Bởi vì ta đang quay hướng về chiến trường nên ta thấy rõ cảnh Hạ Hầu Thương quay đầu lại, cả người sượng cứng, tên mặc giáp đen kia đâm mũi thương vào người chàng. Chàng vung tay lên, chặt đứt đầu thương kia, mặc kệ tất cả xoay người lên ngựa, lao tới chỗ bọn ta đang đứng. Mũi thương của quân Tây Di chi chít, vô số kỵ binh dàn hàng đứng chắn trước mặt chàng. Tên mặc áo giáp đen bỏ lại cây thương trong tay, phóng ngựa rút kiếm đuổi theo chàng.
Lạc Nhật Hà vốn đang cùng Hào Cách đứng giữa đội ngũ, tạo thế kìm chân quân Tây Di, nhưng cũng chỉ cố gắng chống đỡ thôi. Vừa thấy tình cảnh này, nàng cũng vọt sang bên này khiến trận thế rơi vào tình trạng mất kiểm soát.
Còn nhóm của Quân Sở Hòa đều lao vào vòng ác chiến, không nhấc nổi nửa bước nên họ đành vận công hợp lực, vô cùng khó khăn vừa đánh vừa di chuyển về phía tảng đá bên này.
Ta biết, nếu ta bị bắt sẽ khiến mọi người lo lắng, lòng quân rối loạn, dẫn đến không ít cảnh thương vong. Nhưng ta có thể làm gì đây, nếu không như thế, trước từng vòng vây thắt chặt của Ô Mộc Tề, chỉ sợ toàn quân của ta sẽ bị tiêu diệt. Có lẽ Hạ Hầu Thương hiểu được điều này cho nên dù không bị người mặc giáp đen của Ô Mộc Tề khiêu chiến, chàng cũng sẽ ra ngoài đánh lại. Bắt giặc thì phải bắt tướng trước, cho nên lúc đối chiến, chàng để mình rơi vào thế yếu cũng vì khiến kẻ địch lơ là phòng bị, chờ cơ hội ra tay trí mạng thôi.
“Quân Triển Ngọc, nàng đúng là mầm tai họa. Nàng xem kìa, nếu không vì nàng thì Hạ Hầu Thương sao phải vùi thân chốn này, trong khi đó tương lai sau này hắn có thể lên làm hoàng đế đấy.” Y khẽ cắn lỗ tai ta, khe khẽ thủ thỉ, “Nàng biết không, nếu nàng có thể đối xử với ta tốt hơn chút thì ta cũng sẵn sàng liều mạng vì nàng, tiếc rằng…”
Tay y xoa trên cổ ta rồi kéo cổ áo của ta xuống, sau đó đặt môi trên cần cổ ta. Ta chỉ cảm thấy môi lưỡi y trơn mềm lạnh băng như thể rắn dộc, không khỏi nói: “Ô Mộc Tề, ngươi muốn làm gì, đừng như vậy…”
Giọng ta hơi run, mặc dù biết mình không thể làm gì nhưng rơi vào đường cùng, ta vẫn sợ hãi, có khi còn sợ hơn giây phút đối mặt với tử thần trên chiến trường.
Y khẽ cười nói: “Sau này nàng sẽ lấy ta, ta sẽ không làm vậy với nàng đâu. Người Trung Nguyên các nàng luôn nói về lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng nàng phải biết rằng việc ân ái phải có tình thú.” Y kéo bàn tay ta bị ngoặt về sau, luồn vào vạt áo y, “Nàng sờ xem, ta muốn nàng biết bao.”
Nơi tay ta chạm vào nóng hổi khiến ta kinh hoàng giật tay lại, giãy giụa điên cuồng: “Đồ vô sỉ!”
“Ô Mộc Tề, ngươi mau buông nàng ra…” Giọng Hạ Hầu Thương truyền tới từ phía xa, tràn ngập sự hoảng hốt. Ta muốn quay người lại nhìn chàng thì lại bị Ô Mộc Tề giữ chặt. Trong lúc giằng co, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, áo ngoài của ta bị y kéo xuống rồi tiện tay vứt đi, cứ thế chiếc áo rơi phủ xuống đất.
Hạ Hầu Thương gào đến khản cả giọng: “Không, ngươi không thể làm vậy…” Đến đây, chàng không thốt nổi tiếng nào nữa
Lạc Nhật Hà kêu to: “Ô Mộc Tề, ngươi có phải đàn ông không? Như vậy mà gọi là anh hùng à…”
Trên chiến trường, hai quân đang đánh nhau kịch liệt, người của ta bắt đầu không màng sống chết, mặc kệ binh lính Tây Di đâm tới, liều mạng chạy về phía này. Có điều quân Tây Di thật sự quá nhiều, họ không thể nào bứt phá vòng vây được.
Trong lúc này, cuối cùng ta cũng hoảng sợ, kế sách của ta quá nguy hiểm, nếu không bắt đúng thời cơ thì chưa kịp thành công, người của ta đã chết rất nhiều. Nếu vì vậy mà Hạ Hầu Thương mất mạng trước, ta nên làm gì bây giờ?
Ô Mộc Tề giật áo choàng trên người xuống rồi khoác lên người ta: “Ta sẽ không để kẻ khác nhìn thấy cơ thể nàng đâu, nhưng ta không thể ngăn được tiếng rên rỉ của nàng… Ta nghĩ, Hạ Hầu Thương cũng muốn nghe đấy.”
Ta run run nói: “Ta đang mang thai…”
Y cười: “Yên tâm, ta biết cách nên làm thế nào để không ảnh hưởng đến bé của nàng, hơn nữa sẽ làm nàng thích nhanh thôi…”
Nụ cười của y tà ác và tràn đầy dục vọng như thể rắn độc mùa xuân, dáng vẻ nó theo dõi làm người ta không rét mà run, nhưng trong nháy mắt ánh mắt của y dần trở nên mơ màng, mặc dù còn vặn tay ta nhưng không chặt như trước nữa. Bấy giờ ta biết, cuối cùng thuốc cũng phát huy tác dụng rồi.
Ta thử tránh thoát sự cùm kẹp của y, mới khẽ động một cái liền rút khỏi lồng ngực của y. Ánh mắt y mê man như thể tới một thế giới khác, tuy nhiên ham muốn trong đôi mắt kia vẫn còn đó, y nhàn ta nhưng như thể đang nhìn một người khác. Ta nghĩ ta đang còn rất nguy hiểm, thế nên lẳng lặng tụt xuống mép tảng đá. Lúc này, ta mới dám ngẩng đầu quan sát chiến trường.
Quân Sở Hòa dẫn Tiểu Tam, Tiểu Tứ bảo vệ xung quanh Hạ Hầu Thương. Hạ Hầu Thương bị đâm một kiếm vào bụng, đang ngồi trên lưng ngựa và nhìn về phía này. Tầm mắt của hai ta giao nhau giữa không trung, mặc dù từ rất xa nhưng vẫn cảm nhận được vẻ như trút được gánh nặng trên mặt nhau.
Vết thương của chàng không sao chứ?
Tiểu Thất chạy nhanh tới, than thở: “Mụ già kia lợi hại thật đấy, mất bao thời gian mới đuổi được ả đi, cô sao rồi?”
“Vẫn ổn… Xem Ô Mộc Tề đi, có người phát hiện có gì đó không đúng nên tới cứu y rồi kìa!”
Tiểu Thất vội nhảy lên tảng đá, nói với mấy người của Tây Di dang cưỡi ngựa tới: “Nếu không muốn vương tử của các ngươi chết thì mau lui về sau!”
Những người kia do dự chốc lát rồi kìm ngựa lại.
Ô Mộc Tề đã ngồi trên bệ đá, mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, miệng khe khẽ nỉ non: “Ngọc, ta sẽ coi con của nàng là con của ta…”
Y còn coi ta là đối tượng để mà ảo tưởng nữa chứ, ta hận không thể tiến lên dùng kim khâu miệng y lại. Tiểu Thất rất hiểu ý ta, bước đến cắt một góc áo của y rồi nhét vào miệng y. Hắn không dám điểm huyệt vì sợ cách này sẽ giúp y tỉnh táo. Ô Mộc Tề mềm oặt, cứ thế nằm trên tảng đá.
Tiểu Thất bỗng lên tiếng, dùng nội lực truyền giọng nói vang xa: “Tướng sĩ Tây Di nghe đây, Vương tử Ô Mộc Tề của các ngươi bây giờ đang nằm trong tay ta, lập tức dừng chiến lui binh, nếu không ta sẽ cắt từng miếng thịt của y!”
Giọng hắn truyền cực xa, tới khi truyền đến nơi, toàn bộ quân Tây Di đều ngừng tay lại. Quả nhiên, bọn họ vô cùng sùng bái vị hoàng tử này.
Bấy giờ Hạ Hầu Thương được Tiểu Tam và Tiểu Tứ dìu đỡ, Quân Sở Hòa che chắn bảo hộ phía sau đi về phía tảng đá bên này. Không có ai ngăn cản hay theo đuôi, Bát Tuấn và những người của bộ lạc Thảo Thạch cũng tụ tập về chỗ Quân Triển Ngọc.
Hạ Hầu Thương lấy tay che bụng, chuôi kiếm nhô ra bên ngoài, máu tươi chảy ròng ròng qua kẽ tay. Vậy mà chàng vẫn lao vút về phía trước, tới trước mặt và nắm lấy ta, sốt sắng hỏi: “Nàng có sao không?”
Chàng thấy áo ngoài của ta đã bị cởi ra, trợn tròn mắt như sắp nứt: “Tên cầm thú này!”
Ta an ủi: “May mà tối qua gió mát… Chúng ta phải thoát thân trước đã, hiện tại tất cả đành nhờ y.”
Chàng khiếp sợ nhìn ta: “Quân Triển Ngọc, nàng lấy mình làm mồi nhử ư
Tiểu Tam và Tiểu Tứ đỡ hai bên người chàng: “Vương gia đừng nóng giận, không phải bây giờ đã ổn rồi sao?”
Không hiểu sao, nhìn thấy ánh mắt ngập nỗi giận của chàng, ta hơi nao núng. Siêu Ảnh tiến lên, lấy thuốc từ trong lồng ngực ra: “Vương gia, vết thương của ngài rất nặng, phải rút kiếm ra mới được.”
Chàng lảo đảo chực ngã, cố không cần nhờ đến Tiểu Tam, Tiểu Tứ nhưng cuối cùng vẫn phải để họ đỡ ngồi xuống.
“Các ngươi rút quân khỏi cốc, thả chúng ta rời khỏi đây thì chúng ta cũng sẽ thả vương tử của các ngươi!” Tiểu Thất lớn tiếng đưa yêu cầu.
Quân Tây Di không có ai nhúc nhích, hiển nhiên bọn họ cũng hiểu, nếu lui binh thì Ô Mộc Tề càng nguy hiểm hơn.
Kẻ mặc giáp đen giả trang Ô Mộc Tề chợt cất cao giọng: “Mọi người đừng nghe lời hắn, thả bọn họ rời khỏi đây thì bọn họ sẽ buông tha cho vương tử của chúng ta sao?”
Giọng tên kia vô cùng lanh lảnh, phải chăng là một người phụ nữ?
“Đúng vậy, chúng ta không thể để bọn họ đi được!”
“Người Trung Nguyên mưu ma chước quỷ, ai biết được các ngươi có nuốt lời hay không?”
“Mau thả vương tử của chúng ta ra, chúng ta có thể xem xét tha cho các ngươi!”
Chiến trường dần trở nên ồn ào, có người Tây Di nói tiếng của họ, cũng có người mắng chửi bằng tiếng Quan thoại, chẳng mấy chốc mà tiếng chửi rủa ầm ĩ góc trời.
Quân Sở Hòa nói: “Xem ra, chúng ta chỉ còn cách vừa ép y vừa ra ngoài thôi. Bọn họ nhất định sẽ đi theo, chờ đến khi ra khỏi cốc thì lại tính tiếp vậy.”
Ta gật đầu, vốn dĩ cũng nghĩ mọi chuyện sẽ không dễ dàng đến thế.
Bỗng lúc này, Tiểu Thất nói: “Này, ngươi làm gì đấy?”
Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng của Ô Mộc Tề thì sợ hết hồn. Gương mặt ấy không còn vẻ lịch sự nho nhã thường ngày nữa mà nhăn nhó và hung ác, không biết miếng vải trong miệng y đã bị tuột ra từ lúc nào, lộ ra hàm răng trắng hếu đang cắn lấy giày ở phần bắp chân Tiểu Thất.
Y bị sao vậy?
Đáng lẽ ra, thuốc này sẽ kích thích ham muốn từ tận đáy lòng của người đó. Sao tự dưng làm hai lần thì cả hai đều không chính xác vậy?
“Tiểu Thất, rốt cuộc ngươi cho ta bôi cái gì lên mặt
Tiểu Thất vừa giật giày mình vừa nói: “Đúng là loại thuốc đấy mà, không phải cô dùng hai lần rồi còn gì, dùng tốt đấy chứ, sao tôi biết sẽ biến thành thế này?”
Ô Mộc Tề vẫn cố sống cố chết không chịu nhả ra, hơn nữa miệng còn phát ra tiếng mút như trẻ con bú, vẻ mặt sung sướng khó tả, trông cũng giống biểu cảm lúc nam nữ ân ái tới đỉnh.
Hạ Hầu Thương đang được Tiểu Tam, Tiểu Tứ giữ lại xử lý vết thương nhưng vẫn nghiến răng gằn: “Quân Triển Ngọc, nàng dám dùng thứ này với y à?”
Gì cơ, dùng với chàng rồi thì không thể dùng cho người khác à? Đây không phải thứ thuộc quyền sở hữu của chàng đâu!
Ta ngó lơ chàng, chợt nghĩ đến gì đó bèn quay sang hỏi Quân Sở Hòa: “Cha, cha từng thấy dáng vẻ Bột Bột Khắc Ti lúc luyện công chưa?”
Quân Sở Hòa gật đầu: “Mặc dù chưa thấy nhưng cũng đoán được.”
Ta vẫy tay với Tiểu Lục, bảo hắn đưa tên lùn thám thính bị bắt sáng sớm hôm nay tới đây, sau đó lại ghé tai dặn dò Tiểu Thất vài câu. Giày Tiểu Thất bị Ô Mộc Tề cắn chặt không dứt ra được, hắn cúi người nghe ta nói xong, trên gương mặt bỗng nở nụ cười thật tươi, sau đó hắn đứng thẳng người nói: “Tướng sĩ Tây Di nghe đây, các ngươi muốn biết vương tử mà các ngươi hết lòng ủng hộ là người thế nào không? Có muốn biết vô số đứa trẻ Tây Di mất tích hàng năm ở đâu không?”
Một gã Tây Di gào lên: “Các ngươi giở trò gì với vương tử thế hả? Mau thả ngài ra, bằng không chúng ta sẽ không để yên đâu.”
“Chúng ta không thèm dở trò gì với y cả, mà chính bản thân y luyện võ đến độ tẩu hỏa nhập ma. Y bái Bột Bột Khắc Ti làm thầy, học tà thuật đấy thì phải dùng máu trẻ con làm thức ăn. Các ngươi nhìn đi, giờ y bụng đói ăn quàng rồi kìa.”
Tên mặc giáp đen lớn tiếng hô hào: “Đừng nghe lời bọn họ, vương tử đang cắn giày hắn, nhất định bọn họ đã trở trò tà thuật rồi.”
Tiểu Lục đã đưa tên do thám lên tảng đá, tên kia dáng người như trẻ con, ngơ ngác đứng yên tại đó, đôi mắt lia láu xoay vòng.
“Ta sẽ để cho các ngươi nhìn rõ Ô Mộc Tề là người thế nào, có đáng để các ngươi ủng hộ hay không. Phải biết rằng Trung Nguyên và Tây Di đã có hiệp ước hòa bình rồi, vương tử các ngươi mời chúng ta tới đây tham dự đại hội Y Mộ Đạt, thế mà lại trở mặt bắt người. Nếu hôm nay chúng ta chết tại đây, còn kéo theo cả bộ lạc Thảo Thạch nữa, thù này thề chết vẫn trả, còn các ngươi cũng vì tên vương tử uống máu con cháu của các ngươi mà nhà tan cửa nát!”
Ta âm thầm cho Tiểu Thất một tràng vỗ tay. Chỉ riêng lý do vô cớ xuất binh đã đủ khơi gợi mối nghi ngờ trong lòng tướng sĩ Tây Di.
Nói xong, Tiểu Thất khó khăn lết đôi chân bị Ô Mộc Tề cắn, đi tới bên cạnh tên do thám kia. Tiểu Lục lấy dao găm ra, khẽ đưa tay lên, nơi cổ của tên do thám kia liền chảy máu thành dòng.