Đội lạc dà lại bắt đầu đi, vương phi có chút lo lắng nhìn phương hướng Trữ Thiên Phong biến mất, lẩm bẩm nói: “Đứa con a, ngươi nói đứa bé kia có thể đi ra sa mạc không? Đừng để vì truy theo ca ca hắn một đoạn đường, kết quả đem mạng nhỏ bỏ luôn ở trong này, vậy cũng không đáng giá. Chậc chậc, làm ca ca như thế cũng đủ tâm ngoan, có thể yên tâm làm thế sao?”
Nam Cung Dạ Hiên cười nói: “Yên tâm đi nương, Trữ Thiên Phàm sao có thể không biết đệ đệ của hắn chứ, bọn họ đều lớn lên ở chung quanh sa mạc, đối với hoàn cảnh sa mạc khẳng định rất quen thuộc. Đừng nói ta cho hắn ngựa cùng đồ ăn nước uống, dù không cho hắn, hắn cũng tuyệt đối có thể đi ra.”
Hắn vừa nói như thế, vương phi mới yên lòng, tuy rằng tính cách của nàng thực làm cho người ta đau đầu, nhưng lòng của nàng lại thật là thiện lương.
“Nguyệt Nha Nhi, ngươi xảy ra chuyện gì?” Nam Cung Dạ Hiên bình tĩnh lần nữa mới phát hiện có chút không thích hợp, lúc đầu nhìn mặt vợ có chút dơ ra, lúc này nhìn kỹ nữa, ngay cả thân mình cũng đang nhẹ nhàng run rẩy.
“Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi…” Nam Cung Dạ Hiên hoảng thần, vội vàng ôm lấy Nguyệt Nha Nhi, liền mệnh truyền đại phu lại đây. Lúc rời khỏi vương phủ, trừ bỏ hộ vệ cùng ảnh vệ, còn dẫn theo hai đại phu có võ công.
Hai đại phu vội chạy tới, mà ngay cả Giang Thanh Hiểu cũng chạy tới, mọi người đều rồi tung rối mù, nghĩ đến Nguyệt Nha Nhi chắc bị độc vật nào đó cắn, phải biết rằng, độc vật trong sa mạc, độc tính đều rất mạnh. Cho nên ngay cả Trữ Thiên Phàm đều yên lặng đi lại.
Ai biết Nguyệt Nha Nhi vừa nhìn thấy Trữ Thiên Phàm, cuối cùng phục hồi tinh thần lại. Bắt lấy tay áo Nam Cung Dạ Hiên khóc lên: “Nam Cung, Nam Cung… Đại ma đầu kia chính là xa phu a, ô ô ô, ngươi… Ngươi tại sao không đuổi hắn đi? Không… Không đúng, là ngươi đem hắn đưa vào, ngươi căn bản là ngay từ đầu đã biết thân phận của hắn, Nam Cung, ngươi xảy ra chuyện gì? Có phải ngươi bị hắn hiếp bức hay không…”
Nguyên lai là vì vậy. Nam Cung Dạ Hiên yên tâm. Bất quá Nguyệt Nha Nhi chất vấn lại làm hắn khó xử. Nghĩ thầm lần này ta phải nói như thế nào đây? Chẳng lẽ ta nói phải tác hợp cho đôi sinh tử oan gia này à? Muốn thử làm bà mối một lần, nga, không cần Nguyệt Nha Nhi, phỏng chừng nhạc phụ ta cũng có thể một tát đem ta bay đến chân trời đi.
Kỳ thật loại chuyện này, ngay từ đầu chỉ là thọc lỗ trên cửa giấy* mà thôi. Giang Thanh Hiểu cùng vương phi cũng biết thân phận của Trữ Thiên Phàm, nhưng ai cũng không chịu nói mà thôi. Chỉ có Nguyệt Nha Nhi chẳng hay biết gì, nếu không có ai chọc phá chuyện này, mọi người có thể tiếp tục giả bộ hồ đồ. Nhưng cố tình, bởi vì lần gặp gỡ Trữ Thiên Phong này, tầng cửa sổ này đã bị Nguyệt Nha Nhi chọc phá.
_ Thọc lỗ trên cửa giấy: ám chỉ 1 chuyện vốn bí mật nhưng đã đi bật mí hết rùi, mọi người chỉ giả vờ không biết mà thôi.
“Nguyệt Nha Nhi, chuyện này, chờ ta chậm rãi cùng ngươi giải thích a.” Nam Cung Dạ Hiên xấu hổ, trước mặt nhạc phụ tương lai, bị Nguyệt Nha Nhi trạc phá chuyện này, thật sự là rất nhục nhã, cố tình hắn chỉ có thể cắn răng nuốt trong bụng. Lúc này lòng hắn hối hận muốn chết, nghĩ thầm ta nên nhớ kỹ giáo huấn này, về sau không nên quản nhàn sự, kiên quyết mặc kệ, tốt nhất đừng xen vào.
Chợt nghe Giang Thanh Hiểu thản nhiên nói: “Tiểu Huy, có lẽ ngươi vừa mơ thấy ác mộng thôi, để Nam Cung hảo hảo cùng ngươi một chút, chờ tỉnh lại thì tốt rồi.” Nói xong, hắn liền đứng lên rời khỏi xe ngựa, về lại chiếc xe của mình.
Nam Cung Dạ Hiên nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới đem mọi chuyện nói cho Nguyệt Nha Nhi nghe. Cuối cùng hắn cảm thán nói: “Nguyệt Nha Nhi, kỳ thật ngươi không cần kinh hoảng như vậy, ngươi xem Trữ Thiên Phàm căn bản sẽ không làm gì cha ngươi. Mà cha ngươi cùng hắn ở chung mười năm, có thể nói, đối phương dù hóa thành tro, hắn cũng có thể nhận ra, cho nên ngươi nghĩ đi, ngay từ đầu hắn nhất định đã biết chuyện này, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.”
“Tại sao? Cha ta sao lại làm như vậy?” Lòng Nguyệt Nha Nhi vẫn tràn ngập nghi hoặc: “Chẳng lẽ là bởi vì… Là bởi vì cha ta không muốn để đại ma đầu kia luyện băng tâm quyết, sợ toàn bộ võ lâm Trung Nguyên sẽ gặp tai ương sao?”
Nam Cung Dạ Hiên nói: “Đây cũng là một nguyên nhân đi. Cha ngươi không có khả năng không biết chuyện băng tâm quyết. Bất quá về phương diện khác, ta cảm thấy, kỳ thật cha ngươi đối với Trữ Thiên Phàm, có lẽ không oán hận như chúng ta tưởng. Sở dĩ mười năm nay hăn không chịu cho đối phương một sắc mặt hòa hảo, đó là bởi vì Trữ Thiên Phàm luôn luôn bức bách hắn, một khi thân phận của bọn họ ngang nhau, không hề tồn tại vấn đề ai bức bách ai, ở trong lòng hắn, Trữ Thiên Phàm liền khôi phục lại thân phận sư đệ hắn.”
Nguyệt Nha Nhi bất mãn trừng mắt nhìn Nam Cung Dạ Hiên một cái: “Uy, ngươi lời này ý gì? Là nói cha ta kỳ thật là thích Trữ Thiên Phàm sao? Vậy ngươi đem mẹ ta quăn ở đâu? Lại đem ta quăn chỗ nào?” (mẹ ngươi vốn là pháo hôi)
Nam Cung Dạ Hiên buông lỏng tay, giả vô tội nói: “Chính là nương ngươi đã sớm rời khỏi nhân thế rồi sao? Cái đó và nàng cũng không có quan hệ gì. Cùng ngươi càng không quan hệ. Cha ngươi thích chính là Trữ Thiên Phàm, cũng không phải ta.”
“Nam Cung Dạ Hiên.” Nguyệt Nha Nhi rống giận, vương phi ở một bên lấy khăn tay che miệng cười run rẩy hết cả người, thực vô tâm vô phế thưởng thức con mình nhà bị Nguyệt Nha Nhi nhéo lỗ tai đến vui vẻ, một chút cũng không có ý hỗ trợ.
“Ta nói chính là thật sự a, Nguyệt Nha Nhi, người như Trữ Thiên Phàm, yêu hận đều là mãnh liệt mà rõ ràng, cha ngươi lại không ngốc, ngươi cho là trong lòng hắn thật sự không hề biết tí gì về chuyện sư đệ hắn thích hắn sao?”
“Còn cưới ngươi nương, ngươi không thích nghe cũng phải nói. Khi đó hắn, nhất định là coi sư phụ mình như trời, thế tục đạo đức luân lý, cho dù đối với sư đệ cũng có thích một chút, cũng không thể biểu hiện ra, cho nên lấy ngươi nương, sinh hạ ngươi cũng là theo lẽ thường phải làm. Dù sao rất nhiều người đều chọn cuộc sống như thế, ngươi cho là vợ chồng trong thiên hạ đều là giống chúng ta, bởi vì lưỡng tình tương duyệt mới ở bên nhau sao?”
“Uy uy uy, ngươi càng nói càng kỳ cục.” Nguyệt Nha Nhi nghiến răng, giống như con thỏ phẫn nộ: “Nếu ngươi như thế nói, cha ta giống như là ngay từ đầu liền thích nam nhân, đây chính là nhạc phụ tương lai của ngươi, ngươi sao nói xấu hắn như thế, mặc kệ, ngươi còn dám nói như vậy, ta sẽ không để ý tới ngươi.”
Y nói xong, liền đem đầu quay qua một bên làm bộ tức giận.
Nam Cung Dạ Hiên vội vàng ôm chầm Nguyệt Nha Nhi, biểu tình đau thương: “Bảo bối nhi, nguyên lai ngươi cũng nghĩ chuyện của hai ta như thế, ta… Ta thật sự rất thương tâm, thực xin lỗi, ta vẫn không biết ngươi ở bên ta, lưng lại đeo áp lực thế tục đạo đức luân lý còn có cha mẹ sư phụ thật lớn …”
Không đợi nói xong, đã bị Nguyệt Nha Nhi tát một cái, nghe y nổi giận đùng đùng nói: “Nói… Nói bậy, hai chúng ta… Hai chúng ta rõ ràng không giống thế… Ta… Ngươi…”
“Hai ta sao lại không giống?” Nam Cung Dạ Hiên tội nghiệp nhìn Nguyệt Nha Nhi, bởi vì vẻ mặt kia quá mức rất thật, cho nên dù Nguyệt Nha Nhi biết rất rõ hắn đang giả bộ, trong lòng cũng không khỏi mềm nhũn.
Không hề phòng bị, liền thốt ra nói: “Hai chúng ta rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, sao vậy… Sao vậy có thể giống nhau? Hay là nói, ngươi căn bản là không thích ta, trước kia đều là giả bộ cho ta xem? Trừ phi là như thế này, bằng không ta đối với ngươi… Ta đối với ngươi chính là khăng khăng một mực.”
Nguyệt Nha Nhi bằng mọi giá rống hết lời trong lòng, Nam Cung Dạ Hiên mừng như điên, nhào lại ôm lấy y, thâm tình nói: “Nguyệt Nha Nhi, ta đối với ngươi cũng là yêu say đắm sâu vô cùng, thiên trường địa cửu tình này khôg thay.” ác ~~>0