Miệng Độc Thành Đôi

Một,

Tần Chân có thai muộn hơn Bạch Lộ năm tháng, lúc đó hai người hẹn ước rồi, nếu như hai đứa bé là con trai, coi như anh em tốt; nếu như hai đứa đều là con gái, đó chính là bạn thân; nếu như một nam một nữ thì... ╮(╯▽╰)╭ vậy quá vui rồi.

Nhưng mà đợi đến sau khi siêu âm B thì Tần Chân trợn tròn mắt, trong bụng cô thế mà không chỉ có một đứa, mà là hai!

Về sau, thằng nhóc nhà Bạch Lộ tên là Ninh Duy, còn nhà Tần Chân là một nam một nữ, anh trai là Trình Đồng, em gái là Trình Gia.

Vì thế ngoại truyện nhỏ đẩy nhanh tiến độ, chạy thẳng tới năm đám trẻ năm tuổi.

Trẻ con năm tuổi rất hoạt bát, đặc biệt là Trình Gia.

Lúc ở nhà trẻ, ngày nào bé cũng mặc váy hoa đi qua đi lại trước mặt mọi người, bởi vì trông mũm mĩm đáng yêu, miệng thì ngọt, bé rất được thầy cô giáo yêu thích.

Nhưng chính một bé gái hoạt bát đáng yêu như thế lại khiến Ninh Duy và Trình Đồng vô cùng sợ sệt.

Nguyên nhân như sau:

Trong tiết cắt giấy, bé sẽ hô to bằng giọng trong trẻo giòn giã: “Cô, Ninh Duy lén dùng kéo cắt tóc của Trương Hiểu Hiểu!”

Trương Hiểu Hiểu không biết nên quay lại nhìn thì vừa lúc thấy kéo của Ninh Duy đang chĩa vào mình, vì thế khóc òa lên.

Tiếp theo cô giáo sẽ luống cuống tay chân mà an ủi người này, phê bình người kia.

Vào giờ nghỉ trưa ở nhà trẻ, cô bé sẽ bỗng nhiên ngồi dậy, kêu to với cô trông trẻ: “cô Triệu, Trình Đồng và Ninh Duy nằm đánh nhau ở trên giường!”

Sau đó cô trông trẻ sẽ không chịu nổi mất trật tự mà tóm hai ông tướng cướp này ra ngoài phê bình một trận.

Thật ra những việc mách lẻo này còn chưa là gì, chuyện đáng sợ nhất là có một lần, khi phụ huynh hai nhà đưa đám trẻ đi du lịch ở Thanh Đảo, bởi vì bờ biển không có đồ bơi nhỏ cho trẻ con, thế nên Trình Đồng và Ninh Duy mặc quần lót đùa nghịch trên bãi biển.

Từng làn từng làn sóng đánh vào, rầm một tiếng đã vỗ rơi quần lót của Ninh Duy, vì vậy bờ biển tức khắc vang lên tiếng thét chói tai của cô gái nhỏ: “A a a a! Trước mông Ninh Duy sao lại có một đống thịt!!!”

Ninh Duy che kín ch*m nhỏ trong nháy mắt, vừa đau vừa tức mà kêu lên: “Mẹ mau che miệng nó lại!”

Trình Đồng đứng ở bên cạnh cười ha ha, thình lình lại một cơn sóng đánh vào, trong nháy mắt cũng tụt quần lót của cậu xuống.

Vì vậy ngay lập tức, lại thêm một tiếng thét chói tai: “A a a a! Mẹ, sao trước mông anh trai cũng có một đống thịt?!!!”

Trình Đồng: “...”

Sau một ngày, toàn bộ đoàn du lịch đều biết sự tích “trước mông có đống thịt” của hai cậu bé.

Sau một tuần, toàn bộ lớp mẫu giáo đều biết sự tích “trước mông có đống thịt” của hai cậu bé.

Sự tích càng bi thảm hơn là, sự tích “trước mông có đống thịt” này vẫn đồng hành với Trình Đồng và Ninh Duy vào tiểu học, trung học, thậm chí đại học.

Hai,

Tuy rằng Trình Gia là một cô gái, khi còn bé còn hay mách lẻo, thường xuyên chọc cho hai người anh trai bị mắng. Thế nhưng Ninh Duy và Trình Đồng vẫn mang tác phong đàn ông con trai, không chấp nhặt với cô bé.


Ba đứa trẻ vẫn là bạn tốt, lén lút giao lưu một số chuyện không thể nói cho cha mẹ.

Ví dụ như có một đêm, khi Ninh Duy mơ mơ màng màng mà dậy đi vệ sinh thì bỗng nhiên nghe thấy trong phòng cha mẹ vang lên tiếng động kỳ lạ, vì vậy cậu nổi lòng tò mò, lén lút nằm úp sấp ở ngoài cửa, mở cửa ra một khe nhỏ.

Cảnh tượng trước mắt làm cậu quá sợ hãi!

Cha cậu lại đè lên mẹ, sau đó không biết dùng chiêu gì, nói chung mẹ khóc vô cùng khổ sở!

Cậu vừa tức giận vừa đau lòng, đẩy cửa ra ầm một tiếng, hét to lên: “Cha sao cha lại bắt nạt mẹ?”

Hai người trong phòng thoáng chốc không có động tĩnh.

Ninh Hạo Thần nổi đầy gân xanh, sao lại có chuyện làm được nửa rồi lại bị thằng nhóc thúi này cắt ngang? Còn nữa, việc này sao có thể cắt ngang? Việc này làm sao cắt ngang được!!!

Anh cúi đầu nhìn Ninh uy vũ kiên cường bất khuất, vỗ trán ngồi dậy, dùng chăn đắp thân thể.

Bạch Lộ xấu hổ mà cũng kéo chăn lên đắp kín, ho khan hai tiếng: “Duy Duy con nhìn nhầm rồi, mẹ và cha đang chơi trò chơi, sao cha lại bắt nạt mẹ được?”

Ninh Duy nhìn cô mà nghi hoặc: “Thế nhưng mẹ đang khóc!”

“... Đó là mẹ thua quá thảm rồi, giả vờ đáng thương cho cha nhìn!”

“Thế nhưng cha còn đè lên người mẹ nữa!”

“... Trò chơi này... Tên là chồng người... Thì, không đè lên người thì không chơi được...”

[Tên một tiết mục xiếc]

Như vậy như vậy, như vậy, giải thích rất lâu, thằng nhóc rốt cục tin, trước khi đi, cậu tò mò hỏi: “Vậy mẹ, con có thể chơi trò này với Trình Gia không?”

“... Có thể.” Bạch Lộ vặn vẹo mà trả lời — chỉ cần hai đứa ưng nhau.

“Con có thể chơi trò này với Trình Đồng không?”

“... Có thể.” Chỉ cần Trình Đồng bằng lòng để con vặn vẹo khuynh hướng tình dục =_=,

“Con có thể chơi trò này với cả Trình Đồng và Trình Gia không?”

Bạch Lộ xốc xếch rồi, 3p! Lại có thể là 3p!

Cô nhìn Ninh Hạo Thần, ho khan hai tiếng: “Duy Duy ngoan, đi ngủ đã, con còn nhỏ, sau này trưởng thành hẵng chơi, nhá!”

Ninh Duy đi rồi, hai người im lặng thật lâu, mãi đến khi Ninh tiên sinh xốc chăn lên, không chút hoang mang mà lộ ra bộ phận nào đó, vô tội nói: “Làm sao bây giờ, nó còn chưa xẹp →_→ không bằng, chúng ta tiếp tục chơi?”

Ngoại truyện 11 – Phương Khải

Nỗi xót xa của chàng Phương Khải chịu đủ sức ép

Có người nói sau khi Trình Lục Dương có hai nhóc thì người mệt nhất không phải Tần Chân, cũng không phải anh, mà là trợ lý nhỏ sét đánh vô địch xuất sắc đáng yêu của anh – chàng Phương Khải.


Ví dụ như Tần Chân và Trình Lục Dương đều phải đi làm, như vậy đám trẻ tan học thì ai đi đón đây?

Đáp án là: Phương Khải đi.

Lại ví dụ như bọn nhỏ đã đói rồi, dọc đường đi quấn quít muốn ăn cái gì, như vậy ai đi làm cu li mua đồ ăn đây?

Đáp án là: Phương Khải đi.

Nói chung Phương Khải đã vướng vào việc này rồi, rõ ràng bản thân mình chưa kết hôn cũng chưa sinh con, kết quả vừa làm cha vừa làm mẹ, đáng thương khỏi phải nói.

Đưa hai đứa bé vào Mc Donald ăn lót dạ thì em gái Trình Gia vô cùng độc lập mà tỏ vẻ, cô bé muốn đi gọi món!

Vì vậy Phương Khải nghe theo lời cô công chúa nhỏ, rồi lại lo lắng cô bé còn nhỏ quá, một mình không gọi món được, vì vậy đi theo sau cô bé tới trước quầy hàng.

Trình Gia thậm chí ra chiều vô cùng thùy mị mà lễ phép hỏi Phương Khải: “Chú ơi, chú thích ăn ngọt hay mặn?”

Phương Khải rất vui mừng mà nói: “Chú thích ăn ngọt.”

Vì vậy Trình Gia gật đầu, quay đầu đi nghiêm trang nói với người phục vụ: “Đôi cánh gà cay.”

Phương Khải: “... Cái kia không phải cay sao?”

Trình Gia nhếch miệng cười: “Đúng vậy, cháu cố ý.”

Phương Khải: t___t

Khi ba người ngồi ăn ở trong Mc Donald thì Phương Khải chú ý tới bàn bên cạnh có một người đẹp, eo thon chân dài ngực đầy đặn, khuôn mặt nhìn nghiêng cũng rất đẹp.

Anh vừa gặm cánh gà cay, vừa không ngừng liếc về phía bàn bên kia.

Trình Đồng híp mắt, nhìn cái cánh gà cay mình đã gặm xong, nhân dịp Phương Khải nhìn lén người đẹp thì nhanh chóng mà trao đổi xương trong tay và cánh gà cay trong hộp của Phương Khải.

Ngay lập tức, Phương Khải không nhìn, cầm lấy xương trong hộp mà gặm, cắn một miếng mới phát hiện không đúng chỗ nào.

Anh lại đen mặt mà nhìn chằm chằm khúc xương trong tay rồi nhìn sang cánh gà cay trong tay Trình Đồng, không vui mà nói: “Đồng Đồng, con trai trước nay không đi cướp đồ ăn của người khác, có phải cháu không muốn làm con trai nữa, mà muốn làm bé gái rồi không?”

Trình Gia che miệng cười khanh khách.

Trình Đồng làm anh trai, mặt mày xinh xắn, môi hồng răng trắng, cuộc đời này hận nhất bị người nói là bé gái rồi, lập tức tức giận mà nói với Phương Khải: “Thế cha cháu còn nói, con trai không thể bắt nạt con gái, ở nơi công cộng không thể nhìn chằm chằm vào con gái, đặc biệt là nhìn chằm chằm vào meo meo của con gái! Như vậy, Chú Phương cũng không phải con trai rồi!”

Trình Gia nghi hoặc hỏi: “Chú Phương bắt nạt ai rồi?”

Trình Đồng cất tiếng chỉ trích: “Chú ấy nhìn chằm chằm vào cô bàn bên cạnh! Còn nhìn meo meo to của cô ấy!”

Người đẹp bàn kế bên trong nháy mắt sợ hãi mà quay đầu sang, nhìn Phương Khải như đang nhìn tên biến thái. Một lát sau, cô cầm hăm-bơ-gơ còn trong đĩa, căm giận mà đứng dậy đi mất.

Trước khi đi còn ném cho Phương Khải một câu: “Lưu manh!”


Phương Khải: t___t

Trời càng ngày càng nóng, sau khi được nghỉ hè thì hai nhóc thường theo cha tới công ty.

Trình Lục Dương bận làm việc, mà bọn họ vẽ vời hay chơi game ngay trong văn phòng, thỉnh thoảng làm bài tập hè nhờ sự giúp đỡ của chàng Phương Khải.

Ngày nào đó trời quá nóng, Trình Lục Dương thuận miệng nói: “Chiều nay Phương Khải cậu nghỉ đi, dẫn hai đứa bé đi hồ bơi chơi.”

Phương Khải hoan hô một câu, tức khắc phấn khởi vô cùng dẫn dắt hai nhóc xuất phát tới hồ bơi.

Ở hồ bơi người người tấp nập, mà Phương Khải không dám dẫn bọn trẻ đi bể bơi người lớn nên đành phải ngâm mình ở bể bơi trẻ em như đám thiếu niên.

Hai đứa bé đều chơi rất vui, Trình Đồng không sợ nước, bơi qua bơi lại, đap nước chung quanh bể; mà Trình Gia ôm phao bơi, vừa vui vẻ kêu la, vừa đuổi theo anh trai.

Phương Khải vẫn theo sát sau đó.

Trình Đồng thỉnh thoảng sẽ trượt chân, không cẩn thận ngã trong nước, mỗi lúc này, Phương Khải sẽ lập tức tiến lên đỡ cậu đứng lên.

Trong bể thiếu nhi cũng có rất nhiều phụ huynh đưa con trẻ tới, trong đó có không ít bà mẹ trẻ.

Giữa chừng, Trình Đồng vô cùng ngẫu nhiên mà lại trượt một cú, vừa ngã phịch vào nước, vừa bất cẩn chạm vào lưng trần của ai đó, vì quá hoảng loạn nên bé cào bừa chung quanh, không cẩn thận túm được nút buộc đồ bơi ở sau gáy người nọ.

Phương Khải vừa thấy nhóc lại sắp ngã, gấp đến mức vội xông lên đỡ lấy cậu.

Mà cùng lúc đó, bà mẹ trẻ bị kéo nút buộc kia hét lên, áo tắm đàn hồi trên người roẹt một cái tuột xuống eo, bộ phận trắng bóng không thể miêu tả ở dưới cổ lập tức phô bày giữa ban ngày ban mặt.

Bởi tiếng hét này, lấy người phụ nữ tuột áo tắm làm tâm, trong hình tròn bán kính mười mét lặng ngắt như tờ.

Cô vừa kéo áo tắm lên che khuất thân thể mình, vừa giận dữ xoay người lại.

Lúc này, Phương Khải hầu như là phản xạ có điều kiện mà nói: “Không phải tôi làm!”

Anh muốn nói là thằng nhóc xấu xa Trình Đồng làm, nhưng mà thằng nhóc xấu xa như con cá trạch, đã chuồn tới bên cạnh Trình Gia cách đó hơn ba mét từ bao giờ, vô tội mà trợn tròn mắt nhìn một màn này.

Phương Khải: “...”

Gương mặt bà mẹ trẻ kia từ đỏ sang xanh, từ xanh chuyển tím, cuối cùng giận dữ mà cho Phương Khải một cái tát tai vang dội.

Người trong bể bơi khe khẽ nói nhỏ, chỉ có Phương Khải bi thương ngược dòng thành người cô độc trong hồ bơi.

t___t

Bởi vì hai đứa nhóc, Trình Lục Dương mua sắm một chiếc nệm hơi mềm mại từ trên mạng, chuyên để trong văn phòng của Phương Khải, phục vụ bọn nhỏ nghỉ trưa.

Phương Khải từng rất oán niệm: “Vì sao lại đặt trong phòng làm việc của tôi chứ?”

Tổng giám đốc vô cùng bình tĩnh trả lời: “Loại không có phong cách này sao có thể đặt ở phòng làm việc của tôi? Ảnh hưởng tới tên tuổi một đời của tôi, không thích hợp.”

Phương Khải không khỏi nói thầm: “Vậy để ở chỗ tôi thì thích hợp chắc?”

Tổng giám đốc nhìn thoáng qua chiếc quần yếm phong cách Tây hôm nay của anh: “Đâu chỉ thích hợp, khí chất các cậu quả thực là trời đất tạo nên, không đặt bên nhau yêu thương lẫn nhau thì sao được? Sẽ phụ nỗi nhọc nhằn của nhà thiết kế nệm hơi.”

Phương Khải yên lặng mà chạy mất, anh sai rồi, anh nghìn sai vạn sai, không nên đấu võ mồm với ông chủ!

Mà sau khi chiếc nệm hơi chiếm cứ nửa phòng làm việc của anh thì may là đã cho anh một cái lợi, đó chính là mỗi trưa có thêm thời gian nghỉ trưa, có thể mang theo hai nhóc ngủ trưa.


Để phòng ngừa hai nhóc làm ầm ĩ, anh cố ý ngủ ở giữa hai người, trong nhiệt độ khoan khoái của điều hòa, trong văn phòng cách âm yên tĩnh, anh ngủ rất ngon.

Vì vậy hai nhóc nhân dịp anh chưa dậy mà lén lút gom góp một đống như vậy như vậy, như vậy một phen, sau một lát mới đưa tới kết quả.

Bọn trẻ rón ra rón rén di chuyển toàn bộ những thứ có thể di chuyển như ghim giấy này, kẹp tài liệu này, chén trà này, bồn hoa này...

Mười phút đồng hồ sau, Phương Khải nằm giữa một đống đổ nát lộn xà lộn xộn, quanh mình thứ gì cũng có, mà anh ngủ vô cùng say sưa, còn hơi ngay ngáy, không hề biết chuyện.

Hai nhóc mở cửa văn phòng, len lén trốn rồi.

Vì vậy hai giờ đúng, đã đến giờ đi làm rồi, khi kế toán Trương phòng kế hoạch và tài chính mà Phương Khải thầm mến đã lâu đi đến cửa phòng làm việc của anh thì khiếp sợ phát hiện mỹ nam đang ngủ - trợ lý Phương đang ngã trong một đống hỗn độn...

Trên người anh đắp rất nhiều tài liệu, tứ chi mở rộng ra, bồn hoa này ghim giấy này chén trà này chuột máy tính này bàn phím này, toàn bộ thứ kỳ lạ gì đó đều nằm bên cạnh anh.

Kế toán Trương kinh ngạc mà gõ cửa, gọi một tiếng: “Trợ lý Phương...”

Phương Khải dụi mắt, mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy nữ thần ngay trước mắt, vì vậy mỉm cười, phản xạ có điều kiện mà nói: “Tiểu Trương à!”

Nữ thần nuốt nước bọt: “Thế thế, lát nữa tôi quay lại đi!”

Phương Khải không hiểu ra sao mà ngồi dậy: “Ấy? ấy? Tiểu Trương!”

Theo tư thế ngồi dậy, tài liệu trên người anh rơi lả tả. Phương Khải giật mình, lúc này mới phát hiện... Anh lại có thể nằm giữa một đống hỗn độn, giữa hai chân còn đặt một chậu xương rồng bà... Mà lúc này, cây xương rồng còn đứng thẳng tắp giữa hai chân anh...

Trời, hai nhóc xấu xa!!!

Hình ảnh của anh!!!

t___t bị hủy hoại sạch rồi a a a.

Thật lâu sau khi làm bảo mẫu, độ kiên trì và mặt dày của Phương Khải đã được tàn phá và cải thiện với cường độ cao, rốt cuộc có thể mặt không đỏ tim không đập để tiếp nhận tai vạ hai nhóc gây ra rồi.

Dũng sĩ thực sự không sợ đối mặt với cuộc đời u ám!

Trong lặng lẽ anh đã kiên cường đứng thẳng, va đập ngàn muôn vẫn cứng chắc, bốn bề gió cuộn mặc thổi qua!

[trích từ bài thơ Trúc Thạch (Trịnh Tiếp) do Thiên Thanh dịch, bài thơ ca ngợi tính cứng cỏi của trúc mọc trên đá, đã trải qua muôn trận gió bão từ bốn bề vẫn đứng thẳng vững chắc]

Cho nên khi anh cứ thế nhìn hai nhóc bướng bỉnh ngày một lớn lên thì anh lại dâng lên niềm vui sướng khoan khoái tự đáy lòng.

A, anh lại kiên cường mà qua một năm!

Anh nhìn hai nhóc trên nệm mơ màng mở mắt tỉnh lại rồi lại bắt đầu vui cười đùa giỡn thì không khỏi nở nụ cười.

Cũng đúng lúc đó, nụ cười này được nữ thần Tiểu Trương đứng ngoài cửa khép hờ đang định gõ cửa trông thấy.

Cô đột nhiên sửng sốt, tay cũng giơ giữa không trung đã quên hạ xuống.

Từ trước đến nay, Phương Khải đều vội vã làm việc, cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm túc hẳn hoi. Mà lúc này, anh lẳng lặng ngồi ở sau bàn làm việc, nhìn hai đứa bé nở nụ cười dịu dàng, ánh mặt trời chiếu nghiêng vào từ cửa sổ sau lưng anh, khiến cả người anh chìm trong quầng sáng màu vàng mờ ảo.

Cô đột nhiên cong môi, cầm tập tài liệu trong tay giấu ở sau người rồi gõ cửa.

Trong nháy mắt Phương Khải ngẩng đầu thì cô cười hỏi anh: “Trợ lý Phương, có muốn cùng uống ly cà phê không?”

Cái gọi là không trải qua mưa gió, có thể nào thấy cầu vồng rực rỡ, không ai có thể tùy tiện đã ôm người đẹp thành công! ヽ(▽)ノ

The End


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận