Mi Yến


Thật ra ngày thường Liễu Hàm Liên dẫn theo đám gia đinh này cũng đủ rồi, nhưng ai có thể ngờ được lại gặp phải bọn cướp chứ?

Liễu Hàm Liên không giải thích, chỉ ngoan ngoãn nhận lỗi: "Đều là ta chủ quan, là ta không tốt.

"

Nàng cúi đầu, khăn tay trong tay bị siết chặt đến mức nhàu nhĩ, khuôn mặt nhỏ vẫn trắng bệch chưa khôi phục huyết sắc, nước mắt lưng khoang, như thể sắp sửa rơi xuống.


"Được rồi, chuyện cũng đã qua, sau này cẩn thận hơn là được, đừng có chạy lung tung nữa!" Bồ Duệ Huyên an ủi nàng vài câu, giơ tay muốn xoa đầu nàng, nhưng lập tức lại thôi, ngay sau đó liền đá mạnh chân, quát lớn về phía con ngựa đang kéo xe: "Chưa được ăn cỏ hay sao? Chạy nhanh lên chút nữa!"

Giọng điệu trêu chọc của hắn khiến nước mắt Liễu Hàm Liên đang chực trào cũng phải nuốt ngược trở vào, nàng tò mò nhìn hắn, lúc này mới phát hiện dây cương đã sớm không còn trong tay hắn, mà hai con ngựa đang kéo xe, càng lúc càng chạy nhanh!

Người khác có lẽ không biết, nhưng Liễu Hàm Liên lại rất rõ.



Ngựa của Liễu gia đều do chuyên gia huấn luyện, chạy nhanh đương nhiên không cần phải nói, nhưng tính tình cũng rất lớn, mỗi lần ra ngoài đều phải dỗ dành, nịnh nọt mãi mới chịu chạy, hôm nay không biết là bị tình cảnh vừa rồi dọa sợ, hay là vì nghe lời một người xa lạ.


Vị ân nhân này quả nhiên có bản lĩnh, Liễu Hàm Liên nhìn Bồ Duệ Huyên bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, hắn cảm thấy có chút không được tự nhiên, đành phải quay đầu nhìn về phía khác, để tránh bị Liễu Hàm Liên phát hiện.


Ngựa chạy nhanh, thời gian về thành cũng được rút ngắn, Liễu Hàm Liên không muốn chuyện gặp cướp bị truyền ra ngoài, cố ý bảo Bồ Duệ Huyên dừng xe ở cửa sau Liễu phủ.

Hắn bước dài một bước, xuống xe trước, vòng qua hai con ngựa đang thở hổn hển, đi đến bên cạnh Liễu Hàm Liên.


"Đưa tay cho ta, ta đỡ ngươi xuống.

"

Liễu Hàm Liên vốn định từ chối, nhưng vừa rồi trải qua một phen thập tử nhất sinh, nàng ở trên xe ngựa luôn trong trạng thái căng thẳng, lúc này vừa xuống xe, hai chân liền nhũn ra, đáng tiếc đã không còn kịp nữa, nàng kêu lên một tiếng thất thanh, ngã nhào về phía trước.


Trong nháy mắt, Liễu Hàm Liên chỉ nhìn thấy một mảng đen ngòm ập tới, sau đó cả người rơi vào một vòng ôm ấm áp, vững chãi.


Bồ Duệ Diễm một tay ôm eo, một tay nâng mông Liễu Hàm Liên, dùng một tư thế cực kỳ thân mật và cực kỳ xấu hổ, lại cứu nàng một lần nữa.


Liễu Hàm Liên lập tức cứng ngắc ngay tại chỗ, động cũng không được, không động cũng không xong.

Từ sau khi mười tuổi, nàng chưa từng tiếp xúc tứ chi với bất cứ nam tử nào nữa, ngay cả phụ thân của nàng cũng không ngoại lệ, nhưng bây giờ loại tình huống này lại là chuyện gì xảy ra?

Nàng không chỉ đâm đầu vào trong ngực hắn, tay hắn còn! Còn! Còn nâng mông nàng!!


Liễu Hàm Liên xấu hổ sắp ngất đi, Bồ Duệ Diễm vốn còn cười, sau khi ngửi được khí tức tiểu cô nương trong ngực, lại nhướng mày.


Hắn suy nghĩ một chút, sắc mặt như thường đặt Liễu Hàm Liên xuống, đỡ nàng đứng vững, lúc này mới thu tay, lại gõ vang cửa sau lạnh lùng cho nàng.


Bà tử canh cửa thấy trên người Liễu Hàm Liên dính máu, vội vàng kéo nàng vào trong, chỉ chốc lát sau Liễu phủ đã ồn ào hẳn lên, khi Liễu Hàm Liên nói rõ chuyện xảy ra với cha mẹ, gọi người đi tìm Bồ Duệ Diễm, hạ nhân lại báo lại ngoại trừ mấy người bất tỉnh nhân sự trong xe, bên ngoài không có một ai.


Liễu thị là đệ nhất vọng tộc bản địa, cô nương con vợ cả gặp phải kẻ xấu tự nhiên là không thể từ bỏ ý đồ, chẳng qua về sau làm sao phái người vào núi diệt phỉ, đều không có quan hệ quá lớn với Liễu Hàm Liên, cũng không cần nói tỉ mỉ.


Chỉ nói Liễu Hàm Liên sau khi biết Bồ Duệ Diễm lặng yên rời đi, trong lòng liền rất không thoải mái.


Ân cứu mạng không có cơ hội báo đáp, nàng còn làm hắn bị thương, sao hắn có thể một câu cũng không nói đã đi chứ?

Tắm rửa một hồi, tẩy đi huyết khí trên người, Liễu Hàm Liên nhìn thức ăn tinh xảo trên bàn cũng không có khẩu vị, khẽ động đũa sẽ nhớ tới mùi máu tươi đập vào mặt đó, bọn nha hoàn khuyên hồi lâu, nàng vẫn chưa nhúc nhích đã kêu người mang thức ăn dọn xuống.


Khi bóng đêm hoàn toàn ướt đẫm bầu trời, Liễu Hàm Liên mang thư vừa mới viết xong để vào phong thư, bảo người sáng sớm ngày mai đưa qua cho Kim Nhược Hà, nếu Kim Nhược Hà bình yên vô sự, gửi cho nàng một phong thư, cũng tiện khiến nàng yên tâm.



Thu thập xong tất cả cái này, Liễu Hàm Liên mới trở lại phòng ngủ, vừa mới nằm xuống đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cào cửa, nha hoàn thủ ở gian ngoài thật cẩn thận mở cửa, lại kinh hô một tiếng, "A, cái gì vậy!"

Liễu Hàm Liên nghe được thanh âm liền ngồi dậy nhìn ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy một con vật nhỏ lông xù nhanh chóng chạy về phía nàng, nhẹ nhàng nhảy lên mép giường, nghiêng đầu, đáng yêu ngây thơ nhìn nàng.


"Đây là! " Liễu Hàm Liên cẩn thận đánh giá.


Vật nhỏ này lớn lên giống chó, toàn thân đen sì, không có một sợi lông tạp, hình thể lại giống mèo, chỉ là tai nhỏ nhọn kia, cái mũi nhỏ sáng bóng, còn có cái đuôi to bồng bềnh kia, lập tức hấp dẫn ánh mắt Liễu Hàm Liên.


"Tiểu hồ ly?"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận