thị phi, nếu lần này thấy A Chiêu ở đây thì sau này ở trên triều đình sẽ nói nhiều lời khó nghe.”
Phó Tư Kỳ cũng luống cuống, muốn đem người đi ra ngoài ngăn cản, lại nghĩ tới bản thân cùng những người này đều là thuộc hạ của Đông Cung, nếu cứ như thế đi ra ngoài chẳng phải là chui đầu vô lưới, nhất thời khó có thể quyết định, lo sợ gấp đến độ đầu đổ mồ hôi lạnh.
Thẩm Chiêu đang say như một con cá chạch mềm dựa vào trên vai Sắt Sắt, kéo tay nàng, nâng lên nửa mí mắt, lẩm bẩm nói: “Cửa sau a……”
“Đúng vậy.” Sắt Sắt bừng tỉnh, vội sai Phó Tư Kỳ cùng tỳ nữ giúp nàng đỡ lấy Thẩm Chiêu, hướng các cô nương vẫy vẫy tay, từ trong tay áo lấy ra toàn bộ ngân lượng đưa cho các nàng, dặn dò chờ lát nữa khi Kỳ Vương vào cửa, nhất định phải tiến lên ân cần hầu hạ, tuyệt đối không để cho hắn dễ dàng từ trong hoa phấn thoát thân.
Mấy người từ trong hành lang vòng ra phòng khách, nghe thấy phía sau vang lên rầm rập tiếng bước chân, tiếng áo giáp hỗn loạn vang lên, theo sau đó là giọng mềm mại hờn dỗi của các cô nương.
Thừa dịp một mảnh hỗn loạn này, bọn họ đi đến cử ngách sau, thấy nơi đó cũng có người đóng giữ, áo giáp kiếm đen, chặn hết lối đi.
Sắt Sắt cắn chặt răng, nói: “Ta sẽ đi dụ bọn chúng rời đi, Phó Tư Kỳ ngươi đem Thái Tử chạy mau. Vạn nhất ta bị bắt được, ta sẽ nói là chính mình ham chơi, giả trang thành nam nhân tới đây, cùng Thái Tử một chút quan hệ đều không có.”
Nàng đang muốn đi thì cánh tay lập tức bị Thẩm Chiêu kéo lại.
Hắn như cũ vẫn là một bộ dáng uể oải buồn ngủ, đem Sắt Sắt kéo vào trong lòng ngực, lười nhác hướng Phó Tư Kỳ liếc mắt một cái: “Giết hết đi ra ngoài.”
Phó Tư Kỳ tuân lệnh, lập tức điều động thủ vệ Đông Cung, rút kiếm.
Sắt Sắt không khỏi lo lắng nói: “Chuyện này…… Có thể được không?”
Lông mi nhỏ dài nồng đậm của Thẩm Chiêu khẽ run run, thanh âm mềm mại vô lực: “Chỉ cần không bị bắt được thì mặc kệ đại ca nói cái gì, chúng ta đều một mực không nhận, hắn có thể đổ cho chúng ta tội gì được?…… Sắt Sắt, ta choáng váng đầu……”
“Xứng đáng!” Sắt Sắt bên ngoài mạnh miệng, tay lại không tự giác mà xoa xoa gương mặt Thẩm Chiêu, sờ đến một mảnh nóng bỏng, lại có chút đau lòng, thanh âm cũng không tự giác mềm lại, nói: “Ai bắt ngươi uống nhiều như vậy, rượu nếu như có thể giải sầu, vậy trên đời này làm sao có thể còn nhiều chuyện phiền lòng như vậy a. Nếu ngươi thật sự buồn bực thì có thể tới mắng ta, đánh ta một chút cũng được, vẫn là tốt hơn tự đày đọa bản thân thế này chứ.”
Thẩm Chiêu nắm lấy tay nàng đặt ở trên ngực, có chút ủy khuất nói: “Ta luyến tiếc……”
Phó Tư Kỳ liếc mắt chán ngấy nhìn hai người ân ân ái ái, nhanh chóng thủ thế, đang muốn chỉ huy thủ vệ Đông Cung mở đường ra ngoài thì bất chợt nghe bên ngoài truyền tiến tiếng chém giết, tiếp theo trên vách cửa đẩy ra một khe hở, không biết từ đâu tới vài hắc y nhân nhanh chóng giải quyết gọn nhẹ quân coi giữ ngoài cửa.
Thẩm Hi ban đầu cũng không nghĩ tới đường đường là Thái Tử điện hạ thế nhưng chịu đựng ủy khuất đến nông nỗi này, vì trốn hắn mà phải chạy đến cửa sau. Cũng bởi vì thế àm hắn chỉ tùy tiến sắp xếp vài người ở đây, còn lại đem toàn bộ chủ lực đến chính sảnh.
Vừa rồi Thẩm Chiêu cũng là liếc mắt nhìn thấy mấy ten thủ vệ đứng canh nên mới muốn động sát để ra ngoài.
Hắc y nhân đẩy cửa tiến vào, người cầm đầu quỳ gối ở trước mặt Thẩm Chiêu, nói: “Lan Lăng công chúa nghe nói Kỳ Vương điện hạ mang theo người Kiến chương doanh tới, đặc mệnh tiểu nhân tới giải vây cho Thái Tử.”
Thẩm Chiêu dựa vào Sắt Sắt trên người, làm như nói mớ: “Tới thật là nhanh a……”
Hắc y nhân không nghe rõ, vội ngẩng đầu nói: “Điện hạ nói cái gì?”
Thẩm Chiêu chống đỡ cái trán, giống như đã cực kỳ mệt mỏi, yếu ớt mềm mại nói: “Nơi này giao cho các ngươi tới giải quyết, sau này bản cung sẽ tới cảm tạ cô cô, Sắt Sắt…… Chúng ta
//