Mi Yến


Xuân về, Thanh Dương thành thức tỉnh trong gió xuân ấm áp, mặt trời ló dạng, rọi sáng một cỗ xe ngựa to lớn xuyên qua cửa thành, chạy về phía Lê Sơn cách đó không xa.


Hôm nay chính là lúc cỏ cây xanh tươi, chim én bay lượn, chân núi một màu xanh mướt, Liễu Hàm Liên hẹn bạn tốt cùng nhau đạp thanh du ngoạn, chẳng qua nàng đến sớm một chút, chân núi ngoại trừ nàng, cũng chỉ có mấy hạ nhân đi theo.


Liễu Hàm Liên là đích nữ Liễu gia, mà Liễu gia là một nhà hiển hách nhất Lê Sơn thành.


Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều từ bé, nhưng lại rất thiện tâm, chưa từng nổi giận đánh chửi hạ nhân, thỉnh thoảng còn phát cháo miễn phí cho người nghèo, bản thân cũng đi giúp đỡ người già, phụ nữ và trẻ em, tuy rằng tuổi mới mười sáu, nhưng đã là cô nương tốt được người trong thành đều tán thưởng.


Tỷ muội tốt chậm chạp chưa tới, Liễu Hàm Liên chờ đến chán nản, xuống xe ngựa cảm nhận hương cỏ tươi mát, thuận tay từ trong túi tiền lấy ra một viên đá cuội to bằng trứng gà, nắm ở lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.



Khối đá cuội này không quý báu, chỉ là có chút khác biệt với đá bình thường.


Nó tròn trịa như trứng gà, toàn thân tựa lưu ly hơi mờ, đưa nó ra dưới ánh mặt trời, còn có thể nhìn thấy bên trong có một sợi khói, nếu nhìn lâu, sợi khói này phảng phất như đang bay.


Liễu Hàm Liên không nhớ rõ là tìm được tảng đá đó như thế nào, nàng chỉ là yêu thích nó, từ nhỏ đã gọi người bỏ vào túi thơm mang theo bên người, rảnh rỗi không có việc gì thì lấy ra thưởng thức, hôm nay đã sớm hình thành thói quen.


Nàng lại cầm đá cuội lên soi, còn buồn bực chỉ là một tảng đá như vậy mà thôi, làm sao vẫn luôn nhìn không đủ, lại không biết tỷ muội tốt của nàng đã đến.


Kim Nhược Hà cười đi tới bên cạnh nàng, đưa tay véo má nàng một cái: "Ngươi tốt thật, uổng công ta còn sợ ngươi sốt ruột, vội vàng chạy đến, thì ra ngươi lại đang ngắm bảo bối của mình!"

"Nhược Hà tỷ tỷ, tỷ đến khi nào vậy?" Liễu Hàm Liên bị véo mặt cũng không giận, trước tiên cất viên đá cuội vào túi thơm, lại kéo tay Kim Nhược Hà nói: "Ta đợi tỷ lâu lắm rồi!"

Kim Nhược Hà là con gái thợ săn, mấy năm trước đi trên núi xem xét bẫy, gặp Liễu Hàm Liên lạc đường, nàng lớn hơn Liễu Hàm Liên một tuổi, hai người liền dần trở thành bạn thân.


"Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi đi chợ bán hai con gà rừng, kết quả chậm trễ!" Kim Nhược Hà nói xong nâng bọc giấy trong tay, lắc lắc với Liễu Hàm Liên, "Không phải đâu, ta cố ý mua về để chuộc lỗi với ngươi đó!"

"A, là bánh hạt dẻ!" Nàng cầm lên cắn một miếng, cảm giác được vị ngọt mềm mại tan ra trong miệng, vui vẻ cười đến cong cả mắt, "Được rồi, nể mặt bánh hạt dẻ, ta sẽ không giận ngươi nữa!"


Liễu Hàm Liên có gương mặt bầu bĩnh, một đôi mắt to tròn đen láy, lúc không cười đã toát lên vẻ ngây thơ, cười rộ lên càng thêm đáng yêu.

Kim Nhược Hà nhìn mà ngứa tay, lại véo nhẹ mặt nàng một cái.


Năm xưa lúc này Lê Sơn sớm đã tấp nập du khách, nhưng năm nay lại vắng vẻ lạ thường, Liễu Hàm Liên cảm thấy kỳ quái, liền phái một bà tử đi dò hỏi, còn mình thì cùng Kim Nhược Hà đi đến đình hóng gió giữa sườn núi nói chuyện phiếm.


Phơi mình dưới ánh nắng xuân ấm áp, Liễu Hàm Liên và Kim Nhược Hà ngồi trong đình nghỉ mát, nha hoàn mang trà nóng cùng thịt khô mà Liễu Hàm Liên tự tay làm đến, Kim Nhược Hà không khách khí ăn một miếng, khoa trương cảm thán, "Tay nghề của ngươi càng ngày càng tiến bộ rồi, cũng không biết cô nương tốt như vậy, tương lai sẽ tiện nghi cho kẻ nào!"

"Ta chẳng qua chỉ thích xuống bếp mà thôi, nào có tốt như tỷ nói?"

"Đúng rồi, ta nghe nói! ngưỡng cửa nhà ngươi đều bị bà mối đạp hỏng hai cái, thế nào, trong lòng ngươi đã có người ưng ý chưa?"

Liễu Hàm Liên cũng thở dài, "Cha mẹ đều nói con đã đến tuổi cập kê, cần chọn sớm một chút mới có thể tìm được người thích hợp, nhưng con lại không muốn gả chồng!"

"Vì sao? Ta nhớ lúc ngươi đi dâng hương còn tình cờ gặp qua mấy vị công tử, nghe nói mỗi người đều tuấn tú lịch sự, chẳng lẽ một người để ngươi nhìn trúng cũng không có?"


Liễu Hàm Liên lắc đầu, "Nói là tình cờ gặp, thật ra đều là sớm an bài cả rồi, bản thân ta cũng không nói lên được là vì sao, dù sao chính là không muốn.

Nếu muốn để ta sống với bọn họ cả đời, thật sự là nghĩ thôi đã thấy khó chịu!"

Kim Nhược Hà chưa từng kết hôn, cũng không biết tình huống như vậy nên xử lý thế nào, chỉ có thể ra sức an ủi nàng, "Ngươi cũng đừng quá lo lắng, cô nương như chúng ta tốt như vậy, tương lai nhất định có thể tìm được lang quân như ý!"

Vòng Nhi là nhũ danh của Liễu Hàm Liên, nàng đang muốn nói việc này không chừng, liền nhìn thấy một con thỏ hoang màu xám tro, ngốc nghếch chạy vào đình nghỉ mát.


"A, là Thỏ nhỏ!"




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận