Mộ Dung Cẩn không muốn ở lại nữa, chàng nhấc chân định rời đi.
Chợt…
[Chuyện nạn tuyết này, đúng là ta có một cách giải quyết…]
Mộ Dung Cẩn lập tức dừng chân lại, dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe.
Mộ Dung Dục và Ngụy Hoàng Quang thậm chí còn chẳng dám hít thở, cả hai đều nín thở chờ Ngụy Ngữ Yên nói tiếp.
Đây là chuyện liên quan đến dân sinh trăm họ, giờ đây lại hoàn toàn trông cậy một nữ tử là Ngụy Ngữ Yên hé môi son, thốt ra miệng vàng lời ngọc!
Ba người chẳng dám thở, đợi, đợi nữa, đợi mãi, đợi đến suýt chết vì ngạt thở.
Kết quả, bà cô này chẳng nói thêm gì!
Nói nửa bỏ nửa, cô độc cả đời!
Nói nửa bỏ nửa dễ bị người ta đánh hội đồng lắm, có biết không hả?
Nói đi, nói đi, nói đi chứ! Nàng mau nói đi, đừng ép bọn ta quỳ xuống xin nàng!
Mộ Dung Cẩn sốt ruột đến độ suýt thì đưa tay vò đầu bứt tai.
Kiềm chế! Không thể vò! Thiết lập Hoàng Đế không thể sụp đổ được!
Chàng siết chặt tay, siết đến độ cây quạt xếp trong tay sắp bị bẻ gãy đến nơi.
Kết quả, Ngụy Ngữ Yên vẫn không chịu nói thêm gì.
Mộ Dung Cẩn nhìn chằm chằm Ngụy Ngữ Yên, chẳng ngờ lại thấy nàng nhìn chằm chằm hồ cá mà ngẩn người.
[Sao hồ này lại nuôi cá vàng nhỉ, nuôi cá chép không tốt hơn à? Đói là có thể vớt cá nướng ăn.
]
[Món cá nướng tê cay là ngon nhất, da cá xốp giòn, thịt cá mềm mại thơm ngon, chấm với sốt tê cay, ngon đến mê hồn.
]
[Chẹp, thèm quá, thèm đến chảy cả dãi rồi!]
Mộ Dung Cẩn, Mộ Dung Dục, Ngụy Hoành Quang: “…”
Bà cô ơi, nàng nói vào trọng điểm đi được không?
Chỉ cần nàng có thể giúp Hoàng Đế giải quyết nạn tuyết, sau này ngày nào Ngự Thiện Phòng cũng làm cá nướng tê cay cho nàng ăn!
Mộ Dung Cẩn nhìn chằm chằm Ngụy Ngữ Yên, con hàng này vẫn đắm chìm trong ảo tưởng được ăn cá nướng tê cay, không thể thoát ra được, dãi sắp chảy dọc theo khóe miệng đến nơi!
Được rồi, nữ tử này chỉ đang khoác lác mà thôi.
Chàng không nên ký thác hi vọng vào một con mèo ham ăn!
Mộ Dung Cẩn lại xoay người rời đi.
[Muốn giải quyết nạn tuyết, thì phải đến Tịnh Châu!]
Mộ Dung Cẩn lại phanh lại.
Nói rồi! Cuối cùng nàng cũng chịu nói!
Mộ Dung Cẩn, Mộ Dung Dục, Ngụy Hoành Quang lại căng thẳng nín thở, chờ Ngụy Ngữ Yên nói tiếp.
[Ở Quận Song Áp thuộc Tịnh Châu có một thảo nguyên tên là Lục Thảm, vị trí khá hẻo lánh, hoang tàn vắng vẻ, chim không thèm ẻ, gà không thèm đẻ, nhưng…]
[Phía bắc thảo nguyên này có một mỏ than chất lượng cao, có thể khai thác lộ thiên chứ không cần đào hầm.
Số than khai thác được, vừa có thể bán để lấy tiền lấp đầy quốc khố, vừa có thể phân phát cho bách tính sưởi ấm.
]
Hai mắt Mộ Dung Cẩn sáng rực lên.
Vẻ mặt Mộ Dung Dục và Ngụy Hoành Quang cũng hiện rõ sự kích động.
Thảo nguyên Lục Thảm ở quận Song Áp thuộc Tịnh Châu thật sự tồn tại ư?
Mỏ than có thể cứu vớt ngàn vạn bách tính thật sự tồn tại ư?
Mộ Dung Cẩn lập tức hạ lệnh, sai Ngụy Hoành Quang dẫn người đến nơi Ngụy Ngữ Yên nói để điều tra.
Tám ngày sau tin tức truyền về, báo rằng trên thảo nguyên Lục Thảm ở quân Song Áp thuộc Tịnh Châu, thật sự có một mỏ than lộ thiên.
Giây phút khi nhận được tin báo, Mộ Dung Cẩn thật sự tin phục trước sự thần cơ diệu toán của kỳ nữ Ngụy Ngữ Yên.
Một mỏ than chất lượng cao, tương đương với một núi vàng núi bạc!
Bình thường muốn tìm kiếm một mỏ than có chất lượng tốt cần tiêu tốn rất nhiều nhân lực, vật lực, tài lực, có khi tìm suốt mấy chục năm vẫn chẳng thấy, thế nhưng nữ tử Ngụy Ngữ Yên kia chỉ nhẹ nhàng thốt một câu, đã nói rõ vị trí cụ thể của mỏ than!
Điều này tiết kiệm cho chàng rất nhiều tiền bạc! Đồng thời cũng giải quyết vấn đề no ấm cho biết bao người!
Kỳ nữ này đâu phải khắc tinh của chàng, rõ ràng là cứu tinh mới đúng!
Nghĩ đến Ngụy Ngữ Yên, Mộ Dung Cẩn chợt sinh ra một loại cảm giác chỉ hận khi gặp nhau quá muộn.
Thưởng!
Nhất định phải trọng thưởng Ngụy Ngữ Yên!
Dù rằng hiện tại quốc khố trống rỗng, dù rằng phải vét sạch kho riêng nghèo rớt mồng tơi của mình, chàng cũng phải ban thưởng cho Ngụy Ngữ Yên.
Đối với người có công, nên thưởng thì nhất định phải thưởng!
Mộ Dung Cẩn chợt nhớ đến chuyện Ngụy Ngữ Yên muốn ăn cá nướng tê cay, còn muốn đổi hết cá vàng trong hồ thành cá chép, hai nguyện vòng này, chàng đều sẽ thỏa mãn nàng.
Ngoài ra, cũng nên có tiền thưởng thiết thực hơn.
Mộ Dung Cẩn gọi đại thái giám tới: “Mài mực!”
Đại thái giam cong ngón tay tạo thành hình hoa lan, đầu ngón tay mềm mại cầm thanh mực, chậm rãi mài.
Gã vốn tưởng Hoàng Thượng chuẩn bị phê tấu chương, nào ngờ Hoàng Thượng lại tự tay viết Chiếu ban thưởng.
Hoàng Thượng tự tay viết Chiếu ban thưởng!
Phải biết rằng, Chiếu ban thưởng trước nay vẫn luôn do quan viên phía dưới chấp bút, Hoàng Đế đã bao giờ hạ thấp địa vị, đích thân viết như bây giờ đâu.
Vì thế đủ thấy được Hoàng Đế coi trọng người được ban thưởng này đến mức nào.