Mộ Dung Cẩn khẽ liếc Ngụy Hoành Quang và Mộ Dung Dục, thấy hai người vẫn luôn cúi đầu, lòng chàng thầm cảm thán: may mà chỉ mỗi chàng nghe thấy những lời nàng trêu chọc mình!
Nếu để người khác nghe thấy, uy nghiêm của quân vương một nước là chàng biết đặt đâu!
Mộ Dung Cẩn thở phào, bị trêu thì trêu đi, dù sao người khác cũng đâu nghe thấy tiếng lòng của Ngụy Ngữ Yên.
Người khác không nghe được đồng nghĩa rằng chàng không bị trêu chọc.
Nghĩ thế, tâm trạng chàng thoải mái hơn, vờ như chưa xảy ra chuyện gì!
Thấy dáng vẻ hít sâu của Mộ Dung Cẩn, Mộ Dung Dục quyết định di chuyển sự chú ý của Hoàng Đế ca ca.
Y nói với Ngụy Ngữ Yên: “Tứ Tiểu thư, ta và bằng hữu ta không quen bố cục phủ Ngụy, nàng có thể dẫn hai ta đi dạo một vòng không?”
Ngụy Ngữ Yên mở to đôi mắt to tròn lúng liếng, nhìn về phía Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn.
[Các người không quen thì bảo cha ta dẫn đường cho, mắc gì tìm ta, ta cũng đâu quen với phủ Ngụy!]
Mộ Dung Dục: “…”
Ngụy Hoành Quang: “…”
Ánh mắt Mộ Dung Cẩn nhìn Ngụy Ngữ Yên dần trở nên nặng nề, dường như muốn nhìn xuyên qua vẻ ngoài, nhìn đến tận nơi sâu nhất trong linh hồn nàng: Lớn lên ở phủ Ngụy, nhưng không quen với phủ Ngụy ư?
Tuy lòng nghĩ vậy, nhưng tất nhiên Ngụy Ngữ Yên không thể nói thẳng toẹt rằng nàng cũng không quen với bố cục của phủ Ngụy được, vì thế nàng đáp: “Được thôi, hai người cứ đi theo ta.
”
Nàng đi trước dẫn đường, Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn theo sát phía sau.
Lo nữ nhi mình lại làm và nói những điều kinh hãi thế tục, Ngụy Hoành Quang cũng đi theo ba người.
Thấy món đồ chơi nhỏ trong tay Ngụy Ngữ Yên, Mộ Dung Dục tò mò hỏi: “Tứ Tiểu thư, món đồ trong tay nàng trông khá độc đáo, nàng mua ở đâu vậy?]
Ngụy Ngữ Yên đáp: “Đây là ná cao su, do tự ta làm.
”
Mộ Dung Dục nhìn chằm chằm ná cao su trong tay Ngụy Ngữ Yên, món đồ được làm khá khéo léo, bên trên còn lắp một cơ quan nhỏ kỳ diệu, khác hoàn toàn chiếc ná cao su được làm từ chạc cây y hay chơi hồi nhỏ.
Những thiếu nữ y từng tiếp xúc đều thích thêu thùa, cắm hoa, đánh đàn, chơi cờ, nào có ai thích chế tạo những món đồ khéo léo bậc này.
Mộ Dung Dục kinh ngạc cảm thán: “Một nữ tử như nàng cũng biết làm thứ này ư?”
Ngụy Ngữ Yên tỏ vẻ: “Cuộc sống không dễ dàng, buộc ta phải đa tài đa nghệ.
”
[Cái ná cao su này thì tính là gì, ta còn biết làm súng Laser nữa kìa.
]
Mộ Dung Cẩn, Mộ Dung Dục và Ngụy Hoành Quang đồng loạt thắc mắc: Súng Laser? Súng Laser là cái gì?
[Súng Laser rất lợi hại, còn lợi hại hơn đao, kiếm, búa, cung tên ở vương triều phong kiến các người nhiều.
]
[Tầm ngắm của súng Laser có thể lên đến một cây số, tức là có thể bắn chết người ở cách mình một cây số.
]
Mộ Dung Dục: Wow, wow, wow, lợi hại quá!
Ngụy Hoành Quang: Trên đời thật sự có loại vũ khí này ư?
Mộ Dung Cẩn: Nữ nhân này lại đang bốc phét rồi!
[Ta vẫn không nên nói cho các người biết ta biết chế tạo súng Laser thì hơn, dù sao nếu nói ra, chắc chắn sẽ có mấy con dễ nhũi chưa thấy sự đời bảo ta bốc phét.
]
Mộ Dung Cẩn: “…”
Chàng đã im lặng không hó hé câu nào rồi, mà vẫn có thể bị mắng là dế nhũi.
Hay thật!
Có khi nào nữ tử trước mặt là khắc tinh của chàng không nhỉ!
Ngụy Ngữ Yên dẫn Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn đi lung tung, sau khi rẽ qua bảy, tám ngã rẽ, họ đến một hoa viên.
Nhìn thấy đằng kia có một đình nghỉ mát, Ngụy Hoành Quang sợ đương kim Thánh Thượng mệt mỏi, bèn cất lời đề nghị: “Chúng ta vào đình nghỉ mát ngồi một lát nhé?”
Mộ Dung Cẩn đáp: “Được thôi.
”
Hôm nay chàng đến không phải để thưởng thức phong cảnh phủ Ngụy, phong cảnh trong cung còn đẹp hơn phủ Ngụy nhiều.
Chàng đến là vì chuyện nạn tuyết.
Bốn người ngồi trong đình nghỉ mát.
Mộ Dung Dục biết điều dẫn dắt cuộc trò chuyện đến chủ đề nạn tuyết, y hỏi Ngụy Ngữ Yên: “Nghe nói phương Bắc xảy ra nạn tuyết nghiêm trọng, Tứ Tiểu thư, nàng thấy sao về chuyện này?”
Trước đó vẫn luôn trò chuyện về chủ đề hoa cỏ trong hoa viên, cá tôm trong hồ nước, nay Mộ Dung Dục lại đột nhiên chuyển chủ đề đến nạn tuyết, cách chuyển chủ đề này chẳng có xíu logic nào cả.
Ngụy Ngữ Yên chớp chớp đôi mắt to tròn, ngây thơ đáp: “Ta thấy sao ư? Thấy bằng mắt đó.
”
Mộ Dung Dục: “…”
Ngụy Hoành Quang: “…”
Mộ Dung Cẩn: “…”
Nhìn gương mặt non nớt, nhỏ nhắn tràn ngập vẻ “bà đây chẳng sợ gì sất” của Ngụy Ngữ Yên, chàng bất đắc dĩ thở dài.
Đáng lẽ ra hôm nay chàng không nên đến tìm nàng, sau khi đến chỉ toàn bị mắng!
Thời gian hai người gặp nhau chưa đến nửa ngày, thế mà nàng đã mắng chàng là mặt người dạ chó, chó sói, chó sữa, mặt đỏ như đít khỉ, yếu ớt, “khía cạnh kia” không được, dễ nhũi!
Chàng đường đường là Hoàng Đế, vậy mà bị nàng trục xuất khỏi loài người, lưu lạc thành súc sinh!
Mộ Dung Cẩn càng nghĩ càng giận, thế nhưng hết lần này đến lần này, lửa giận của chàng không có chỗ trút!
Người ta chỉ thầm mắng trong lòng, chứ không mắng ra miệng, chàng có thể làm gì đây?
Mộ Dung Cẩn cười lạnh một tiếng, đứng dậy chuẩn bị quay về hoàng cung.
Hôm nay chàng không nên đến, đến cũng chỉ tổ dâng mặt cho nàng sỉ nhục!
Chàng biết ngay là không thể trông cậy vào nàng mà, vả lại chàng cũng sốt ruột đến hồ đồ cơ, không đâu lại đi ký thác biện pháp giải quyết nạn tuyết lên một nữ nhân.
Một nữ nhân trừ mắng người ra thì ngu ngơ chẳng biết gì.