Mị Tâm


Chẳng biết về tới Thanh Nhiên uyển từ khi nào.

Lưu Tri gấp dù, nàng lại nói: "Ta muốn ngồi trong uyển một lát."
Lưu Tri liếc nàng một cái thấy khí sắc của nàng không tốt, từ lúc biết Mộc Kính Đình hồi kinh tiểu thư đã ngẩn ngơ ngồi một chỗ.

Lưu Tri phúc thân lui ra, đợi ở một bên mới dặn Yên Chi mang tách trà đến.

Sáng hôm nay, Bàn Tử đã dẫn Bình Yến khởi hành đến nhà Bảo Thiền, việc hầu hạ trà nước liền chuyển sang Yên Chi.

Lưu Tri phân phó xong, Yên Chi đáp dạ.

Đang muốn xoay người lại bị Lưu Tri gọi giật lại.

"Lưu Tri tỷ tỷ?" Yên Chi ngoái đầu.

Lưu Tri thở dài: "Hôm nay tâm tình tiểu thư không tốt, dâng trà xong không có chuyện gì đừng làm phiền nàng, nói một tiếng với Doãn Ngọc."
"A." Yên Chi sững sờ đáp dạ, ánh mắt chuyển từ bóng cây qua chỗ tiểu thư, rồi nhìn Lưu Tri một cái, sau đó phúc thân quay người rời đi.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Lưu Tri đứng xa xa canh gác, không tiến lên cũng không rời đi.

Dáng vẻ này của tiểu thư, ba năm trước nàng đã từng thấy.

Mộc công tử là hậu bối Quốc công gia ưng ý nhất, cũng là học trò do đích thân ông dạy bảo, nổi bật ở kinh thành một thời, không ai sánh kịp.

Mộc công tử té ngựa, cả kinh thành đều cảm thấy tiếc hận.

Hắn nhốt mình trong phòng không ra ngoài, sau này nghe nói An Bình quân vương đến Mộc phủ từ hôn.

Cọc hôn sự này từng được mọi người cực kỳ hâm mộ, trong một đêm bỗng nhiên khiến người ta tránh còn không kịp.

Từ nhỏ tiểu thư đã thân cận với Mộc công tử, tai tiểu thư không thể nghe, Mộc công tử như huynh trưởng khắp nơi che chở cho nàng, gần đến hôn kỳ tiểu thư còn thêu một chiếc hà bao muốn tặng cho tẩu tử tương lai.

Mộc công tử lại chê nàng thêu xấu, muốn để mình tự đeo.

Rồi đột nhiên, Mộc công tử ngã ngựa, hết thảy đều thay đổi.

Nghe nói Mộc công tử nhốt mình trong phòng, không nói một lời, không gặp người, không uống thuốc, khi đó Bành phu nhân mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, nàng đi theo Quốc công gia và tiểu thư đến gặp Mộc công tử, Mộc công tử gọi người đỡ hắn đứng dậy quỳ xuống trước mặt Quốc công gia, nhưng sao hắn có thể quỳ được đây? Có điều Mộc công tử cố chấp, người khác vốn dĩ không thể ngăn cản, tiểu thư phải dùng hết sức lực dìu hắn quỳ xuống, Quốc công gia lập tức đỡ lấy hắn, nghe hắn nói: "Kính Đình thẹn với ưu ái của Quốc công gia," Lúc ấy Lưu Tri nghe xong suýt chút thì rơi lệ.

Từ đó, dường như người Mộc công tử đồng ý gặp chỉ có một mình tiểu thư.

Về sau vì chuyện của Mộc công tử, có lần tiểu thư và Quốc công gia ồn ào rất lớn.

Nàng là đại nha hoàn bên cạnh tiểu thư, tuy rằng không nghe được gì, chỉ khi xong việc thấy Quốc công gia giận giữ quát "Càn quấy!", những người khác trong uyển cũng không biết được gì nhiều hơn.

Song sau chuyện này, tiểu nha hoàn bà tử hầu hạ trong uyển và tiểu tư đều bị đổi đi, chỉ còn lại ba người là nàng, Bảo Thiền và Bàn Tử.

Yên Chi, Miểu Ngôn, Doãn Ngọc và Bình Yến, còn có tiểu nha hoàn, bà tử và tiểu tư cũng là sau chuyện đó mới được chuyển đến uyển hầu hạ.

Không lâu sau, toàn bộ Mộc gia rời kinh.

Tiểu thư liền ngồi trong uyển như vậy cả ngày, lúc chiều xuống thật sự quá mệt mỏi mới ghé vào bàn đá mơ màng ngủ gục, nàng đến khoác áo choàng cho tiểu thư thì nghe tiểu thư nói mê: "Lưu Tri, ta không còn Kính Đình ca ca nữa..."
Nàng vô cùng hoảng sợ đưa tay sờ trán tiểu thư.

Nóng kinh người.

Trận sốt cao này kéo dài chừng bốn năm ngày, Quốc công gia vẫn luôn túc trực bên cạnh cho tiểu thư uống thuốc, đút cháo, đưa nước, ban đêm ở lại Thanh Nhiên Uyển trông chừng.

Lưu Tri cảm thấy sau lần đó dường như Quốc công gia đã già đi mấy tuổi.

Đến khi tiểu thư khỏi bệnh thì chưa từng nhắc tới Mộc công tử một lần nào.

Hết thảy giống như lùi về thời điểm bắt đầu, trong phủ chưa từng tồn tại bóng hình của Mộc công từ.

Cũng kể từ đó, Quốc công gia bắt đầu bận tâm đến hôn sự của tiểu thư, ba năm qua vẫn chưa gián đoạn lần nào, mãi đến gần đây mới là Chử công tử nhà Chử tướng quân...!
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Thấy Yên Chi mang trà vào, Lưu Tri hoàn hồn.

Khẽ thở dài trong lòng, chuyện cũ bị phủ bụi dường như chỉ trong chớp mắt đã được gợi lại sau tin Mộc gia quay về kinh thành.

Nàng cũng đã ba năm không gặp Mộc công tử, không biết hiện tại tình hình thế nào?
Chỉ là, Lưu Tri vẫn rũ mi.

E rằng Quốc công gia không muốn cho tiểu thư gặp Mộc công tử...!

Đúng lúc này, ngoài vườn có tiếng bước chân sột soạt vang lên.

Lưu Tri thu lại cảm xúc trong mắt, ngoảnh đầu nhìn sang nhận ra Doãn Ngọc dẫn một người mặc áo trắng đi đến, nàng hơi nhíu mi, tựa như có chút bất ngờ khi nhìn thấy người này đến uyển.

Bạch Tô Mặc cũng vừa lúc ngước mắt lên.

Hờ hững đối mắt, Cố Duyệt cau mày hỏi: "Bạch Tô Mặc, muội...!bị bệnh?"
Tuy nàng hơi ngạc nhiên nhưng cũng không có phản ứng gì lớn: "Chỉ hơi buồn ngủ thôi", hé môi cười nhạt một tiếng, hỏi lại: "Huynh tới tìm Miểu Nhi sao? Hôm nay nàng ấy không đến đây."
Cố Duyệt nhìn nàng, thấp giọng đáp: "Ta biết."
Nói xong xốc vạt áo lên ngồi xuống ghế đá đối diện: "Ta...!Hôm nay ta vẫn tới tìm muội, Tô Mặc, nghe Miểu Nhi nói muội nghe được rồi?"
Trong mắt chứa ý cười giống như đã nắm chắc?
Bạch Tô Mặc cười nhẹ: "Ừ, nhờ phúc của Miểu Nhi, nàng ấy nói mình đã cầu xin Phật Tổ ba canh giờ trên Dung Quang Tự, Phật Tổ bị thành ý của nàng đả động bèn hiển linh."
Tuy là miễn cưỡng đùa giỡn nhưng trong lòng Lưu Tri vẫn từ từ buông lỏng, còn đùa được là tốt, Cố công tử đến thật đúng lúc.

Lưu Tri liếc liếc Yên Chi, Yên Chi hiểu ý xoay người đi pha trà.

Cố Duyệt cũng thuận theo nở nụ cười, nhưng có vẻ đã tốt hơn so với lần gặp bên ngoài Tử Vi Viên.

Nàng đoán có lẽ do hai huynh muội bọn họ đã làm hòa.

Hiện Cố Duyệt trong Cố phủ bốn phía đều là địch, có thể xóa bỏ hiềm khích với Cố Miểu Nhi đối với hắn là một cổ vũ rất lớn, khí sắc toàn thân khá hơn trước rất nhiều.

Yên Tri dâng trà lên.

Cố Duyệt nhân lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn nàng: "Nếu chỉ là buồn ngủ...!Tô Mặc, chi bằng ra ngoài giải sầu cùng ta."
Hả? Bạch Tô Mặc kinh ngạc.

Cố Duyệt nắm chặt quyền khẽ ho khan.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
...!
Xe ngựa chạy đến tây thị.

Ngồi trên xe Bạch Tô Mặc có chút nề hà, cái Cố Duyệt gọi là đi giải sầu là đến tây thị đi gặp Đào Tử Sương cùng hắn, bởi vậy mới nói làm giúp hắn một việc.

Bạch Tô Mặc nửa cười nửa mếu.

Cố Duyệt rất ít khi nhờ vả người khác, từ lúc hắn chuyển đến ở cùng Tử sương, nàng ta vẫn ngày ngày thấp thỏm cho rằng bằng hữu và người nhà hắn xem nhẹ nàng, hắn muốn khiến nàng an tâm, khắp kinh thành nữ quyến mà hắn biết rất ít, rốt cuộc cũng chỉ có Bạch Tô Mặc và Hứa Nhã mà thôi.

Hứa Nhã quá lạnh lùng, trái lại người khác dễ kết thân với Bạch Tô Mặc hơn một chút.

Hắn muốn nhờ nàng giúp đỡ việc này, đến cửa hàng của Tử Sương ăn một khối bánh ngọt, uống một chén trà lạnh, nghe Tử Sương nói đôi lời là tốt rồi, hẳn là rất dễ dàng.

Bạch Tô Mặc thở dài: "Cố Duyệt, vì sao không tìm Miểu Nhi?"
Đây là chuyện của Cố gia, đương nhiên Miểu Nhi thích hợp nhất.

Nàng không muốn can dự vào gia sự của Cố phủ, trước đây Cố Miểu Nhi cũng mè nheo muốn nàng giúp đỡ nhưng nàng lập tức từ chối, hoàn toàn không có lý do nào để nàng quả quyết cự tuyệt Cố Miểu Nhi lại đồng ý Cố Duyệt cả.

Chỉ là Cố Duyệt dùng kế lừa nàng lên xe ngựa rồi mới nói cho nàng biết.

Có điều dù là bằng hữu cũng có phải có nguyên tắc và giới hạn.

Bạch Tô Mặc đang chuẩn bị từ chối, Cố Duyệt lại cười nói: "Tô Mặc, Tử Sương đang có thai, dạo gần đây tinh thần căng thẳng không yên, ta muốn giúp nàng ấy bình ổn một chút nên mới..."
Vẻ ấm áp dịu dàng trong mắt Cố Duyệt dường như chứa đầy khao khát cùng nhu tình mật ý.

Bạch Tô Mặc giật mình, lời cự tuyệt dâng đến cổ họng đột nhiên biến mất.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
...!
Tiệm bánh ngọt Trần Ký.

Họ người chồng đã mất của Đào Tử Sương họ Trần, cửa hàng này đã mở rất nhiều năm, khách đến tây thị đều biết Trần Ký này, tên cửa hàng chưa từng thay đổi.

Cửa hàng không lớn, tầm gần trưa vẫn chẳng có bao nhiêu người, trước cửa có một con mèo đang lười biếng ngủ gật.

Bên kia là một đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi đang quét đất, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Cố Duyệt trong mắt ánh lên vẻ chán ghét, Bạch Tô Mặc cũng không được yêu thích, vứt chổi sang một bên không biết chạy đi đâu.

Cố Duyệt nhìn Bạch Tô Mặc, trong mắt đều là xin lỗi.

Bạch Tô Mặc giả vờ trêu mèo, không nhìn thấy.

Cố Duyệt chưa hẳn đã được người ở đây hoan nghênh.

Chờ đứa bé kia rời đi nàng mới đứng dậy, trong tiệm liền có một nữ tử ra đón, dáng vẻ này khoảng chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, ngoại hình không tính là xinh đẹp nhưng rất thân thiện và giản dị, dễ chiếm được hảo cảm của người khác.


Thấy nàng đến cùng Cố Duyệt, thoạt nhìn hơi sửng sốt, trong mắt có vẻ xấu hổ nhưng vẫn cười chân thành.

Bạch Tô Mặc chợt hiểu lý do Cố Duyệt thích nàng ta, một số nữ tử dịu dàng đơn giản bình sinh đã khiến người ta có cảm tình ngay từ lần gặp đầu tiên.

(Nguyên văn: Nhất kiến như cố)
Đó là Đào Tử Sương.

"Tử Sương, đây là Tô Mặc, cháu gái Ninh quốc công." Cố Duyệt bước tới nắm tay nàng ta phảng phất như đang cổ vũ.

Đào Tử Sương khựng lại một lúc, giống như vui mừng cũng giống như kinh ngạc: "Bạch tiểu thư?"
Bạch Tô Mặc cười đáp lại: "Cố Duyệt nói ngươi làm đồ ngọt rất ngon, có phải đã làm phiền rồi không?"
Nàng hoàn toàn không nhắc đến chuyện khác, những xấu hổ vừa rồi của Đào Tử Sương chẳng biết đã trốn đi nơi nào, kích động nói: "Không phiền, không phiền, ta lập tức đi lấy cho Bạch tiểu tư."
Bạch Tô Mặc mỉm cười.

Đào Tử Sương xoay người, Cố Duyệt giữ chặt tay nàng ta, nàng ta ngoái đầu nhìn lại nghe hắn ôn nhu dặn dò: "Tử Sương, chậm một chút, không sao đâu."
Đào Tử Sương nhìn sang Bạch Tô Mặc, thấy nàng nở nụ cười lịch sự trong lòng liền nóng lên, nói với Cố Duyệt: "Không sao, chàng tiếp đón Bạch tiểu thư trước đi."
Nhận được cái gật đầu của Cố Duyệt nàng ta mới ra sau bếp bận rộn.

Lúc này Cố Duyệt quay đầu lại: "Cảm ơn."
Bạch Tô Mặc nhẹ giọng thở dài: "Về sau ta đến Cố phủ nếu bị Khúc phu nhân đuổi ra khỏi nhà, nhất định sẽ đến tìm huynh báo thù."
Cố Duyệt bất giác bật cười.

Diện tích cửa hàng rất nhỏ, lúc nói chuyện với Đào Tử Sương Cố Duyệt đưa nàng đến chòi hóng mát, Đào Tử Sương đang có thai, chỗ này thông gió tốt hơn.

Khi chăm sóc người khác Cố Duyệt rất cẩn thận, kiểu săn sóc này như mưa xuân ấm áp, không vội vàng đột ngột mà rất dịu dàng chu đáo.

Bạch Tô Mặc chỉ đành thuận theo.

Ngồi xuống không lâu, Đào Tử Sương đã bưng canh ngọt đến.

Chỉ có hai chén, một chén nhiệt tình đặt trước mặt Bạch Tô Mặc, chén khác cho Cố Duyệt.

Nàng và Cố Duyệt vốn là ngồi đối diện, Đào Tử Sương đứng bên cạnh.

Cố Duyệt đưa tay đỡ nàng ta: "Nào."
Nàng ta và Bạch Tô Mặc không quen nên từ đầu đến cuối vẫn xa cách câu nệ, đối phương lại là cháu gái Quốc công gia, sao nàng ta dám ngồi chung?
Bạch Tô Mặc hợp thời giải vây, nâng tay cầm thìa canh, ngón áp út và ngót út bàn tay phải hơi vểnh lên, nhẹ nhàng múc muỗng nhỏ đưa lên miệng nếm thử.

Đào Tử Sương vẫn chú ý đến nàng để mặc Cố Duyệt đỡ ngồi xuống bên cạnh, trong mắt tràn đầy mong đợi, nhưng không dám lên tiếng hỏi.

Bạch Tô Mặc cầm khăn tay lau khóe miệng, khẽ cười với Cố Duyệt: "Giờ ta đã hiểu vì sao huynh không chịu rời khỏi đây."
Đào Tử Sương tựa như ngoài ý muốn, ánh mắt thấp thoáng vẻ cảm kích.

Đây là sự khẳng định rất lớn.

Đôi mắt nàng ta mờ mịt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đè nén chua xót trên chóp mũi, nhẹ giọng nói: "Bạch tiểu thư, hai ngày này trong kinh đều đang nói tai ngài đã nghe thấy được?"
Nàng ta có thể chủ động bắt chuyên với Bạch Tô Mặc, Cố Duyệt rất bất ngờ, trong lòng lại vui vẻ.

Bạch Tô Mặc mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền: "Xem ra không phải chỉ có chuyện xấu truyền ngàn dặm mà chuyện tốt cũng truyền."
Cố Duyệt phì cười.

Đào Tử Sương cũng cười, con mắt mờ mịt trong suốt.

Lại nghe Bạch Tô Mặc nói: "Đào cô nương, trong uyển ta có mấy nha đầu tham ăn, cực kỳ thích đồ ngọt, bánh ngọt Trần Ký này có thể giúp ta lấy thêm một ít mang về không?"
Đào Tử Sương vội vàng gật đầu: "Đương nhiên có thể, ta đi làm ngay, Bạch tiểu thư chờ một chút."
Nói xong thì mỉm cười đứng dậy, quay người lau đi giọt lệ nơi khóe mắt rồi đi vào trong tiệm.

Cố Duyệt sao có thể không biết Bạch Tô Mặc đang giúp nàng ta giải vây.

Cho đến khi Đào Tử Sương đi xa, Cố Duyệt mới lên tiếng: "Tô Mặc, ta thật sự không biết làm thế nào để cảm ơn muội."
Bạch Tô Mặc chỉ cười mà không nói.

Không lâu sau, Đào Tử Sương đem bánh ngọt và canh ngọt bưng tới.

Bạch Tô Mặc nhận lấy.

Nàng đứng dậy chào Đào tử Sương ra về, lúc này Đào Tử Sương mới dịu dàng dặn Cố Duyệt: "Chàng tiễn Bạch tiểu thư nhé?"
Cố Duyệt đáp được.

Chuyện của Cố Duyệt không tiện để người trong Quốc công phủ biết được, lần này hắn và Bạch Tô Mặc đi dạo, ngay cả mấy người Lưu Tri cũng không dẫn theo.

Từ Trần Ký đi ra, Cố Duyệt muốn đưa nàng lên xe ngựa.

Nào ngờ Bạch Tô Mặc lại dừng chân: "Không cần tiễn ta, vừa khéo ta có chuyện muốn đến gần chợ phía đông một chuyến.


Đào cô nương đang có thai huynh nên ở lại cùng nàng ta mới phải."
Cố Duyệt nhíu mày: "Chỉ mình muội?"
Bạch Tô Mặc cười: "Cố Duyệt, ta lớn lên ở kinh thành từ nhỏ, huynh còn sợ ta lạc đường?"
Tuy là một câu nói đùa nhưng giọng điệu rõ ràng rất chắn chắn.

Cố Duyệt bèn không kiên trì nữa: "Tô Mặc, vậy muội phải về Quốc công phủ sớm đó."
Nhận lại cái gật đầu của nàng.

Vừa đi được một khoảng theo dọc con phố, Cố Duyệt quay đầu thấy Đào Tử Sương vẫn còn đứng đằng xa nhìn theo, trên mặt nở nụ cười miễn cưỡng, Bạch Tô Mặc nói: "Nàng rất để ý đến huynh, Cố Duyệt, hai người thật làm người khác phải hâm mộ."
Cố Duyệt thu lại ý cười: "Tô Mặc, muội có chuyện gì giấu trong lòng sao?"
Khóe miệng Bạch Tô Mặc khẽ nhếch: "Ta sẽ nói với Miểu Nhi, bảo nàng ấy thường xuyên tới."
Cố Duyệt do dự một lúc.

"Không cần tiễn nữa." Bạch Tô Mặc nói xong, hướng về phía Trần Ký mỉm cười chào Đào Tử Sương từ xa, Đào Tử Sương cũng vẫy tay đáp lại.

Khi Cố Duyệt ngoảnh đầu nhìn lại, Bạch Tô Mặc đã rời đi.

Cố Duyệt vẫn trù trừ.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
*
Kinh thành Thương Nguyệt vô số lối rẽ.

Đông thị ở đối diện tây thị.

Vốn tây thị đã rất dài, vừa đi dạo đông thị một lát Bạch Tô Mặc đã không biết mình đi trên phố được bao lâu.

Nàng là cháu gái Quốc công gia, hiển nhiên người trong kinh thành đều biết đến, dọc đường không thiếu người chào hỏi, nàng cười gật đầu nhưng trong ánh mắt như không để tâm.

Cứ bước đi như thế tựa như lòng bị khoét rỗng, không muốn làm việc khác cũng không cảm thấy đau chân.

Gần đến thời điểm náo nhiệt, mới đó hoàng hôn đã buông.

Đèn đuốc bên cạnh đang bắt đầu thắp sáng.

Xa xa, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng nhảy múa trong lớp bụi mỏng.

Bạch Tô Mặc ngước mắt lên, bên kia đúng là Bảo Thắng Lâu.

Khắp kinh thành đều biết nàng thích thất bảo tô của Bảo Thắng lâu, nhưng ít người hiểu vì sao nàng lại thích nó? Khi mới đến kinh thành nàng chỉ mới năm sáu tuổi, trong thế giới nhỏ của nàng không có âm thanh, ở một nơi lạ nước lạ cái khiến nàng thấp thỏm lo âu.

Những chuyện trong quá khứ không thể hoàn toàn nhớ hết, điều duy nhất in sâu đó là Mộc Kính Đình đưa nàng đến Bảo Thắng Lâu ăn thất bảo tô, dường như chỉ cần ăn một miếng đã ngọt đến tận đáy lòng.

Kể từ đó nàng vẫn luôn thích, cho đến khi lớn lên cũng chưa từng thay đổi.

"Bạch tiểu thư." Chưởng quầy tự mình ra đón tiếp, sau khi nhìn kỹ không khỏi kinh ngạc hỏi: "Một mình ngài sao?"
"Ừm, ta đến nếm thất bảo tô xong sẽ đi ngay." Bạch Tô Mặc đáp lại.

Chưởng quầy không dám chậm trễ, đích thân đưa nàng lên nhã gian lầu ba, người ở đây thưa thớt sẽ không quẫy nhiễu thanh tịnh của nàng.

Đợi tiểu nhị mang đồ ăn tới, nàng ăn một miếng, khẽ hỏi: "Có rượu đào hoa không?"
Tiểu nhị đưa một bình đến: "Bạch tiểu thư dùng từ từ, tôi ở ngay bên ngoài, có việc gì cứ gọi."
Chưởng quầy đã dặn hắn phải chuyên tâm hầu ở đây.

Bạch Tô Mặc nói được.

Cửa phòng chưa khép nên nàng có thể từ lầu ba nhìn xuống cảnh tượng náo nhiệt khắp các tầng lầu trong Bảo Thắng Lâu, hoặc là cảnh hai người đối ẩm, trước đây nàng không nghe được vì vậy luôn tò mò những tiếng động huyên náo này sẽ có dáng vẻ như thế nào, nay đã nghe thấy, cảm giác vui vẻ không xuất phát từ tiếng ồn áo náo động mà từ tiếng rượu trong cốc.

Bạch Tô Mặc uống vào một ngụm, vị đào hoa thật nhẹ, rượu thơm đậm tự nhiên.

Không phải nàng chưa từng uống rượu nếu không có gia gia bên cạnh.

Nào có dễ say như vậy?
Chỉ là khi nhìn sang nhã gian lầu hai bên kia, ánh mắt thoáng ngưng đọng.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
...!
Vốn dĩ Tiếu Đường đang hầu bên ngoài nhã gian tầng hai, vừa nãy thấy có người lên lầu ba, hắn cũng không để tâm lắm.

Hôm nay thiếu chủ cùng ông chủ Tôn của Cẩm Tú phường đến Bảo Thắng Lâu uống rượu bàn chuyện làm ăn, đồ thêu của Thương Nguyệt chủ yếu đến từ Nam Thuận, khắp Thương Nguyệt thi thoảng cũng bắt gặp phong cách thêu của Nam Thuận, tuy nhiên Yến Hàn cũng có phong cách thêu rất đặc sắc, chuyến này nếu thương lượng tốt, có lẽ sang năm Thương Nguyệt sẽ bóp chết không ít lượng đồ thêu của Nam Thuận.

Bàn rượu ngày hôm nay đóng vai trò chủ chốt.

Thiếu chủ và ông chủ Tôn đang uống rượu trong phòng, Tiếu Đường và tiểu tư của ông chủ Tôn bèn đứng bên ngoài nhã gian chờ sai bảo.

Tiết trời tháng bảy hơi nóng.

Tiếu Đường đưa tay lau nhẹ mồ hôi trên trán, ngửa đầu thì thấy nhã gian lầu ba mở rộng, người ngồi bên trong có vẻ hơi quen mắt.

Đợi đến lúc nhìn rõ, Tiếu Đường thầm kinh ngạc trong lòng, đây chẳng phải...!Bạch tiểu thư sao?
Tiếu Đường nhận ra Bạch Tô Mặc!
Nhìn đi nhìn lại, hình như chỉ có một mình Bạch Tô Mặc.

Kể từ khi nàng giúp thu xếp một chỗ ở Đông Hồ tiểu uyển, cảm tình của Tiếu Đường đối với nàng lập tức tăng lên vùn vụt.

Rõ ràng sinh ra đã xinh đẹp vô ngần còn bình dị gần gũi, quan trọng nhất là rất để tâm chuyện của người khác không hề nửa vời.


Một tiểu thư công hầu như vậy, hiện giờ dù đốt đèn lồng đi tìm cũng chẳng có.

Ấn tượng về Bạch Tô Mặc của Tiếu Đường vô cùng tốt.

Nhưng Bạch tiểu thư là một cô nương, tại sao lại ngồi uống rượu ở đây?
Tiếu Đường càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.

Khẽ cắn môi quyết tâm gõ cửa bước vào, chắp tay xin lỗi ông chủ Tôn, tiến lên ghé vào tai Tiền Dự nói: "Chủ nhân, trên lầu ba, Bạch tiểu thư đang uống rượu một mình, liệu..."
Tiền Dự nhẹ giọng nói: "Mắt ta không mù."
Tiếu Đường ngẩn người, từ vị trí của hắn nhìn sang quả thực thấy cửa sổ đối diện, chẳng phải lầu ba đó sao?"
Tiền Dự không nói gì khác, Tiếu Đường đành phải lui ra ngoài.

Dù thế nào đi nữa, Bạch tiểu thư cũng không nên một mình uống rượu ở đây, nhưng ít nhiều có chủ nhân nhìn thấy có lẽ trong lòng đã hiểu, Tiếu Đường nghĩ tới đó tâm tư có phần để tâm lầu ba nhiều hơn.

Đương nhiên Tiền Dự thấy.

Cũng thấy tiểu nhị đưa năm lần rượu.

Hôm qua nàng uống rượu vui, hôm nay có lẽ là rượu giải buồn.

Ông chủ Tôn lại nâng chén, Tiền Dự lễ thượng vãng lai.

(Có qua có lại)
Thêm vài chén nữa, dư quang Tiền Dự không còn thấy thân ảnh đó nữa, lòng hắn chợt cứng lại.

Hắn không phát hiện có người khác đi vào, chắc là say rồi.

Đang lúc ông chủ Tôn vui vẻ lại thấy Tiền Dự đứng dậy: "Ông chủ Tôn, xin lỗi hôm nay..."
Ông chủ Tôn hiển nhiên đang phiêu, sắc mặt có chút khó coi: "Ông chủ Tiền, vậy chuyện làm ăn này..."
Tiền Dự cười nói: "Chuyện làm ăn ngày mai chúng ta lại bàn tiếp được chứ?"
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.

Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
...!
Bảo Thắng Lâu hôm nay buôn bán rất thịnh, tiểu nhị khi nãy hầu ở đây không biết đã chạy đi đâu.

Tiền Dự thấy nàng gục xuống bàn gối lên cánh tay phải của mình, trên bàn rải rác năm sáu bình rượu nhỏ, cả căn phòng đều tràn ngập mùi hương rượu đào hoa.

Có lẽ vì nghe thấy tiếng bước chân, có người lúc đã hơi tỉnh ngủ.

Khi nhìn Tiền Dự thì khẽ cau mày lại.

"Bạch Tô Mặc, thật khéo." Giọng nói của Tiền Dự vang lên trên đỉnh đầu.

Bạch Tô Mặc từ từ ngước mắt lên.

Đoán chừng bất chợt nhận ra hắn là ai, nàng nhoẻn miệng cười.

Lúc nàng uống rượu sắc mặt không đỏ bừng, nhưng mặc dù không đỏ thì hai bầu má cũng ửng hồng, nhìn hắn chuyên chú, khóe mắt xinh đẹp quyến rũ không nói thành lời: "Khéo thế nào, chẳng phải vừa rồi có người còn nhìn sang đây một lúc thật lâu sao?"
Tiền Dự cúi xuống, ngữ điệu mềm nhẹ phảng phất bên tai: "Kinh thành Thương Nguyệt hàng ngàn hàng vạn người, nếu không phải trùng hợp thì sao có thể luôn nhìn thấy cùng một người, đứng một chỗ ngắm thật lâu?"
Hắn quan sát nàng.

Nàng cũng đang nhìn hắn.

Chưa kịp phản ứng, Bạch Tô Mặc đã cảm thấy dưới chân đột nhiên nhẹ bẫng, ngay lập tức rơi vào một vòng ôm ấm áp.

Nàng chỉ còn cách vươn tay đặt sau gáy hắn để tránh bị ngã.

Hơi thở nam nhân không thể che giấu dưới hương rượu nồng nàn, tao nhã như ngọc, trong yên tĩnh lộ ra ướt át, vừa có chút giống như dáng vẻ phong lưu tùy tiện trên núi Vũ Trắc ngày hôm đó, làm cho người ta nhịn không được muốn lại gần.

"Tiền Dự..."
"Đưa nàng về."
Nàng còn chưa nói xong, hắn tựa như biết được lên tiếng trả lời.

Trái tim nàng chợt như đang nở hoa.

Đối với hắn mà nói, người trong lòng đang đưa tay ôm lấy cổ hắn, tóc đen lưu luyến, lười biếng bởi men say như đang muốn trêu trọc lòng hắn điên đảo.

Tiền Dự nuốt xúc động xuống cổ họng, liếc mắt một cái, không dám nhìn xuống che giấu gợn sóng mùa thu trong ánh mắt, sợ rằng sẽ làm kinh động lòng người.

"Tiền Dự, về nhà có dùng bình thuốc thảo mộc kia không?" Nàng nhẹ giọng hỏi.

"Ừm." Hắn lên tiếng trả lời.

"Ta thoa tốt hay Tiếu Đường thoa tốt hơn?"
"...!Nàng."
Bạch Tô Mặc cười khinh khích: "Tiền Dự, ta nghe thấy nhịp tim của chàng."
"..."
"Tiền Dự, hôm qua ta cố ý làm như vậy." Nàng chậm rãi áp đầu lên cần cổ hắn, mùi đàn hương đặc trưng trên người hắn rất dễ chịu, nhẹ nhàng thấm vào ruột gan.

"..."
"Tiền Dự..."
"Bạch Tô Mặc." Hắn trầm giọng đánh gãy", "...!Nàng đang sợ điều gì?"
Im lặng hồi lâu.

Lâu đến mức hắn cho rằng nàng đã ngủ, lại nghe nàng nhẹ nhàng nói: "Tiền Dự, Kính Đình ca ca trở về."
Tiền Dự dừng chân.

Hắn không ngốc, sao có thể nghe không hiểu là chuyện gì?
Gió đêm thoáng thổi qua, Tiền Dự nhàn nhạt đáp: "À, vậy phải xin lỗi Kính Đình ca ca, người này, ta muốn.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận