15.
Ta không tin Lý Diễn đã chết.
Hắn mới chỉ vừa nhược quán*.
*Nhược quán chi niên: chỉ chàng trai mới sớm tuổi 20 khi thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục.
Hắn nói hắn muốn ngao du khắp giang sơn.
Hắn còn chưa cho ta xem mấy món đồ chơi mới của hắn, làm sao có thể chết được.
Nước mưa rơi xuống khuôn mặt ta, vừa lạnh vừa đau.
Mưa làm ướt hết áo khoác của ta, thật sự rất nặng, khiến ta không thở nổi.
Ta không có bằng hữu, Lý Diễn là bằng hữu duy nhất của ta.
Ta xấu tính như thế nhưng hắn vẫn nguyện ý giúp ta trừng trị Tiếu Thiền, hắn luôn cho ta mấy thứ đồ chơi mới nữa.
Ta không bước đi nổi nữa.
Bọn A Vân nâng ta vào thiên điện nghỉ ngơi.
Ta không muốn nhắm mắt, cứ lặp đi lặp lại: "Ta muốn gặp Lý Diễn, ta muốn gặp Lý Diễn..."
Lý Hành biết chuyện nên đến thăm ta.
"Thích Trường An," đây là lần đầu tiên hắn tức giận với ta như thế, "Nàng đang làm cái gì vậy?"
"Ta muốn gặp Lý Diễn lần cuối." Ta khàn giọng.
"A Diễn mắc bạo bệnh.
Các thái y chẩn trị cho đệ ấy đều bị nhiễm bệnh hết rồi.
Đó là bệnh nan y, ta đã hỏa táng đệ ấy rồi.
Ta không để nàng đi là vì muốn tốt cho nàng."
"Ta muốn xuất cung, ta chỉ muốn..." Ta cầu xin nói, "Chỉ muốn gặp hắn một lần cuối thôi..."
"Nàng là Quý phi!" Lý Hành tức giận, "Nàng là phi tử của trẫm.
Mặc kệ năm đó đã xảy ra chuyện gì cũng không sao cả.
Bây giờ hoàng cung mới là nhà của nàng, không có sự cho phép của trẫm, nàng không thể rời đi được!"
"Ta có nhà," ta đột nhiên oà khóc, "Thích gia chính là nhà của ta."
"Ta muốn về nhà! Ta muốn gặp Lý Diễn..."
"Nàng không thể trở về được nữa," Lý Hành bình tĩnh nói, "Từ khi nàng bước chân vào hoàng cung thì nàng đã không trở về được nữa rồi."
Ta nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc Lý Hành nói câu kia ta đã hiểu rồi.
Cả đời này của ta sẽ bị giam cầm trong lồng sắt này, sống nhờ vào sự sủng ái của hắn.
Ta không còn là Thích Trường An nữa, ta chỉ là một phi tử của hắn mà thôi.
Ta đã không còn là ta nữa..