Editor: Gà
Đang là mùa hè nên cơn mưa to sẽ không kéo dài, quá trưa sấm chớp vang rền gần nửa giờ, cơn mưa rào cũng từ từ dịu bớt.
Cố Miểu Nhi là thiên kim của Cố thị lang, Khúc phu nhân lại là tín đồ của Dung Quang Tự, thế nên nàng đến xin phật châu cho Khúc phu nhân, trụ trì Dung Quang Tự liền đích thân ra tiếp đón.
Cố Miểu Nhi nói phải mất một hai canh giờ mới đủ thành kính cho chuỗi phật châu.
Bạch Tô Mặc không có ý kiến.
Phía sương phòng trong hậu uyển có vườn hoa, Lưu Tri pha trà nóng dâng lên, Bạch Tô Mặc ngồi trên ghế tre trong uyển đọc sách, mưa rơi lất phất trên con đường đá xanh trong vườn, êm đềm như một cuộn tranh.
Trong uyển có nhiều cây bồ đề, hoàng dương và nhiều loại cây xanh khác.
Sau cơn mưa rào, mùi thơm của lá và mùi tươi của đất hòa quyện vào nhau khiến lòng người thanh tịnh.
Bạch Tô Mặc lật một trang sách, Lưu Tri liền bước lên dâng trà.
Nàng bắt gặp Lưu Tri đưa mắt về phía tiền điện.
“Có chuyện gì vậy?” Bạch Tô Mặc tò mò hỏi.
Lưu Tri cười nói: “Tiểu thư, bên tiền sảnh hình như đang hát kinh.”
Hát kinh? Bạch Tô Mặc đặt quyển sách trong tay xuống, nàng rất ít khi đến chùa miếu, chỉ biết lúc làm pháp sự sẽ trịnh trọng tụng kinh chứ chưa bao giờ thấy hát kinh.
Gia gia đã quen chinh chiến sa trường, không tin vào đạo phật nhưng Thái hậu lại rất tôn sùng.
Vào ngày sinh thần Thái hậu, nàng đã tự tay chép một quyển [Kim Cương Kinh] tặng người, Thái hậu yêu thích không buông tay.
Trước đây nàng vẫn cho rằng kinh phật khô khan, đến khi tự mình chép mới cảm thấy sự thông thấu cùng kinh diễm trong từng câu chữ.
Nghe Lưu Tri nói vậy, nàng liền có hứng thú: “Lưu Tri, đi xem một chút.”
Lưu Tri mỉm cười đồng ý.
Đao kiếm sát khí nặng, mà Dung Quang Tự là chỗ Phật môn thanh tịnh nên thị vệ Quốc Công phủ để hai người đứng bên ngoài, còn phần lớn đều tháo xuống, đổi thành thường phục.
Ngoại trừ dáng người cao ngất cùng mặt mày sắc bén thì không khác người hành hương là bao.
Thời điểm này người đến bái phật rất ít.
Những tăng nhấn chắp hai tay thành chữ thập, đứng nhắp mắt trong sảnh hát tụng.
Cho dù Bạch Tô Mặc không nghe thấy vẫn có thể cảm nhận được sự trang trọng trong đó.
Một tiểu tăng bước tới: “Thí chủ, trong điện đang hát tụng thi văn, nếu muốn bái Phật sợ là phải đợi một lúc.” Tiểu tăng thấy nàng dường như vẫn chưa có ý định rời đi, lại thấy nàng dẫn theo tỳ nữ mới nhớ ra phương trượng có dặn, hôm nay trong chùa có khách quý đến, có lẽ là vị thí chủ này, tiểu tăng liền nói: “A Di Đà Phật, nếu thí chủ muốn nghe kinh phật có thể đi theo ta, chỉ là…”
Tiểu tăng trông thấy thị vệ phía sau nàng, người đeo bội đao người không đeo, trong đại điện lại đang tụng kinh, chỉ sợ có nhiều bất tiện.
Bạch Tô Mặc gật đầu.
Lưu Tri hiểu ý, cho thị vệ ra khỏi đại điện.
Tiểu tăng dẫn nàng đến hàng sau cùng nghe tụng kinh, đi qua chỗ nào cũng không có người ngước mắt lên nhìn họ, trong lòng có Phật, an tâm hướng về, tâm không lẫn tạp niệm.
Nhập gia tùy tục, Bạch Tô Mặc cũng học theo dáng vẻ của tiểu tăng, quỳ xuống bồ đoàn chắp hai tay thành chữ thập, nhìn về phía Phật tổ trên cao, xung quanh đều là âm thanh hát tụng kinh phật, tai nàng lại chỉ có một mảnh yên tĩnh.
Bạch Tô Mặc nhớ đến yêu cầu của Tần tiên sinh, nếu có thể nghe, nàng muốn nghe nhất là âm thanh gì? Có lẽ vì không khí lúc này, nàng chân thành khấn: “Phật tổ hiển linh, Tô Mặc hy vọng có thể nghe được giọng nói của gia gia, nghe được âm thanh của vạn vật trên thế gian này, đền bù cho mong muốn suốt đời của gia gia.”
Khi tiếng tụng kinh kết thúc, tất cả các tăng nhân đều ngẩng đầu hành lễ với Phật Tổ, Bạch Tô Mặc cũng thu tay hành lễ theo.
Tăng nhân trong điện lục tục đứng dậy rời đi.
“Tiểu thư, chậm một chút.” Bạch Tô Mặc đã quỳ một lúc lâu, Lưu Tri sợ nàng bị ngã, lập tức tiến lên đỡ nàng chậm rãi đứng dậy.
Trong điện có cao tăng tiến lên: “A Di Đà Phật, Bạch thí chủ.”
Bạch Tô Mặc đáp lại: “Duyên Không đại sư.”
Buổi trưa lúc nàng và Cố Miểu Nhi tới Dung Quang Tự, là Duyên Không đại sư cùng phương trường đi ra đón tiếp, cho nên nàng mới biết.
Có lẽ quy y cửa phật đã lâu, dung mạo Duyên Không đại sư rất ôn hòa, khiến người khác cảm thấy dễ dàng thân cận.
“A Di Đà Phật, bần tăng thấy Bạch thí chủ rất thành kính, chắc chắn Phật tổ sẽ phù hộ thính giác Bạch thí chủ sớm ngày khôi phục.”
“Mượn lời chúc lành của đại sư.” Bạch Tô Mặc mỉm cười.
Đang nói dở thì có tiếng ồn ào bên ngoài điện.
Duyên Không và Lưu Tri đồng thời chuyển tầm mắt, Bạch Tô Mặc thấy vậy cũng nhìn sang, bên ngoài có người chạy vào, bước chân vội vội vàng vàng đầu đầy mồ hôi, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại phía sau, thở hổn hển, cả người lôi thôi lếch thếch.
“Có ai không có ai không! Lão tử muốn xuất gia.” Hắn hét lớn chạy vào trong điện, ánh mắt không ngừng đảo khắp nơi tìm kiếm.
Do dáng vẻ lỗ mãng thô kệch nên không một tăng nhân nào cản lại, để hắn lao thẳng vào trong.
Vì là chuyện trong chùa nên thị vệ Quốc Công phủ vẫn chưa tiến lên ngăn cản, để đảm bảo Bạch Tô Mặc an toàn, hai người bước vào trong đứng sau lưng nàng, những người khác ngoài điện vẫn chưa dao động.
“Ngươi! Có thể cạo đầu được không!” Nam nhân thô lỗ kia vọt thẳng đến chỗ Duyên Không.
“A Di Đà Phật.” Duyên Không đại sư gật đầu với Bạch Tô Mặc, đi đến chỗ kẻ thô lỗ kia.
Tên kia thấy ông khoác áo cà sa, khác biệt hẳn với những tăng nhân bình thường xung quanh, liền biết đây là vị sư phụ trách ở đây, hắn mừng thầm: “Đại sư, ta muốn xuất gia, nhanh chóng giúp ta cạo đầu đi.”
Bình Yến và Miểu Ngôn nhìn nhau.
Nghe nói người muốn xuất gia đều là tứ đại giai không (thế gian tất cả đều là hư vô), nhưng người này nào có dáng vẻ thành tâm xuất gia đâu? Không biết đến đây làm gì?
“A Di Đà Phật.” Duyên Không tiến lên: “Thí chủ không giống thật tâm kết thúc với trần thế, tại sao muốn xuất gia?”
Đại hãn kia vừa nhìn Duyên Không vừa quay ra sau lưng, dường như đang sợ có người đuổi theo, lo lắng nói: “Đại sư, kết thúc rồi kết thúc rồi, ngươi muốn kết thúc cái gì cũng được, tóm lại là nhanh chóng giúp ta cạo đầu đi, ta muốn nhập môn, làm hòa thượng.”
Dường như sợ chỉ trễ nửa khác nửa sẽ không kịp.
Bạch Tô Mặc thấy hắn đổ mồ hôi đầy đầu, có lẽ là một hơi chạy từ chân núi đến đây.
Vừa mới tạnh mưa, lúc này chỉ còn lác đác mấy hạt, trên người hắn toàn là nước mưa, còn có một mùi mồ hôi khác thường.
“Thí chủ…” Duyên không lần nữa mở miệng, người kia đã dứt khoát quỳ xuống, nức nở cầu xin: “Đại sư, ta van xin ngài đừng nói nữa, ngài thu nhận ta đi, trễ nữa sẽ không kịp mất.”
Vừa dứt lời: “Triệu Thập Tam!”
Bên ngoài đại điện vang lên tiếng bước chân gấp gáp, hùng hổ lao vào trong.
Triệu Thập Tam sợ tới mức run lẩy bẩy, nhanh chóng lôi kéo áo choàng của Duyên Không, như quỷ khóc sói gào mà nói: “Đại sư cứu ta, đại sư cứu ta, nếu không thu nhận ta bọn họ sẽ đánh gãy chân ta mất.”
Duyên Không chưa kịp đỡ hắn đứng dậy thì đã có hơn mười người xông vào đại điện: “Không đơn giản chỉ đánh gãy chân ngươi đâu! Triệu Thập Tam, ngươi có trả tiền không! Đừng tưởng rằng xuất gia thì có thể quỵt nợ! Ngươi muốn xuất gia cũng được, nhưng phải trả hết nợ trước!”
Ôi, Bạch Tô Mặc thầm thở dài, thì ra là đòi nợ, thế nhưng lại đòi đến tận nơi phật môn thanh tịnh này.
Triệu Thập Tam căm tức: “Ta không có tiền!”
Chà, xưa nay kẻ có nợ luôn có lý hơn người đòi nợ, lời này không tệ, Bạch Tô Mặc thổn thức trong lòng.
Triệu Thập Tam nói xong dứt khoát ôm chặt đùi Duyên Không: “Đại sư đại sư, ta không thể trả cho bọn hắn nhiều bạc như vậy, bọn họ muốn giết ta!”
Bình Yến và Miểu Ngôn không nhịn được mà giật giật khóe miệng, nhìn bộ dáng to con như vậy, thế mà lại là kẻ không có cốt khí.
Người đòi nợ kia cũng sửng sốt: “Triệu Thập Tam, ngươi thật không biết xấu hổ! Có giấy trắng mực đen ở đây, ngươi trốn đông trốn tây chúng ta cũng phải chạy theo ngươi tán loạn khắp nơi, Dung Quang Tự là nơi Phật môn thanh tĩnh, ngươi ở đây hồ ngôn loạn ngữ cái gì! Lúc vay tiền thì thề son sắt, đến lúc phải trả lại muốn trốn vào chùa xuất gia, không có cửa đâu!”
“Đại sư cứu mạng, đại sư cứu mạng!” Triệu Thập Tam mặt dạn mày dày, dù sao tiền không cần trả lại còn được ở trong Dung Quang Tự.
Người đòi nợ dần mất kiên nhẫn: “Đại sư, ngài là người xuất gia, việc này là chuyện thế tục, ngài đụng đến vũng nước đục này sẽ không tốt.” Nói xong gọi người phía sau lên: “Đi, kéo hắn lại đây cho ta.”
Mấy tên sai vặt phía sau lập tức tiến lên.
“Đại sư!” Triệu Thập Tam hoảng sợ.
“A Di Đà Phật.” Duyên Không mở tay áo ra bảo hộ Triệu Thập tam, hắn nhanh nhẹn chạy ra sau lưng Duyên Không, “Các vị thí chủ…” Duyên Không còn chưa dứt lời, người đòi nợ cũng chưa kịp mở miệng đã nghe thấy một giọng nói bên ngoài điện: “Duyên Không đại sư, lời vị này vừa nói không sai, thiếu nợ thì đương nhiên là phải trả tiền, ngài là người xuất gia, cần gì phải tranh đoạt vũng nước đục này?”
Người trong điện đồng loạt nhìn sang.
Bạch Tô Mặc không hiểu chuyện gì, cũng học theo ngước mắt lên.
Tiền Dự cầm chiếc dù làm bằng giấy dầu chậm dãi bước đến, bộ cẩm bào vừa vặn tôn lên dáng người cao ngất, sạch sẽ đẹp mắt.
Một tên sai vặt chạy theo ở phía sau, tay cũng cầm dù, ôm một bọc quần áo trong lòng.
Khi hắn đến gần mới phát hiện ngũ quan thanh tú tinh xảo giống như điêu khắc, một tay bung dù, một tay đặt sau lưng, nhẹ nhàng xuất trần.
Bạch Tô Mặc không nghe được, chỉ có thể nhìn theo hắn từ trong làn mưa chậm rãi đi đến.
Mi mắt nâng lên, khí chất hào hoa phong nhã, vô vàn sang quý..