Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế


Trên đường cái người đến người đi, tiếng rao hàng vang lên nối tiếp.

Ông chủ bánh bao ở cửa hàng đối diện mở vung nồi hấp, mùi bánh bao thịt nóng hổi phả thẳng vào mặt Ngụy Ngữ Yên.

Ngụy Ngữ Yên còn chưa bán được quyển sách nào, nhưng trong đầu đã thầm quyết định chút nữa kiếm được tiền sẽ mua mười chiếc bánh bao lớn, còn phân vân không biết có nên xin thêm dấm không.

Kết quả càng nghĩ càng đói, càng đói lại càng liên tục nuốt nước miếng.

Không thể tiếp tục ngồi chờ chết được, Ngụy Ngữ Yên quyết định sẽ chủ động tìm kiếm khách hàng.

Thế là nàng cất mười quyển sách nhỏ, rồi tiến về phía thanh lâu lớn nhất kinh thành.

Ai thường xuyên đi dạo thanh lâu?
Tất nhiên là đám đàn ông háo sắc không quản được nửa người dưới, có nhu cầu vô cùng lớn rồi.

Đám này chính là khách hàng mục tiêu của nàng.

Ngụy Ngữ Yên thầm tự luyến vài câu: không hổ là ta, thông minh quá đi mất thôi.

Sau khi tự khen mình xong, Ngụy Ngữ Yên ngước mắt nhìn cửa lớn thanh lâu.

Trước cửa có bốn nữ nhân ăn mặc trang điểm lộng lẫy đang kiếm khách, ngoài ra có một nam nhân đang chuẩn bị đi vào thanh lâu.


Ngụy Ngữ Yên cầm sách vọt đến trước mặt nam nhân nọ: “Huynh đệ, ngươi có cần không?”
Nam nhân nhìn quyển sách trong tay nàng, hỏi: “Huynh đệ, ngươi bán gì thế?”
Ngụy Ngữ Yên lật một trang sách ra cho gã xem, trang sách vẽ một nam một nữ quấn quýt nhau, sống động như thật, khiến người ta vừa nhìn đã chảy máu mũi.

Hai mắt nam nhân sáng rực lên: “Oa!”
Ngụy Ngữ Yên: “Giá không đắt đâu, một quyển một trăm đồng.


Nam nhân hét toáng lên: “Một trăm đồng một quyển mà còn không đắt? Một lượng bạc là một nghìn đồng, một trăm đồng đủ mua một trăm chiếc bánh bao thịt, người ta bán rẻ hơn ngươi nhiều, chỉ một đồng một quyển thôi.


Ngụy Ngữ Yên: “Của rẻ là của ôi.


Đây là sản phẩm văn hóa tích lũy tri thức hơn nghìn năm, chứa đựng bao mồ hôi công sức của nàng, đương nhiên không thể bán giá rẻ rồi.

Gã nam nhân nọ đã “duyệt vô số sách”, đắc ý nói: “Ta đã xem rất nhiều sách loại này rồi, có tư thế nào ta chưa thấy đâu, ngươi bán đắt thế ta sẽ không mua đâu.


Ngụy Ngữ Yên lật sang một trang khác, đường nét lưu loát, màu sắc sống động như thật, tràn ngập hương diễm, tư thế kỳ lạ, vừa liếc qua đã máu nóng sôi trào.

Đôi mắt nam nhân trợn tròn kinh ngạc: “Mẹ nó, tư thế gì đây, ta chưa từng nhìn thấy!”
Ngụy Ngữ Yên: “Tư thế mới do ta sáng tạo ra đấy.


Dù nàng chưa từng trải qua thực chiến, nhưng nàng có kinh nghiệm lý luận phong phú.

Gã nam nhân đã thèm muốn lắm rồi, nhưng một trăm đồng một quyển thì đắt quá: “Người khác chỉ bán một đồng một quyển, ngươi bán đắt quá! Huynh đệ, bán rẻ chút đi, nếu ngươi giảm giá, ta sẽ mua ngay.


Sau đó, gã bắt đầu cò kè mặc cả với Ngụy Ngữ Yên.

Gã nam nhân hào phóng vung tay: “Ta ra giá gấp đôi giá thị trường, hai đồng.


Ngụy Ngữ Yên xoay người rời đi: “Ngươi lăn xa một chút.


Nam nhân vội ngăn Ngụy Ngữ Yên lại, nghiến răng, nhịn đau nói: “Ba đồng!”
Ngụy Ngữ Yên: “Tạm biệt!”

Sau một hồi trả giá kịch liệt, cuối cùng Ngụy Ngữ Yên nghiến răng: “Hai mươi lăm đồng một quyển, không thể giảm nữa, ngươi không mua thì cút!”
Nhìn gương mặt toàn mụn của gã nam nhân, lại nhìn dáng người gầy như sào trúc của gã, Ngụy Ngữ Yên khen chẳng hề ngượng miệng: “Huynh đệ, dáng dấp ngươi anh tuấn, ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, khôi ngô cao ráo, ngươi xứng với một thiếu nữ có gương mặt thiên sứ xinh đẹp và dáng người lả lướt, vì hạnh phúc nửa đời sau, chẳng lẽ đến hai mươi lăm đồng mà ngươi cũng không nỡ tiêu ư?”
Hai mắt gã nam nhân nhìn Ngụy Ngữ Yên: “Ta thích những người ăn nói thật thà như ngươi.


Ngụy Ngữ Yên: “Đúng đó, ta không có ưu điểm gì khác, chỉ được mỗi cái hay nói thật.


Nam nhân: “Ta nhìn ra được, ưu điểm lớn nhất của ngươi là thành thật.


Ngụy Ngữ Yên quơ quơ quyển sách trong tay: “Cho nên, ngươi có muốn mua một quyển không?”
Gã nam nhân vung tay: “Mua!”
Gã nhận sách trong tay Ngụy Ngữ Yên, lại móc ra hai mươi lăm đồng, thả vào tay nàng.

Nhờ kỹ năng hội họa lẫn cái miệng khéo léo có thể nói người sống thành người chết, Ngụy Ngữ Yên thành công bán hết mười quyển sách, kiếm được khoản tiền đầu tiên.

Hai trăm năm mươi đồng.

Con số này… Ừm… Giống như đang chửi mình là đồ ngốc ấy nhỉ?
Ngụy Ngữ Yên chạy đến cửa hàng bánh bao, mua mười chiếc bánh bao thịt vừa ra lò, tiêu hết mười đồng, lại tốn thêm hai đồng mua một chai dấm, còn lại hai trăm ba mươi tám đồng.

Con số này thuận mắt hơn rồi đấy.

Ngụy Ngữ Yên chạy đến cửa hàng bán công cụ, hỏi giá chiếc búa.

“Một lượng bạc.



Ngụy Ngữ Yên sợ hãi hét lên: “Mẹ nó! Sao đắt thế? Ngươi thế này là đi cướp chứ đâu phải bán búa!”
Sau đó, nàng bị người ta xách ra khỏi cửa hàng.

Chưởng quỹ chỉ thẳng con dao sắc ngọn vào nàng, chỉ để lại một chữ: “Cút!”
Bốn tiểu nhị bên cạnh lườm Ngụy Ngữ Yên bằng ánh mắt sắc lẹm, trong tay còn cầm gạch.

Võ công cao cường đến đâu cũng phải sợ dao phay, da thịt cứng cáp đến đâu một gạch cũng gục.

Ngụy Ngữ Yên khí phách để lại ba chữ: “Cút thì cút!” Sau đó chạy như bay rời đi.

Trên đường về Ngụy Ngữ Yên không ngừng suy nghĩ xem nên làm gì mới nhanh kiếm ra tiền.

Mười quyển xuân cung đồ nàng vất vả lắm mới vẽ ra được, vẽ đến độ da tay bong tróc, vẽ đến cơ thể bị móc sạch, kết quả tiền kiếm được chẳng đủ mua một cái búa.

Quả nhiên, tiêu tiền như nước, kiếm tiền như đớp cứt.

Tiền nào có dễ kiếm như thế.

Bán xuân cung đồ kiếm được quá ít tiền, trên đường về phủ Ngụy, Ngụy Ngữ Yên vẫn đang suy nghĩ về con đường kiếm tiền.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận