Mị Quân

Ánh nắng chói chang chiếu qua màn trúc ở ngoài phòng khách, đem ánh sáng chói mắt trở nên nhu hòa rất nhiều. Từng giọt nắng như sương mù buông xuống rơi trên người Thẩm Chiêu.

Hắn đứng ở trước màn, gió thổi nhẹ nhàng lay động vạt áo, đem một thân trường bào lục cẩm y càng trở nên tuấn mỹ linh động, hoa văn bạch hạc thêu trên y phục càng thêm phiêu dật thoát tục.

Hắn cứ đứng yên lặng như thế, nhìn qua thật đúng là một bức tranh thiếu niên tuấn mỹ vô song.

Sắt Sắt trong lòng vẫn còn bực tức, cố ý rảo nhanh bước chân, Thẩm Chiêu nghe được tiếng động, quay đầu hỏi: “Huyền Ninh đã ổn chưa?”

Sắt Sắt lạnh nhạt nhìn hắn một cái, liếc mắt ra hiệu cho tỳ nữ. Tỳ nữ hiểu ý, đem hạ nhân của phòng khách đều đuổi đi ra ngoài, đóng cửa lại còn bản thân canh giữ ở ngoài cửa.

Đợi bốn phía không còn ai nữa, Sắt Sắt không đáp, hỏi lại: “A Chiêu, ta hỏi ngươi, chuyện Huyền Ninh té ngựa cùng ngươi có quan hệ?”

Thẩm Chiêu ngập ngừng một lát, nhẹ nhàng gật gật đầu.

“Kiến Chương doanh liên quan đến thủ vệ kinh đô và vùng lân cận, ta không thể để nó rơi vào tay cô cô.” Hắn kéo Sắt Sắt đến gần, hạ giọng nói: “Ở trong tay đại ca, tương lai ta có thể đem nó thu vào dưới trướng, nhưng nếu rơi vào trong tay cô cô thì sẽ không dễ dàng như vậy. Sắt Sắt, ta là trữ quân, ta có khó xử, đây là chuyện bất đắc dĩ.”

Hắn nói như vậy, Sắt Sắt lại có chút hoảng hốt, tình cảnh này phảng phất cùng với một vài hình ảnh không rõ ràng nào đó trong mộng của nàng trùng hợp thật giống nhau.

“Sắt Sắt, ta là hoàng đế, ta có khó xử, đây là chuyện bất đắc dĩ……”

Nàng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rất nặng nề,  nàng ra sức lắc đầu, muốn đem toàn bộ cảm giác không thoải mái này đẩy ra ngoài. Nàng chấn định tâm thần, bình tĩnh nói: “Việc tranh đấu quyền lực, trước nay ngươi cùng mẫu thân đều không cho ta nhúng tay vào, ta cũng không tiện nhiều lời. Chỉ là lần này, Huyền Ninh chưa từng tham dự vào việc đó, nó năm nay chỉ có mười bốn tuổi, nó là vô tội. Nếu hôm nay con ngựa dẫm phải nó tàn nhẫn một chút, chân của nó chắc chắn sẽ bị tàn phế. A Chiêu, nó tốt xấu gì cũng gọi ngươi một tiếng biểu ca a.”

Thẩm Chiêu chắc chắn nói: “Ta sẽ không để Huyền Ninh xảy ra việc gì. Lúc ấy người của ta đều ở đó, nếu như Thẩm Sĩ Kiến không ra tay cứu giúp, người của ta cũng sẽ ra tay.”

Hắn thấy mặt Sắt Sắt như cũ lạnh lùng căng chặt, hắn vươn tay thử động vào ống tay áo của nàng, thấy nàng không hề đẩy tay mình ra, hắn mới thuận thế chậm rãi nắm lấy tay nàng, âm thanh mềm ấm nói: “Vốn dĩ ta có thể để sự tình làm được chu toàn hơn, nhưng mà thời gian không đủ. Tên quan viên chạy trốn của phủ Hộ Bộ thuế quan công chúa đã tìm được rồi, cô cô nghe tin liền đi Hình Bộ, Chuyện ở Tây Uyển tạm thời truyền không đến tai cô cô, đại ca mới có thể có đủ thời gian để đi tẩy sạch mật thám. Đây là thời cơ tốt, ta không thể bỏ qua.”

Sắt Sắt nói: “Nhưng nương ta sớm hay muộn cũng sẽ biết.”

Thẩm Chiêu thản nhiên cười: “Biết thì cứ biết đi, ta đã muốn giải quyết thì đã  suy tính tốt hậu quả, nàng không cần lo lắng vì ta.”

Sắt Sắt rũ mắt trầm mặc một lát, nói: “Đó là mẫu thân của ta, mặc kệ có hay không có chung huyết thống, nhưng người đã nuôi dưỡng ta mười sáu năm, tỉ mỉ che chở, chưa bao giờ để ta phải chịu ủy khuất suót mười sáu năm. Ta không muốn các ngươi trở thành địch, ta nhìn ngươi tính kế mẫu thân, ta cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ……”

“Là cô cô tính kế ta trước.” Thẩm Chiêu lời nói chuẩn xác: “Kiến Chương doanh đảm nhiệm tây kinh, chỉ qua trọng sau cấm quân, hộ vệ an nguy của thiên tử. Mấu chốt là cô cô muốn Kiến Chương doanh làm cái gì? Cô cô muốn biền ta thành một con rối, điều khiển thiên tử sai khiến chư hầu sao? Đều đã làm được tới bước này, ta còn không thể phản kích sao?”

Đây tựa hồ là vấn đề bế tắc, khó có thể hóa giải.

Sắt Sắt quyết tâm trước mắt bỏ qua chuyện này đã, sửa sang lại tâm tình, hỏi: “Vậy ngươi hôm nay tới là vì chuyện gì? Sẽ không chỉ là vì thăm Huyền Ninh đi?”

Thẩm Chiêu nói: “Ta đã hiểu rõ án mạng của Cao Sĩ Kiệt, hung thủ là ai ta cũng xác định rồi. Hôm nay đến muốn gọi Từ Trường Lâm ra, ta mang nàng cùng hắn đến một chỗ, đem việc này hoàn toàn chấm dứt, để hắn nhanh chóng rời khỏi nơi này.”

Ba người đi ra ngoài, Sắt Sắt tất nhiên là muốn ngồi xe ngựa, mà Từ Trường Lâm hiện giờ không thể quang minh chính đại gặp người, tự nhiên cũng không thể xuất đầu lộ diện mà cưỡi ngựa, cứ như vậy cũng chỉ có thể ngồi xe ngựa. Thẩm Chiêu sau khi ý thức được điểm này, thập phần quyết đoán mà vứt bỏ con ngựa yêu thích của hắn, phong tư dứt khoát chui vào trong xe ngựa, ngồi ở giữa Sắt Sắt cùng Từ Trường Lâm.

Sắt Sắt trước khi đi dặn dò Huyền Ninh, nếu như mẫu thân trở về, phụ thân có khả năng sẽ bởi vì hôn sự của nàng cùng mẫu thân tranh luận, đến lúc đó hắn nhất định phải cản lại, không thể để cho hai người ầm ĩ lên.

Huyền Ninh kéo một cái chân bị thương, hàm hồ đồng ý.

Cho nên Sắt Sắt một đường đều là lo lắng sốt ruột, trầm mặc không nói, Thẩm Chiêu vốn cũng là ít lời người, chỉ có Từ Trường Lâm là một bộ dáng vô tâm vô sự nhàn nhã, trên đường vài lần có ý đồ khơi mào đề tài, bị Thẩm Chiêu ghét bỏ trừng mắt nhìn vài lần, cũng thành thành thật thật một mình rúc ở trong góc không nói chuyện nữa.

Một đường an tĩnh, chớp mắt một cái đã đến nơi.

Trước mắt hiện ra mái cong sơn son, cửa phủ khắc hoa, đúng là nơi mới gần đây bị hạ lệnh cấm túc -  Ninh Vương phủ.

Sắt Sắt đứng ở trước cửa phủ, vẻ mặt khó hiểu: “Bát cữu cữu……”

Thẩm Chiêu trong mắt xẹt qua một tia hắc ám, hướng nàng nhẹ gật đầu xác nhận, sau đó lại nhìn về phía xe ngựa, nói: “Trường Lâm quân, ngươi là đại cô nương sao? Còn phải trang điểm chải chuốt một phen mới có thể bước ra gặp người, có cần bổn cung đi đỡ ngươi xuống không?”

màn Xe bị xốc lên lộ ra gương mặt thanh nhã ôn tú của Từ Trường Lâm, hắn không khỏi khiếp sợ mà nhìn thoáng qua tấm biển trên cửa Ninh Vương phủ, trố mắt nói: “Điện hạ thứ tội, ta chỉ là không nghĩ tới……”

Hắn nhảy xuống xe ngựa, Thẩm Chiêu liếc mắt nhìn hắn, Thái Tử điện hạ ung dung tự phụ hơi cong cong khóe môi, lộ ra ý cười chứa vài phần ý vị thâm sâu cùng mỉa mai.

Ba người nhập phủ, Ninh Vương đang uống rượu hơi say, mượn rượu múa bút vẽ tranh. Ba người chấp tay hành lễ, Ninh Vương đĩnh đạc lôi kéo Thẩm Chiêu, muốn hắn đánh giá tác phẩm mới của mình.

Thẩm Chiêu rất nể tình mà nhìn vài lần, nghiêm trang nói: “Không tồi, chỉ là so với bản lĩnh cẩn thận kín đáo giết người kia của bát thúc mà nói, thực sự kém rất nhiều.”

Tiếng nói vừa dứt, thư phòng lập tức im lặng dị thường.

Ninh Vương trong tay còn cầm bút, ta hơi run run, vẻ mặt vẫn giữ nguyên ý cười nhìn về phía Thẩm Chiêu: “Thái Tử đây là có ý gì? Ta như thế nào có chút nghe không hiểu.”

Thẩm Chiêu hơi hơi mỉm cười: “Ta mới đầu thật đúng là đã oan uổng cô cô, cái chết Cao Sĩ Kiệt nguyên bản không hề có quan hệ với cô cô, bởi vì bằng năng lực của cô cô căn bản không thể sai khiến bát thúc đi làm chuyện như vậy. Mà chiếu khắp toàn bộ thiên hạ này, người có năng lực có thể khiến sự tình đến nông nỗi thế chỉ có một người……”

Ninh Vương thu lại ý cười, đem bút để lên trên nghiên mực, rút lại vẻ mặt cà lơ cà phất, nghiêm túc nói: “Được rồi, không cần nói nữa.”

Thẩm Chiêu ý cười chưa hết, giống như đã sớm dự đoán được hắn sẽ có phản ứng như vậy, không chút hoang mang nói: “Cao Sĩ Kiệt là bởi vì chứng cứ trong tay mình mà chết, bổn cung đoán…… Trường Lâm quân ra vẻ bí hiểm, kỳ thật, ngươi cũng chưa từng nhìn thấy chứng cứ này bao giờ đi? Từ trước tới nay, ngươi đều là mang chúng ta đem ra đùa giỡn.”

Bất thình lình bị điểm danh, Từ Trường Lâm ngẩn người, tròng mắt quay tròn lộ ra chút giảo hoạt, đang muốn giảo biện lại nhưng lại thấy Thẩm Chiêu gắt gao nhìn chằm chằm hắn, trong ánh tràn đầy vẻ tự tin chắc chắn. Nếu như hắn khăng khăng chối cãi sợ là Thái tử sẽ hỏi hắn chứng cứ này là gì—— bản thân hắn nào có biết đâu?

Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng hắn chỉ còn cách cười khổ hướng Thẩm Chiêu thi lễ, vui lòng phục tùng: “Điện hạ trí lực thông tuệ, tại hạ bội phục.”

Ninh Vương không nghe nổi nữa, khinh thường liếc mắt nhìn Thẩm Chiêu: “Hắn chưa từng thấy, còn ngươi từng thấy rồi chăcs? Ngươi đừng hòng lừa gạt Bát thúc của ngươi, ngươi không có khả năng từng nhìn thấy!”

Thẩm Chiêu thu liễm ý cười, trên khuôn mặt phủ thêm một tầng lạnh, nói: “Bổn cung chưa từng thấy, nhưng bổn cung có thể đoán ra đó là cái gì.”

“Mà cái này khắp thiên hạ người có thể sử dụng nó cũng chỉ có Bát thúc ngươi.”

“Chứng cứ kia cũng là về bản án cũ Tống gia, nó có thể chứng minh Tống Ngọc là bị oan uổng, nhưng người nó chỉ hướng không phải cô cô, mà là…… Phụ hoàng.”

Người dịch: Huyền Trang


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui