Mị Tướng Quân

Mà bên kia, Cổ Mạc Phi đã lớn tiếng nói: “Mời các vị xem, đây chính là
tuyệt kỹ của vương thất bộ tộc Thảo Thạch, dù là người đã bị mất hết võ
công hay bị thương nặng, trong lúc cổ bị bóp sẽ dùng tuyệt kỹ này thoát
khỏi sự kìm kẹp, nhân lúc người ta không đề phòng mà xuất chiêu thần kỳ. Nghe nói người đứng đầu bộ lạc Thảo Thạch Lạc Thiết Ưng nhiều lần dùng
tuyệt kỹ này để thoát thân, chuyển bại thành thắng, ngươi là nữ nhi của
ông ta, đương nhiên biết tuyệt kỹ này rồi!” Ông ta quay đầu nhìn ta,
lạnh lùng nói: “Lạc Nhật Hà, ngươi còn gì để nói nữa không? Ngươi giả
trang Hoa thị, đầu tiên trà trộn vào phủ thái tử, sau lại trà trộn vào
phủ Ninh vương có mục đích gì? Rốt cuộc chuyện thái tử bị đả thương có
liên quan gì tới ngươi không? Đã như vậy, còn không thành thực khai
báo?”

Mắt ta lộ vẻ điên cuồng, liều lĩnh định đứng dậy nhưng đương nhiên không
được, bị nội thị giữ chặt bả vai áp xuống đất không thể động đậy. Ta
ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Đúng vậy, ta chính là công chúa Thảo
Thạch, ta muốn làm gì, đám người Trung Nguyên giả nhân giả nghĩa các
ngươi làm sao biết được?

Nữ nhi thảo nguyên bọn ta có thù báo thù, có ơn đền ơn, Quân tướng quân có ơn với bộ lạc Thảo Thạch bọn ta, chàng bị các ngươi giết, đương nhiên
ta phải đền ơn! Chàng là nam nhân của ta, tương lai sẽ lấy của ta, bọn
ta cũng đã định ngày rồi, là các ngươi hại ta trở thành quả phụ, còn
làm ta mất nửa bàn chân. Thù này, sao ta không thể báo được?!”


Lời vừa dứt, trong mắt mọi người ta là một công chúa dị tộc bộc trực quá
khích mà thôi, để đạt được tâm nguyện của mình mà ẩn nhẫn trong phủ Ninh vương đã lâu, đã đến bờ bùng nổ. Khi bị vạch trần thân phận, không để ý tới gì nữa mà tuôn hết ra.

Phàm là người xảo trá quỷ biện đều tin tưởng lời kẻ bộc trực quá khích. Lời
của công chúa Thảo Thạch tất nhiên còn đáng tin hơn lời của bất kỳ tướng lĩnh Quân gia nào. Bởi vì thân phận của nàng không gò bó, điều mong
muốn cũng chỉ là tình cảm nữ nhi bình thường, mà tính cách của nàng
cũng không phải của người có mưu lược quỷ kế.

Cổ Mạc Phi nói: “Hoàng thượng đã ban xá lệnh, bỏ qua chuyện cũ của bộ tộc
Thảo Thạch, công chúa phải thông cảm và cảm kích trước nỗi khổ tâm của
triều đình mới phải, tội gì vì một gã phạm nhân họa quốc mà khiến mình
rơi vào hiểm cảnh chứ?”

Ta cười ha ha, dáng vẻ nhu nhược thường ngày đã hoàn toàn biến mất, khôi
phục phần nào vẻ lanh lẹ khẳng khái của nữ tử thảo nguyên. Tuy bị nội
thị giữ chặt trên sàn nhà, nhưng cổ vẫn thẳng tắp: “Bổn công chúa không
biết thiên triều các ngươi định tội chàng thế nào, tại sao lại gọi chàng là phạm nhân họa quốc! Nhưng trong suy nghĩ của bổn công chúa, trong
suy nhĩ của dân du mục thảo nguyên, Quân Triển Ngọc là đại anh hùng của
bọn ta, luôn là như vậy. Hơn nữa ta đến đây cũng có chuyện muốn hỏi! Lúc thiết kị Tây Di xông pha miền sơn cước biên cương, lúc tướng lĩnh Quân
gia dẫn binh tắm máu chiến đấu hết mình, các ngươi đang ở đâu? Sợ rằng

đang ở nhà ôm kiều thê mỹ thiếp uống rượu mua vui!

Trận chiến trên núi Đỗ Thanh, ngươi biết lúc Xá Thiết Mộc bị Quân Triển Ngọc chém đầu, hắn nói thế nào trước mặt tướng sĩ Trung Nguyên các ngươi
không? Hắn nói hắn sẽ chờ tướng lĩnh Quân gia dưới Địa phủ, nếu như hắn
chết, Quân gia sẽ gặp phải cảnh qua cầu rút ván! Mới được hai tháng, quả nhiên đã thành sự thật! Điều vô liêm sỉ nhất chính là, người Trung
Nguyên các ngươi tróc nã phạm nhân còn phải dùng quỷ kế! Vong ân phụ
nghĩa đến mức này, còn nói xá lệnh gì với ta chứ. Nếu không phải vì bộ
tộc Thảo Thạch trốn ở sâu trong sa mạc, các ngươi không tìm được, liền
giả mù sa mưa ban xá lệnh gì đó, muốn lừa bọn ta xuất hiện rồi giăng
lưới bắt hết cả đám! Bổn công chúa không bị các ngươi lừa đâu, hôm nay
đã bị các ngươi bắt được, ta cũng không muốn trở về! Tiếc rằng ta không
thể báo thù cho phu quân của ta nữa rồi!”

Nói xong lời này, ta cảm thấy trong lòng vô cùng thống khoái, mặc dù mượn
miệng của công chúa Thảo Thạch nhưng cuối cùng cũng trút hết oán hận
trong lòng ta. Thấy sắc mặt như khối băng của đám Cổ Mạc Phi, ta lại
càng mừng rỡ.

Cổ Mạc Phi quát một tiếng: “Càn rỡ…”

Hoàng thái hậu thở dài một hơi rồi nói: “Công chúa Lạc Nhật Hà, ngươi còn trẻ không biết, có rất nhiều chuyện còn ẩn chứa nội tình. Quân gia tung

hoành ở Tây Cương, có kẻ ngấm ngầm mua danh trục lợi, ngươi có biết
không? Trận chiến ở Hổ Sơn, triều đình tốn bao công sức, gần như dốc hết tiền thuế một năm để chế vạn chiếc ngân giáp cho khinh kị, lại ban ngựa khỏe để đột kích đại bản doanh của Tây Di, mong rằng chỉ sau một trận
chiến có thể kết thúc tai họa chiến tranh nhiều năm. Nhưng cuối cùng thì thế nào? Trận chiến ấy thất bại thảm hại, ngân giáp phát tới Quân gia
lại đã bị giở trò. Lúc quân khinh kị tới đại bản doanh của Tây Di, mối
nối áo giáp rơi lả tả, hại vô số tính mạng của tướng sĩ bình thường. Vì
lừa dối triều đình, Quân Triển Ngọc này một mình dẫn quân xâm nhập quân
doanh, chém đầu thủ lĩnh Tây Di, còn báo cáo công lao này để được triều
đình ban thưởng, để triều đình khổ mà không nói được. Ngươi nói xem,
gian tặc như thế có đáng giết không?”

Ta mừng thầm trong lòng, Hoàng thái hậu đã nói rõ tiền căn hậu quả của
trận chiến ấy, hiển nhiên trong lòng cũng sinh nghi, chỉ muốn xem xem
công chúa dị tộc này rốt cuộc biết được gì!

Cho nên ta cười lạnh hai tiếng, nói: “Hoàng thái hậu, chẳng lẽ người sống
trong thâm cung lâu năm không còn hiểu rõ những gian hiểm của nhân thế
nữa ư? Quân Triển Ngọc một mình dẫn binh xông vào đại quân mười vạn
thiết kị, chém đầu thống tướng Tây Di, người cho rằng vì muốn ăn nói với triều đình ư? Vì muốn che giấu tội lỗi trong vụ ngân giáp ư? Ta hỏi
người một câu, bên cạnh người có cao thủ nào có thể lấy đầu người trong
mười vạn thiết kị như lấy đồ trong túi vậy không? Không để ý đến tính
mạng của mình như vậy, không để ý đến sống chết của mình như vậy chỉ vì
muốn cho triều đình một câu trả lời thỏa đáng thôi sao? Trong cảm nhận
của người, thiên triều có xứng với tướng lĩnh trung thành như vậy
không?”


Lời của ta dào dạt cảm xúc, lại càng không hề khách khí với Hoàng thái hậu. E rằng từ khi bà lên địa vị cao tới nay, chưa từng có ai dám nói với bà như vậy. Bởi vì cuối cùng sắc mặt của bà cũng thay đổi, lạnh lùng nói:
“Ý của ngươi là, ai gia và Hoàng thượng đã nghĩ oan cho họ rồi sao?”

Ta lớn tiếng nói: “Đúng vậy! Trận chiến ở Hổ Sơn ta cũng tham gia. Quân
Triển Ngọc trốn tránh không gặp ta, ta không biết phải làm thế nào nữa…
Các ngươi đừng nhìn ta với vẻ khinh thường như vậy, nữ tử thảo nguyên
bọn ta đều thế đó, thích thì đàng hoàng mà thích, chàng không gặp ta,
thì ta sẽ dùng trăm phương ngàn kế để gặp chàng! Cho nên, nghe nói chàng dẫn binh xuất chiến, ta cầu xin một binh sĩ tham chiến cho ta mượn ngân giáp, ta sẽ xuất chiến thay hắn. Khinh kị ngân giáp này tuy do triều
đình phái xuống đi theo Quân Triển Ngọc, nhưng Quân gia giở trò với ngân giáp là chuyện tuyệt đối không thể có! Ta tới nói cho các ngươi biết
ngân giáp này đã xảy ra vấn đề như thế nào! Lúc quân khinh kị tới Quỷ
Lĩnh, đồn canh ở Tây Di đã phát hiện ra, họ đốt lửa báo tin cho Tây Di.
Các ngươi biết trong ngọn lửa kia có thứ gì không?

Có lẫn cỏ linh toan! Khói bụi nồng nặc ùa tới chỗ quân khinh kị, dính lên
áo giáp không thể gột sạch! Lúc này, Quân thiếu tướng vẫn chưa nhận ra
điều kỳ lạ, thấy đồn canh của Tây Di đã phát hiện ra họ, hạ lệnh nhanh
chóng lên đường, mong nhân lúc Tây Di chưa chuẩn bị sẵn sàng mà đánh bất ngờ. Nhưng khi sắp đến đại doanh của Tây Di, màn mưa tên đột nhiên ập
xuống đầu họ. Nếu ngân giáp trên người họ không có vấn đề, đương nhiên
không phải sợ câu thích tiễn này. Nhưng câu thích tiễn lúc này lại khác
hẳn, mỗi mũi tên còn dính thủy dịch màu xanh biếc, một khi tiếp xúc với
nơi bị ám khói, lập tức xuyên thủng ngân giáp. Hơn vạn người mà chết hơn một nửa như vậy, ngay cả Quân Triển Ngọc võ công cao cũng bị trúng mấy
mũi tên. Ta cũng muốn hỏi xem, có ai bằng lòng dấn thân vào nguy hiểm để cống hiến cho triều đình như vậy không?”

Edit: chjcbjbj


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận