Thường Hội Tú vẫn đang tập trung biểu diễn kỹ năng khóc tang, nhưng dù bà ta có gào đến khản cổ thì chỉ cần là người sáng suốt đều nhìn ra bà ta giả vờ.
Nghe Thường Hội Tú than trời trách đất, Mộ Dung Dục cảm thấy não phình to ra, đau đớn không thôi, y không nhịn được mà cất tiếng:
“Cái gì mà Ngụy Ngữ Yên ép ngươi quỳ xuống? Bọn ta đều tận mắt nhìn thấy, ngươi định đánh nàng, nàng bị ép phải phản kháng.
Nào có ai đứng yên cho người ta đánh bao giờ, tất nhiên phải ăn miếng trả miếng rồi.
”
Từ nhỏ Hoàng Đế ca ca đã dạy y, khi bị người khác bắt nạt, bất kể đối phương lợi hại thế nào, ngay lần đầu tiên bị bắt nạt, y nhất định phải dũng cảm trả đòn.
Vì nếu lần đầu tiên bị bắt nạt mà không đánh trả, về sau sẽ có vô số lần bị bắt nạt chờ y.
Mộ Dung Dục nói với Ngụy Ngữ Yên: “Ta cảm thấy Ngụy Ngữ Yên làm rất đúng.
”
Mộ Dung Cẩn cất giọng nặng nề: “Ngụy Chủ sự, hậu viện nhà ngươi náo nhiệt thật đó!”
Thật ra hậu cung của chàng còn náo nhiệt hơn, chẳng qua lúc này Mộ Dung Cẩn vẫn chưa biết…
Nghe Hoàng Đế nói vậy, Ngụy Hoành Quang lập tức hiểu ra Hoàng Đế đang châm chọc ông ta không quản lý được hậu viện của mình, gương mặt ông ta đỏ bừng vì xấu hổ.
Nhưng Thường Hội Tú lại ngu ngốc đổ dầu vào lửa hết lần này đến lần khác, bà ta gào khóc: “Lão gia, chuyện không phải như mọi người nhìn thấy đâu, là Liễu Huệ Văn và Ngụy Ngữ Yên bắt nạt ta trước, ta mới dạy dỗ họ, mọi người đừng bị hai mẹ con này lửa gạt!”
[Mẹ nó! Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó!]
Mộ Dung Cẩn: “…!” Bên tai chợt nghe thấy một chuỗi lời tục tĩu.
To gan! Ai dám chửi bậy trước mặt chàng?
[Con mẹ nó chứ! Ta thật sự không thể nhịn được nữa, đồ chết tiệt Thường Hội Tú kia lại bắt đầu chơi chiêu vu oan hãm hại đấy!”
Mộ Dung Cẩn: “…” Rốt cuộc là cô gái nào mà có thể chửi bậy một cách có vần có điệu như thế? Chàng bội phục!
Khác với Mộ Dung Cẩn ngơ ngác, khi nghe thấy tiếng lòng của Ngụy Ngữ Yên, Mộ Dung Dục cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Thân phận Vương gia còn sờ sờ ra đó, y phải giữ gìn thể diện hoàng thất, tất nhiên không thể chửi bậy trước mặt người khác, nhưng Ngụy Ngữ Yên có thể.
Lời mắng chửi của nàng chẳng khác gì đang nói hộ lòng y, khiến y sảng khoái không thôi.
Dám chửi bậy ngay trước mặt Hoàng Thượng, trên đời này ngoại trừ Ngụy Ngữ Yên ra thì chẳng ai dám cả!
[Nữ nhân Thường Hội Tú này chẳng khác nào đống phân, hễ thấy bà ta là ta lại buồn nôn phát ói.
]
Mộ Dung Cẩn: “…”
Ngụy Hoành Quang: “…”
Mộ Dung Dục: “…”
Ừm, câu mắng này dường như thoang thoảng một mùi hương nồng say nào đó.
[Thường Hội Tú chuốc mê mẫu thân ta, vu oan mẹ ta gian díu với nam nhân hại, vu oan ta là con hoang! Chuyện cũ chưa tính sổ xong, giờ bà ta lại dám vu oan mẹ con ta tiếp.
]
[Ả đàn bà trà xanh có ba tám năm tuổi nghề này quá là vô liêm sỉ! Ọe ọe ọe ọe ọe! Nôn vào mặt bà ta!]
Ngụy Hoành Quang chợt giật mình!
Mộ Dung Cẩn cũng hiểu ra, hóa ra Ngụy Ngữ Yên đang nói chuyện, đúng hơn là Ngụy Ngữ Yên đang “độc thoại nội tâm” và chàng có thể nghe được tiếng lòng của nàng.
Mộ Dung Dục lại ôm tâm tư hóng chuyện, hóa ra hậu viện của Ngụy Chủ sự đặc sắc bậc này, không chỉ đích nữ chưa chồng mà chửa, mà mẫu thân của đích nữ còn vu oan sự cho trong sạch của thiếp thất ông ta, vu cho nữ nhi ông ta là con hoang!
Quả dưa này to tròn quá đi mất thôi! Gặm nhanh, gặm nhanh!
Ngụy Hoành Quang cảm thấy cái mặt mo già nua của mình mất mạch thể diện.
Nhất là, hôm nay có Hoàng Thượng ghé nhà!
Tục ngữ nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, thế nhưng giờ đây chuyện xấu của nhà Ngụy Hoành Quang đã bày ra trước mặt Hoàng Đế luôn rồi!
Ngụy Hoành Quang cảm thấy thể diện mười tám đời tổ tông nhà mình đều bị Thường Hội Tú ném xuống chân mà dẫm!
Nếu tổ tiên biết chuyện này, chắc chắn sẽ tức đến đội mồ sống dậy tát ông ta một cái.
Nghĩ đến đây, Ngụy Hoành Quang lập tức sai người nhốt Thường Hội Tú vào kho củi, để bà ta làm bạn với chuột.
Chuột đen vừa chạy quanh người Thường Hội Tú, vừa kêu chít chít, có con còn bò lên người bà ta khiến Thường Hội Tú sợ hãi khóc rống lên!
Thường Hội Tú không biết rằng, chút sợ hãi đó mới chỉ là món khai vị mà thôi!
Ngụy Hoành Quang đã chuẩn bị hưu Thường Hội Tú, đá bà ta khỏi vị trí đương gia chủ mẫu.
----