Miễn Vi Kỳ Nam FULL


Sáng sớm hôm sau ánh nắng rực rỡ, Hoắc Vãn tỉnh lại trong lòng Hạ Xuyên.
Cậu lim dim mắt đánh cái ngáp bé xinh.

Sau khi mở mắt ngơ ngác hai giây rồi mới duỗi tay khỏi chăn, lắc lắc trước mặt mình.

Thế rồi nhoẻn miệng cười vui vẻ, tuyệt quá, thật sự có thể nhìn rồi.
Tuổi mười chín gập ghềnh đã qua đi, chào đón tuổi hai mươi vui vẻ nhé!
Hoắc Vãn bỗng nhớ đến thời gian mới tốt nghiệp cấp hai.

Ngày ấy cậu đi Thái du lịch với ông ngoại thì bị một cụ già chặn đứng, bảo là muốn xem cho cậu một quẻ.
Cụ già nói cậu mệnh mỏng phúc cạn, nếu sinh ở gia đình bình thường thì có thể sống đời bình an yên ấm.

Thế nhưng cậu lại sinh ra trong gia đình giàu sang, vậy nên trước khi tròn mười chín tuổi đời nhiều biến cố, họa đến từ ngoài.

Nếu không thể vượt qua thì là ý trời, còn nếu vượt qua được thì là gặp trúng quý nhân.


Nếu có thể tề tựu cùng quý nhân, cả đời ắt giàu sang phú quý, ấm áp yên vui.
Thuở ấy Hoắc Vãn còn nhỏ, nghe vậy cũng chỉ cười xòa rồi chẳng để trong lòng.

Bây giờ lại đột nhiên vô cớ nhớ lại.
Trước kia cậu chưa từng cảm thấy cuộc đời mình bất hạnh.

Bản thân sinh tại nhà giàu, bố mẹ thương yêu, có đam mê có bạn bè, chẳng qua thân mình hơi dị dạng, nhưng không ảnh hưởng đến điều gì.
Nhưng chuyện xảy ra vào năm mười chín đã hoàn toàn đánh vỡ niềm tin của cậu.

Đó là thể là sự tình cờ, cũng có thể thật sự là ý trời.
May rằng hiện tại đã khá lên rồi.
Nếu quý nhân có tồn tại trên đời, thì liệu người ấy có phải Hạ Xuyên không? Nếu hôm qua không có Hạ Xuyên thì chắc chắn cậu đã uống xong bát canh Mạnh Bà rồi ấy chứ.
Hoắc Vãn bật cười.

Tính ra cậu vẫn là một người tin tưởng khoa học, những chuyện thế này cậu chỉ suy nghĩ thoáng chốc mà không để vào lòng, vì chẳng có cơ sở gì để tin cho được.
Hạ Xuyên thì quý nhân gì chứ, có mà là manh nhân, manh trong lưu manh ấy!
Hạ Xuyên tỉnh lúc tám giờ.

Ban đầu hắn duỗi người đầy biếng nhác, sau đó ôm người trong ngực, giọng khàn khàn hỏi: "Dậy khi nào."
"Mười phút trước."
Hạ Xuyên hơi nhổm người cọ lên người Hoắc Vãn.

Lạ thật, Hoắc Vãn gầy thế mà ôm vào mềm mại ghê.
Tay hắn còn tranh thủ xoa mông Hoắc Vãn: "Xem ra hôm qua anh chưa cố gắng lắm rồi, cục cưng còn dậy sớm hơn cả anh nữa."
Hoắc Vãn gạt bay tay hắn: "Anh đừng có mà dâm dê."
Mắt Hạ Xuyên lập lòe, hắn cầm tay Hoắc Vãn, rồi bỗng đeo một thứ gì đó lên tay cậu.
Hoắc Vãn lấy làm lạ, rụt tay về xem thử.


Chỉ thấy ngón áp út trống trơn của mình bỗng có thêm một chiếc nhẫn kiểu nữ, giờ đang lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Hoắc Vãn: "???" Gì vậy bố?
Hạ Xuyên giương miệng: "Quà sinh nhật đầu tiên, mua từ ba năm trước.

Không nghĩ giờ đeo vẫn vừa đẹp."
Hoắc Vãn hơi bối rối, ba năm trước, thích mình từ sớm vậy sao...
Không ngờ Hạ Xuyên còn là một gã si tình.
Nhưng si tình thì si tình, nhẫn kiểu nữ này là cái khỉ gì thế! Nạm quả kim cương to tổ bố, sợ người khác không biết cậu là 0 hả??
"Em không nhận, đây là nhẫn nữ, anh tự mình giữ lại đi." Hoắc Vãn kiên quyết gỡ xuống và đặt vào lòng bàn tay Hạ Xuyên.
"Anh mua lại nhẫn nam em sẽ nhận chứ?"
"Không, đừng vọng tưởng phát triển thành loại quan hệ khác."
Hạ Xuyên cứ bỏ ngoài tai.

Hắn thò tay lần mò trên cổ Hoắc Vãn, tìm được nút cài dây chuyền, cởi thẳng ra và xỏ chiếc nhẫn vào.
Hoắc Vãn lại tiếp tục hỏi chấm chi chít trong đầu, cổ cậu mọc đâu ra sợi dây chuyền này thế?
"Đây cũng là quà của anh à?" Hoắc Vãn sờ chiếc vòng trên cổ.

Cúi đầu nhìn, thấy ngoại trừ chiếc nhẫn vừa được xỏ vài thì còn có một viên ngọc lục bảo lớn sáng lấp lánh được bao bằng chỉ bạc.
Hạ Xuyên gật đầu: "Mua cho em vào năm thứ hai."

"Anh giàu lắm à?" Hạ Xuyên không khỏi hỏi.
"Cũng kha khá."
"Giàu cũng không thể lãng phí thế được.

Người ta tán gái cũng không tán như anh đâu, huống hồ em còn là con trai nữa."
Hạ Xuyên mím môi: "Em không thích ư?"
Hoắc Vãn: "Nếu em tặng anh kiểu này thì anh có thích không?"
"Chỉ cần là em tặng thì anh thích tất."
"Chỉ nhìn riêng nhẫn với vòng này thôi, nếu có người khác tặng anh một đống đồ trang sức, còn là kiểu nữ, thì anh có thích không?"
Rồi có khác nào tặng cho các thiếu nữ một đống mô hình Ultraman đâu!
"Anh chỉ là thấy đẹp, nên muốn tặng cho em." Hạ Xuyên cụp mắt, trông có hơi ủ rũ.
Hoắc Vãn hé môi định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài chịu thua: "Xin lỗi, em...!không phải em không thích, chẳng qua là em ngạc nhiên thôi.

Anh đừng buồn, em sẽ đeo mà."
"Thật ư?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận