Mị Tình

Mùa hè nóng nực ở thành phố B khiến cho người ta hít thở không thông.

Từng chiếc từng chiếc lá cây xanh biếc ở ven đường theo gió lay động,
ve sầu biết ẩn trong những tán cây rậm rạp khàn giọng kêu. Những tia
nắng chói chang ngày hè, ánh mặt trời ấm nóng làm tan chảy tất cả mọi
thứ trên đường.

Thời tiết như vậy còn ra ngoài đi dạo phố , có lẽ chỉ có quái nhân Lâm Cẩm Sắt này.

Thuở nhỏ sống tại vùng sông nước GiangNam, muốn nhìn thấy ánh mặt trời
một lần cũng không phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa ở đình viện hẻo lánh kia quanh năm không thấy ánh mặt trời nhiều năm như vậy, cô sớm đã bị tối
tăm và ẩm ướt vô hình đó ép tới không thở nổi.

Cô sợ lạnh, nhưng càng sợ tối, ngay cả buổi tối khi ngủ cũng phải bật đèn mới ngủ được.

Ngô Ưu trước đây luôn chê cô yếu ớt, thói quen sinh hoạt không tốt,
thậm chí trước khi ngủ cô ấy còn dùng phương thức vô cùng đặc biệt là
rút dây cắm nguồn điện ra để bắt cô sửa, nhưng cuối cùng vẫn bị đôi mắt
gấu trúc buổi sáng sớm của cô đánh bại.

Ngay cả cô
cũng thấy kì quái, rõ ràng không phải người minh bạch rõ ràng mà có một
trái tim hắc ám như vậy tại sao lại không thể chịu được bóng tối?

Mùa hè là mùa Lâm Cẩm Sắt thích nhất.

Ấm áp, sôi động, sáng rực.

Còn có sức sống tràn đầy sinh mệnh.

Từng có người thiếu niên nói với cô: “Mùa xuân là mùa hy vọng nảy lộc,
còn mùa hè chính là mùa hy vọng nở hoa.” Bây giờ, đoạn thời gian quá khứ tốt đẹp nhất-tuổi thanh xuân đó là quá khứ của cô, nhưng cô vẫn vững
chắc nhớ kỹ những lời này, chưa bao giờ quên đi.


Tuy rằng hy vọng của cô, thật lâu sau đó rốt cuộc cũng không có nở hoa.

Kỳ thực bông hoa đó cũng từng hé nở một chút nhưng lại bị chính tay cô chặt đứt xuống.

Mọi người đi trên đường rất ít, ngẫu nhiên có một chiếc xe gào thét phóng qua, mang theo một trận khói bụi vô cùng nóng bức.

Trên lối đi bộ, một cô gái xinh xắn dưới ánh mặt trời đã khuất, đem
theo túi xách nhún nhảy bước qua, thần sắc thản nhiên tự đắc. Chiếc váy
trắng dài bằng lụa mềm không tay dài tới đầu gối, làn váy khẽ đung đưa
theo làn gió, giống như một đóa hoa bách hợp nở rộ trong gió, đôi giày
cao gót trong suốt bảy phân làm cho thân hình cô nhìn qua càng tinh tế,
mỏng manh hơn, mái tóc dài hơi quăn lượn sóng trong gió quyến rũ mọi
người, đồ trang sức nhẹ nhàng trang nhã lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ tinh
xảo…

Không thể nói là tuyệt sắc, nhưng cũng có thể nói là báu vật.

Vạy nói về báu vật này đi, đi được vài bước , bỗng nhiên cô dừng lại,
nhíu mày ở nơi đó, đôi mắt hơi trừng lên, đối mặt với một kẻ cơ bắp một
thân tây trang màu đen cách đó không xa vẫn đi theo phía sau cô, âm
thanh lạnh lùng,

“Ông chủ phái anh tới, là để theo dõi tôi sao?”

Lâm Cẩm Sắt vô cùng tức giận , cô vốn là người yêu thích sự thanh tịnh, Đường Lưu Nhan lúc này còn trêu chọc cô, cô đi đi dạo phố hắn còn tìm
như vậy một tên trông như đầu gấu xã hội đen không lúc nào là không bám
sát cô.

Nếu là người bình thường hay phóng viên gì đó, cô đã sớm tố cáo hắn cho hắn đến cái quần cũng không còn rồi.

Nhưng là hắn là Đường Lưu Nhan, một nhân vật có thể làm rung chuyển cả
nền kinh tế, thủ lĩnh bang phái xã hội đen cũng phải nhượng bộ hắn, nói
không chừng ngay cả quân giới hắn cũng “có một chân” nữa .

Vậy sao có thể đấu với hắn? Cô dựa vào cái gì mà đấu với hắn?

Lâm Cẩm Sắt hờn dỗi thở một hơi thật dài, trong lòng hoảng loạn ức chế, ngẩng đầu tức giận trừng mắt với kẻ phía trước cơ bắp có thể so với
Arnold Schwarzenegger, đem tức giận ném lên người hắn.

Chỉ thấy biểu tình của “Arnold” cũng không thay đổi gì, thân hình cao
lớn tráng kiện, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thản nhiên cứng nhắc
nói, “Đại ca kêu tôi tới bảo vệ cô.”

“Đi SPA cũng cần
phải bảo vệ? Chẳng lẽ khi tôi cởi quần áo cũng phải bảo vệ?” Cô cười
lạnh. Bảo vệ? Cái cớ này hay ho thật đấy! Xã hội này không phải là không có pháp luật, chẳng lẽ còn có kẻ nào tự nhiên vác dao tới chém cô vài
phát sao?

“Arnold” ngay cả lông mi cũng không động đậy, trầm mặc.

Tên đầu gỗ này!

Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

Cô biết đứng nói chuyện với tên này chỉ là phí thời gian, lại không

muốn tự làm mất mặt mình, cô hơi nhếch môi, tâm tình ác liệt đi đến
trung tâm SPA cách đó không xa.

Ngoài dự đoán của cô
chính là khi cô tiến vào trung tâm SPA, “Arnold” lại không theo vào, hai tay khoanh lại, đứng bên ngoài như thần giữ cửa.

Từ
góc độ của Lâm Cẩm Sắt nhìn tới, đường cong trên khuôn mặt “Arnold” vô
cùng cứng rắn lạnh lùng, hàm dưới mím chặt, gần khóe mắt có dấu vết của
việc khâu vá, ánh mắt hắn trầm ổn, vẻ mặt… À, mặt không có vẻ nào cả.

Cô dừng lại đứng yên một lúc, đoan trang , chợt hỏi, “Anh, tên là gì?”

“…” thần sắc “Arnold” cuối cùng cũng có chút cử động, đôi mắt hình như
có chút quái dị liếc cô một chút, nhưng vẫn mở miệng, “Hàn Húc.”

“Hàn Húc.” Cô chậm chạp lặp lại một lần, không hiểu cong môi cười, “Tôi nhớ anh rồi đó .”

Dứt lời, lập tức xoay bước đi vào trung tâm SPA.

Nếu nói Lâm Cẩm Sắt là bảo vật thế gian hiếm thấy, chỉ sợ là không ai dám phủ nhận.

Chưa nói đến khuôn mặt tinh xảo quyến rũ, chỉ cần là làn da mịn màng
trắng nõn kia, còn phảng phất hương dương chi, giống như viên ngọc châu
đẹp nhất không chút tỳ vết nào, một đôi chân thon dài cân xứng, các nét
đẹp tự nhiên quyến rũ lòng người.

Quan trọng nhất là khí chất …

Vẻ đẹp của Lâm Cẩm Sắt không phải như tiên nữ nhân gian thoát tục, cũng không nóng bỏng gợi cảm như ma đăng nữ lang…

Tất nhiên , khuôn mặt nhìn qua rất thông minh kia không thể nào dấu
được nhuệ khí kết hợp với bướng bỉnh, nụ cười quyến rũ, nhưng lại làm
cho người ta cảm thấy cảm giác xa cách cùng và khí thế tuyệt đỉnh, bên
đôi mắt hơi gợn sóng, hư hư thực thực làm cho người ta khó mà nhìn thấu
được.

Còn có loại động tác kia, nụ cười hơi nhíu mày,
nhìn thoáng qua thì thấy được sự vững vàng và nhanh nhẹn bình tĩnh,
nhưng nhìn kỹ dường như lại thấy cô như một cô bé tùy hứng và hơi yếu

ớt.

Một người phụ nữ mang nhiều vẻ đẹp đối lập như
vậy, khi vừa mới đi vào trung tâm SPA xa hoa mới mở này lại thu hút tất
cả ánh mắt của mọi người.

Bao gồm một người có thể gọi là “Người quen” .

Tục ngữ nói thật đúng, oan gia ngõ hẹp, không thể buông tha.

Khi Lâm Cẩm Sắt đang ngồi bên ngoài phòng khách của trung tâm lật xem
bảng niêm yết giá các dịch vụ, một giọng nói đầy ngạc nhiên truyền đến
từ nơi cách đó không xa, “Đây không phải Lâm đại luật sư sao?”

Lâm Cẩm Sắt nhìn về phía tiếng nói, khi tìm được mục tiêu, miệng cô bất giác cong lên, nhẹ thu ánh mắt về, trong đôi mắt cô có sự chán ghét xẹt qua.

Nhìn người đã thấy đáng ghét .

Chủ nhân của giọng nói đó đã đi tới, một bộ quần áo màu trắng hưu nhàn
càng khiến hắn trẻ trung hơn, khóe mắt đẹp đẽ nhìn cô kĩ hơn, nụ cười
tuấn tú không dấu được sự phong lưu, mái tóc đen tùy ý hất lên, hai bên
tai mơ hồ nhìn thấy một chút ánh sáng phản chiếu lên. (anh này đeo
khuyên tai)

Chính xác là Dung Thất.

So với đêm đó, hôm nay nhìn qua hắn có vẻ đừng đắn hơn, nhưng Lâm Cẩm
Sắt là một người phụ nữ cực thích mang hận, cho nên, mặc kệ nụ cười của
hắn có bao nhiêu đào hoa chói mắt, nhưng ở trong mắt cô vẫn chỉ là bốn
chữ

Ăn chơi trác táng. (còn có nghĩa khác là playboy, nhưng mình nghĩ cứ để nguyên bản gốc thì hơn)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận