Khi Mộ Dung Dục đến tìm Hoàng Đế ca ca Mộ Dung Cẩn, Mộ Dung Cẩn đang ăn cơm cùng Thái Hậu.
Mộ Dung Dục hùng hổ xông thẳng vào Từ Ninh cung: “Hoàng huynh, mẫu hậu, sao hai người không đợi con cùng ăn?”
Thái Hậu nhìn trai út được mình cưng chiều nhất: “Nào có đạo lý để Hoàng Đế chờ con dùng bữa, con thật sự không biết tôn ti, không ra thể thống gì cả.
”
Tuy lời nói của bà mang ý trách móc, nhưng giọng nói lại tràn ngập sự cưng chiều.
Mộ Dung Dục ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Cẩn: “Từ nhỏ Hoàng huynh đã thương con, phụ hoàng thưởng bánh quế phù dung cho huynh ấy, huynh ấy đều không nỡ ăn mà để phần hết cho con, tình cảm giữa con và hoàng huynh nào cần để ý đến mấy lễ nghi đó.
Huynh nhỉ?”
Mộ Dung Cẩn nhấc mí mắt lên, lườm y một cái rồi lạnh nhạt nói: “Ta không thích ăn đồ ngọt, nên mới để phần đệ.
”
Mộ Dung Dục: “…”
Nhưng nhóc Vương gia này vẫn luôn biết cách tìm niềm vui trong đau khổ: “Vì sao Hoàng huynh không để phần người khác, mà lần nào cũng để phần đệ, còn không phải vì hoàng huynh thương đệ đấy ư?”
Mộ Dung Cẩn: “…” Đệ đừng tự mình đa tình nữa!
Thái Hậu nhìn hai huynh đệ với ánh mắt hiền từ chứa chan tình yêu, sau đó nghiêm túc nói với Mộ Dung Dục: “Dục Nhi, ở trước mặt mẫu hậu, con tùy tiện thế nào cũng được, nhưng trước mặt người ngoài, con nhất định không được quên cấp bậc lễ nghĩa, quân thần khác biệt.
”
Mộ Dung Dục: “Mẫu hậu cứ yên tâm, ở trước mặt người ngoài, con vẫn luôn giữ vững thiết lập vương gia, người khác đều tưởng con rất chín chắn, thận trọng.
”
Khóe môi Mộ Dung Cẩn cong lên tạo thành ý cười yếu ớt, chàng thấp giọng hỏi y: “Có thật không? Đệ có chắc là đệ rất chín chắn, thận trọng không?”
Mộ Dung Dục: “…” Cũng không chắc lắm.
“Ăn cơm, ăn cơm, mẹ con hai người có để người khác ăn cơm không thế, đệ sắp chết đói rồi đây này.
”
Mẹ con ba người bắt đầu dùng bữa.
Vừa ăn xon, Mộ Dung Dục đã sốt sắng kể cho Mộ Dung Cẩn nghe: “Hoành huynh, hôm nay đệ gặp được một thiếu nữ thần kỳ lắm, nàng ấy biết trước tương lai.
”
Mộ Dung Cẩn chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên, giọng nói phát ra từ cổ họng vẫn thản nhiên như thường: “Ừm.
”
Mộ Dung Dục rất bất mãn với tiếng “Ừm” không mặn không nhạt của Hoàng Đế ca ca: “Hoàng huynh, mẫu hậu, hai người không ngạc nhiên chút nào ư? Nữ tử kia có thể biết trước tương lai đó, đó, đó!”
Để thu hút sự chú ý của Hoàng Đế ca ca, Mộ Dung Dục còn cố ý “đó” ba lần.
Kết quả, Mộ Dung Cẩn vẫn: “Ừm!”
Vẫn không thể thu hút sự chú ý của Hoàng Đế ca ca.
Mộ Dung Dục sốt ruột gãi đầu: “Hoàng huynh, sao huynh có thể phản ứng bình thản thế được nhỉ?”
Mộ Dung Cẩn vẫn chăm chú đọc tấu chương trong tay, gương mặt tuấn tú còn chẳng thèm ngẩng lên đã đáp: “Vì ta cho rằng đệ lại ăn nói linh tinh.
”
Mộ Dung Dục không vui, y vội vàng kể đầu đuôi sự việc cho Mộ Dung Cẩn nghe: “Hoàng huynh, huynh biết con hãn huyết bảo mã của đệ đúng không? Nếu không nhờ kỳ nữ nọ nhắc nhở, con gái yêu quý của đệ đã bị một con ngựa thọt xấu xí vấy bẩn rồi.
”
“Không ai biết con ngựa thọt đang định chà đạp con gái đệ, chỉ mỗi kỳ nữ nọ biết.
Nàng ấy quả là thần cơ diệu toán!”
Lông mày Mộ Dung Cẩn khẽ cau lại, ánh mắt chàng nhìn chằm chằm vào chữ viết trong tấu chương.
Chàng không tin một chữ nào trong lời Mộ Dung Dục, cho rằng y lại lên cơn.
“Gần đây phương Bắc xảy ra nạn tuyết, ta còn rất nhiều chuyện cần xử lý, đệ về trước đi.
”
Gần đây phương Bắc đổ tuyết suốt đêm ngày, sông suối kết băng, bách tính phải chịu nỗi khổ rét buốt, trâu ngựa vất vả chăn nuôi cũng chết vì đông lạnh, thậm chí thi thoảng còn có bách tính chết cóng ở ven đường.
Xương trắng phơi đồng nội, tiếng gà vắng dặm trường.
Mộ Dung Cẩn vừa kế thừa hoàng vị đã gặp thiên tai tàn khốc bậc này, thân là chủ nhân một nước, đương nhiên chàng phải nghĩ cách cứu vớt con dân.
Nhưng từ khi chàng tiếp nhận vương triều này, chàng hiểu rõ hơn bất cứ ai khác rằng quốc khố trống rỗng, tiền bạc đều bị lão cha Tiên Đế hoang dâm vô độ của chàng tiêu xài hết rồi.
Vả lại, trong triều có rất nhiều đảng phái quan viên của tiền triều, chờ cơ hội để nhìn thấy trò cười của tân hoàng là chàng.
Tình cảnh của Mộ Dung Cẩn rất gian nan.
Mộ Dung Dục biết quốc sự quan trọng, nên tất nhiên không dám làm phiền Hoàng huynh xử lý chuyện triều chính nữa.