Vừa đẩy cổng lớn phủ Ngụy ra, cảnh tượng đập vào mắt Ngụy Hoành Quang và Mộ Dung Dục khiến cả hai sửng sốt.
Chỉ thấy một thiếu nữ trẻ tuổi nước mắt nước mũi tèm lem, miệng sưng đỏ như đại tràng heo.
Đó chính là Ngụy Bạch Liên.
Đôi mắt Ngụy Bạch Liên không mở ra được, nghe thấy tiếng mở cổng, nàng ta tưởng Ngụy Ngữ Yên mở cổng chạy trốn.
Thế là nàng ta vội chạy về phía cổng, ngoài miệng vẫn không quên mắng lấy mắng để: “Con khốn kia, đừng chạy! Ta nhất định phải giết ngươi!”
Nàng ta lảo đảo chạy về phía trước, nước mắt nước mũi thòng lòng lắc qua lắc lại, một đoạn nước mũi lung lay sắt đứt, rơi vào miệng nàng ta.
Mộ Dung Dục sống an nhàn sung sướng từ bé, nào đã được chứng kiện cảnh tượng bậc này, thế là y không kiềm chế được thốt ra một câu chứa đầy tinh túy nước nhà: “Mẹ nó! Nữ quỷ!”
Ngụy Hoành Quang sững sờ giây lát mới nhận ra, nữ quỷ này chính là đích nữ Ngụy Bạch Liên của ông ta.
Ông ta lập tức cảm thấy mất mặt đến cùng cực, gương mặt đỏ bừng đến tận mang tai.
Mộ Dung Dục hoảng sợ hỏi: “Ngụy Chủ sự, ả nữ nhân điên điên khùng khùng này là ai thế?”
Ngụy Hoành Quang vừa giận, vừa thẹn, vừa lúng túng.
Đích nữ Ngụy Bạch Liên là nữ nhi mà ông ta yêu thương nhất, ông ta nào nỡ để danh dự nàng ta bị tổn hại.
Thế là trong lòng Ngụy Hoành Quang thầm nảy ra một kế, dù sao Mộ Dung Dục cũng không biết mặt Ngụy Bạch Liên, nên ông ta sẽ nói nữ nhân điên điên khùng khùng này là nha hoàn.
Làm vậy, vừa có thể giữ gìn thể diện của ông ta, vừa có thể giữ gìn thanh danh tốt cho Ngụy Bạch Liên.
Vì thế, Ngụy Hoành Dung nói với Mộ Dung Dục: “Đây là một nha hoàn trong phủ ta.
”
Ngụy Ngữ Yên nghe vậy thì phản bác: “Cha, cha nhận lầm rồi, đây rõ ràng là trưởng tỷ Ngụy Bạch Liên của con mà.
”
Mộ Dung Dục: “…!”
Kinh ngạc như sét đánh ngang tai!
Dịu dàng như ngọc đã nói đâu? Hiền lành lương thiện đã nói đâu?
Y ngơ ngác quay gương mặt tràn ngập biểu cảm bị sét đánh về phía Ngụy Hoành Quang.
Mất mặt!
Quá mất mặt!
Cổ và mặt Ngụy Hoành Quang đều đỏ bừng, dường như có thể nhỏ ra máu.
Hệ thống: [Ha ha! Ký chủ, cha nàng bị nàng vạch trần, tức đến ngơ ra rồi kìa!]
Lòng Ngụy Ngữ Yên thầm lẩm bẩm: [Ta vạch trần thẳng mặt như thế, có khi nào cha ta sẽ thần không biết quỷ không hay, giết thứ nữ không được yêu chiều là ta đây cho hả giận không nhỉ?]
[Chẳng qua, cha ta ngốc thật, ông ta vẫn tưởng trưởng nữ Ngụy Bạch Liên của mình hiền lương thục đức, nào biết thật ra Ngụy Bạch Liên lăng loàn phóng đãng, đêm nào cũng lén gặm tình lang, ngày ngày triền miên với chó săn nhỏ.
]
[Ngụy Bạch Liên lén ưm a ừm à với tình lang thì cũng thôi đi, quan trọng là Ngụy Bạch Liên chưa chồng mà chửa, chưa gả đã mang thai con của tình lang rồi.
]
Ngụy Hoành Quang: “…!”
Mộ Dung Dục: “…!”
Sự thật chứng minh, không có mất mặt nhất, chỉ có mất mặt hơn!
Ngụy Hoành Quang nào ngờ đích nữ luôn cư chỉ đoan trang trước mặt mình, lại làm ra loại chuyện mất mặt bậc này.
Ông ta tức đến sầm mặt, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
Mộ Dung Dụng vừa vuốt ngực thầm than: nguy hiểm quá, nguy hiểm quá; vừa cảm thấy may mắn.
May mà sớm biết con người thật của Ngụy Bạch Liên, nếu không, đầu y không những biến thành thảo nguyên xanh thật xanh, mà y còn phải nuôi con cho nam nhân khác!
Chỉ nghĩ đến đây thôi, là dạ dày Mộ Dung Dục đã cuộn lên, buồn nôn vô cùng.
Ngụy Hoành Quang nghiêm nghị hỏi Ngụy Ngữ Yên: “Những lời con vừa nói có phải sự thật không?”
Ngụy Ngữ Yên ngẩng đầu nhìn Ngụy Hoành Quang, hai mắt mê mang: “Cha bị sao thế? Nãy giờ con có nói gì đâu?”
Ngụy Hoành Quang tức đến run người: “Rõ ràng con vừa nói…”
Những lời kia, ông ta thật sự không thốt nổi thành lời.
Ngụy Hoành Quang và Mộ Dung Dục thấy Ngụy Ngữ Yên không thừa nhận bản thân vừa nói, thì đều nhìn chằm chằm Ngụy Ngữ Yên.
[Lạ thật, vì sao đột nhiên toàn thân cha ta lại run rẩy dữ dội thế nhỉ?]
[Chẳng lẽ chỉ vì ta vạch trần nữ nhân nước mắt nước mũi thòng lòng kia là Ngụy Bạch Liên mà tức đến vậy luôn á?]
[Tâm hồn cha ta mong manh quá thể, năng lực chịu đựng quá kém, chỉ chút chuyện cỏn con đó đã tức thành thế này.
Nếu ông ta biết chuyện đứa con gái bản thân yêu thương nhất chưa chồng mà chửa, chẳng phải ông ta sẽ tức chết tươi luôn ư?]
Bây giờ Ngụy Hoành Quang tức gần chết rồi đây, sở dĩ vẫn có thể đứng đây là nhờ ông ta đã nghiến răng gắng gượng.
Chẳng qua, ông ta chợt nhận ra, Ngụy Ngữ Yên thật sự không nói gì, nhưng ông ta có thể nghe được tiếng lòng của Ngụy Ngữ Yên.
Mộ Dung Dục cũng nhận ra chuyện này, trong lòng y kinh hãi không thôi.
Vậy mà y lại nghe được tiếng lòng của nữ tử này!
Có khi nào…
Có khi nào nữ tử này là lương duyên trời định của y không nhỉ?