Mi Yến


Giọng nam nhân thô lỗ lại vang lên, "Hai tên này đều là tiểu kỹ nữ da thịt mềm mại, các huynh đệ chơi đùa thoải mái đi!"

Nha hoàn khóc lóc cầu xin, "Xin các vị đại gia tha mạng, tha cho chúng tôi đi!"

"Tha cho các ngươi?" Tên nam nhân cười lớn nói: "Vậy phải xem tiểu mỹ nhân có đồng ý hay không! Mấy người các ngươi trước tiên lột sạch quần áo của nàng ta ra, để ta xem thử bộ ngực của tiểu mỹ nhân này mềm mại cỡ nào, mông có lớn hay không?"

Một nha hoàn khác lớn tiếng mắng, "Lũ khốn kiếp các ngươi to gan thật, chúng ta là người của Liễu gia trong thành, các ngươi là cái thá gì, dám mạo phạm!"

Liễu Hàm Liên trong lòng lo lắng, lúc này nói lời này không phải là thêm dầu vào lửa sao?

Quả nhiên, ngay sau đó vài tiếng quát lớn vang lên, "Liễu gia thì đã sao, chờ chúng ta chơi nát tiểu tiện nhân này, lại đi Liễu gia kiếm một mớ.

Nghe nói Liễu gia tiểu thư là đại mỹ nhân, lão tử nhịn một chút, bắt nàng ta về làm áp trại phu nhân!"

Tình thế nguy cấp, Liễu Hàm Liên ngược lại bình tĩnh lại.


Người nàng mang theo không nhiều, đối mặt với đám cướp hung ác này sợ là không có phần thắng, nhưng nàng cũng không muốn ngồi chờ chết.



Liễu Hàm Liên rút cây trâm trên đầu ra nắm chặt trong tay, chậm rãi đứng dậy, nghĩ cùng lắm thì liều mạng với chúng, nàng dù chết cũng không để bị bọn chúng vũ nhục!

Bọn đạo tặc bên ngoài xem ra đã hết kiên nhẫn, có kẻ ghé sát vào cửa xe mà quát: "Lũ tầm mắt cạn! Mấy tiểu nha hoàn có gì đáng ngạc nhiên! Trước hết để gia xem thử trong xe còn giấu bảo bối gì không đã!"

Liễu Hàm Liên cùng tên đầu lĩnh đạo tặc kia bốn mắt nhìn nhau, hắn ngây người ra một lúc, sau đó cười lớn: "Lần này quả nhiên trúng mánh rồi!"

Một bàn tay thô to đầy gân xanh hướng thẳng về phía ngực nàng, Liễu Hàm Liên theo bản năng giơ cây trâm trong tay lên, đâm thẳng về phía trước.


Cảm giác cây trâm bén nhọn đâm vào da thịt thật khác lạ, nàng không bị tên ác bá kia chạm vào, ngược lại trên mặt còn bị bắn lên vài giọt chất lỏng sền sệt ấm nóng.


Ngay sau đó, nàng nghe tên cường đạo kia ôm tay kêu gào thảm thiết: "Tay của ta! Mẹ kiếp! Tay của lão tử!"

Mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng vào khoang mũi, Liễu Hàm Liên nhắm chặt mắt, không hề hay biết trong vũng máu đỏ tươi kia đang tỏa ra từng tia khí đen, bị nàng vô thức hít vào trong cơ thể.


Ngoại trừ cảm giác ghê sợ, Liễu Hàm Liên không cảm thấy khác thường gì, nàng chậm rãi mở mắt, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là một đoạn cánh tay bị đứt lìa cách đó không xa, bên cạnh là tên cường đạo đang lăn lộn trên đất vì đau đớn.


Tay của hắn vậy mà bị chém đứt rồi!

Chuyện gì đã xảy ra? Nàng chỉ đâm một nhát, vậy mà có thể chém đứt cả cánh tay của một tên to lớn như vậy sao?

Kinh hoàng qua đi, Liễu Hàm Liên lập tức nhận ra có điều bất ổn.


Lúc này, nàng vẫn đang ở trong xe ngựa, trước mặt nàng là một nam tử áo đen đang quay lưng về phía mình, che chắn cả người nàng.


Bóng lưng hắn vững như núi, dường như chỉ cần có hắn ở đây, nàng sẽ không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.



Tay phải hắn cầm kiếm, trên thân kiếm còn vương máu tươi đang nhỏ giọt, lưỡi kiếm trắng như tuyết lóe lên hàn quang lạnh lẽo dưới ánh mặt trời chói chang, tay trái hắn chắn ngang cửa xe, như muốn ngăn cách hoàn toàn mùi máu tanh nồng nặc với nàng.

Nhưng điều khiến Liễu Hàm Liên không biết làm sao chính là, cây trâm trên tay nàng lúc này đang cắm trên cánh tay đang bảo vệ nàng kia.


Phải làm sao bây giờ? Nàng đâm nhầm người rồi!

Liễu Hàm Liên thậm chí còn không kịp tự trách mình, phản ứng đầu tiên chính là muốn rút cây trâm ra, nhưng lại nghĩ, nàng không chắc người này có thực sự muốn cứu nàng hay không, lỡ như hắn là đồng đồng bọn với đám đạo tặc kia thì sao?

Ngay lúc nàng đang lưỡng lự không biết nên làm thế nào, nam tử kia chậm rãi quay đầu lại.

Liễu Hàm Liên chỉ kịp nhìn thấy một bên mặt hắn, cùng với một nốt ruồi son nơi đuôi mắt hơi nhếch lên.


Chỉ là một cái liếc mắt thoáng qua, lại mang theo một loại mị hoặc khó tả.


"Đừng sợ, sẽ không sao nữa.

" Hắn lên tiếng.


"Vị ân nhân này, có phải là ngươi đã cứu ta?" Liễu Hàm Liên bỗng chốc bừng tỉnh, thầm mắng bản thân quá mức phóng đãng, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy mà còn có thể thất thần, nàng vội vàng gạt bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, nhìn cây trâm mình đâm trên tay ân nhân mà liên tục xin lỗi: "Đều là lỗi của ta, ân nhân cứu ta, ta lại làm ngươi bị thương.


Bây giờ phải làm sao, ta không mang theo thuốc trị thương! "

"Không sao.

" Giọng nói trầm thấp êm tai của hắn lại một lần nữa khiến Liễu Hàm Liên kinh ngạc đến ngây người.


Chỉ thấy hắn rút phăng cây trâm ra khỏi cánh tay, lông mày cũng không nhíu lấy một cái, mặc kệ máu tươi trên tay đang túa ra, thản nhiên dặn dò: "Ngươi vào trong xe trước đi, đợi ta giải quyết xong chuyện này rồi nói.

"

Liễu Hàm Liên liếc nhìn đám gia đinh đang nằm la liệt trên đất, không biết còn sống hay đã chết, cuối cùng cũng không nói gì thêm, ngoan ngoãn chui vào thùng xe.


Nàng siết chặt khăn tay, sắc mặt trắng bệch, nghe tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng vang lên bên ngoài, chỉ một lát sau, tất cả chìm vào yên tĩnh.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận