Nếu bây giờ hỏi Diệp Phàm rằng cậu đối xử với bản thân như vậy có cảm thấy hối hận không, chắc chắn cậu sẽ gật đầu ngay tắp lự. Lúc này cậu nhìn Nguỵ Đổng Diên con cháu đầy đàn, cùng vợ hắn sống hạnh phúc an khang tới tận khi về già.
Còn cậu thì sao, cậu bị Nguỵ Đổng Diên gián tiếp hại chết, phút chốc trở thành một lỗi sai không nên mà cũng không bao giờ nên xuất hiện. Diệp Phàm oán hận vô cùng, cổ họng phát ra tiếng gầm rú trầm thấp, tựa như trở thành một con dã thú đang phẫn nộ.
"Hối hận rồi à." Thanh âm kia vẫn cứ lạnh lùng trước sau như một, hắn hài lòng nhìn vẻ căm hận và không cam lòng trong mắt Diệp Phàm.
"Hối hận thì sao chứ." Diệp Phàm mặt không đổi sắc mà đáp. Cổ tay cậu vẫn đang đau rát, có thể cảm thấy rõ ràng vết thương phía trên.
"Vậy cậu có muốn sống lại một lần nữa không?" Trong thanh âm lạnh như băng kia, giờ phút này như có như không mang theo sự mê hoặc như muốn đầu độc cậu.
"Cái giá phải trả là gì?" Từ trước đến nay, Diệp Phàm chưa bao giờ tin rằng trên đời có bữa trưa nào hoàn toàn miễn phí.
"Năng lượng của ta không đủ, ta phải rời khỏi đây... Nếu cậu đồng ý giúp ta..." Thanh âm kia tiếp tục nói.
"...Được thôi." Diệp Phàm vẫn rất nghi ngờ chủ nhân của âm thanh này, thế nhưng cậu cũng không có lý do gì để từ chối. Cậu không muốn cứ vậy mà chấm dứt sinh mệnh của mình trong bồn tắm, để Nguỵ Đổng Diên có thể sống hạnh phúc ngày qua ngày.
"Giao kèo thành lập." Sau khi nghe Diệp Phàm nói ra hai chữ kia, âm thanh nọ lập tức hưng phấn kêu lên.
Trước mắt Diệp Phàm chợt tối sầm, cậu cảm thấy thân thể mình chợt bị đẩy ra khỏi không gian tăm tối vừa nãy.
Bồn tắm vẫn luôn xả nước, giờ nước đã tràn ra rất nhiều, đầy cả phòng vệ sinh. Diệp Phàm mở mắt, phát hiện ra mình đang mặc đồ ngủ nằm trong bồn, cả người đều ướt nước; song dù đây là nước nóng, Diệp Phàm vẫn cảm nhận được một luồng khí lạnh xuất phát từ tận trong xương.
Dao gọt trái cây lặng lẽ nằm trên mặt đất, lưỡi dao rất sạch, không hề dính chút máu nào.
"Mình đang mơ sao?" Ướt nhẹp cả người rồi, Diệp Phàm đưa tay lau mặt.
"Không phải... không phải đang mơ!" Có một hình xăm nhỏ xuất hiện quanh cổ tay cậu, giống như một vòng xích tuyệt đẹp đang bám lên da Diệp Phàm. Cậu ngơ ngẩn, sờ sờ quanh hoa văn nho nhỏ trên vòng xăm, sau đó lại là một âm thanh quen thuộc: "Chúc mừng ngài đã mở ra hệ thống hoán đổi."
"...Cái gì?" Chưa đợi Diệp Phàm phản ứng kịp, trước mắt cậu đã xuất hiện những ngăn tủ gỗ rất to, trong đó có rất nhiều đồ; có thứ Diệp Phàm nhìn rất quen, nhưng cũng có thứ cậu chưa từng thấy bao giờ.
"Những thứ này là gì vậy?" Diệp Phàm thăm dò: "Tôi đang ở đâu đây?"
Không ai trả lời câu hỏi của Diệp Phàm, ngay cả âm thanh lúc nào cũng vang lên trong đầu cậu từ giây phút cậu tự sát cũng không lên tiếng; Diệp Phàm cảm thấy không gian này vừa hoang vắng lại vừa quỷ dị.
"..." Diệp Phàm thấy không ai trả lời mình, vì vậy cũng chỉ đành tiếp tục đi về phía trước. Nơi này giống như một siêu thị lớn, dưới mỗi vật phẩm đều có một chữ số màu đỏ, Diệp Phàm đoán đó là giá tiền của vật phẩm.
Diệp Phàm dạo quanh một vòng, nhận ra số lượng các loại vật phẩm ở đây nhiều đến doạ người, không chỉ có đồ dùng hàng ngày mà còn có cả những nguyên liệu nấu ăn và vật sống khác - ví dụ như các loại chim.
Mấy thứ này được xếp ngay ngắn trật tự trên tủ gỗ, nhưng mỗi khi Diệp Phàm muốn quan sát kĩ hơn, chúng sẽ tự động dịch chuyển đến trước mặt cậu. Hình như không gian này có thể đọc được suy nghĩ của Diệp Phàm.
Mình có thể mua những vật này không? Diệp Phàm nhíu mày nghĩ ngợi, làm sao để có tiền mua những thứ này đây?
Đang lúc Diệp Phàm nghĩ vậy, cậu cảm thấy cổ tay nhói lên như bị kim đâm một cái. Diệp Phàm cúi đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện ra hình xăm trên cổ tay mình đã biến thành một thứ tương tự như màn hình LED, trên màn hình còn xuất hiện một chữ số đỏ tươi đang phát sáng: "0."
Được rồi, có lẽ đây là số tiền mà cậu có. Diệp Phàm cười khổ, cậu vẫn không biết không gian này hoạt động theo nguyên lý gì, nhưng cậu vẫn chưa kịp nghĩ ra thì đã lại bị một lực kéo kéo mạnh ra bên ngoài.
Diệp Phàm vừa bị kéo ra khỏi không gian thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu nhìn thấy người vốn đang phải làm lễ đính hôn với Nguỵ Đổng Diên - một người phụ nữ xinh đẹp đang mặc lễ phục, xuất hiện trước mắt mình.
Người phụ nữ kia tên là Liễu Tinh Giảo, là con gái của một tập đoàn lớn, kiêu ngạo không ai bằng. Diệp Phàm đã từng gặp cô ta vài lần, nhưng lại không ngờ rằng cô ta sẽ trở thành người thứ ba chen chân vào mối quan hệ giữa mình và Nguỵ Đổng Diên.
"Là cô?" Tuy Nguỵ Đổng Diên vẫn lừa Liễu Tinh Giảo chuyện của Diệp Phàm, nhưng không phải là cô không biết gì: "Tôi nhớ cậu tên là Diệp Phàm đúng không?"
Tóc Diệp Phàm vẫn đang ướt, đồ ngủ ướt đẫm trên người cũng chưa kịp thay, có thể nói là bộ dáng hiện tại của cậu vô cùng nhếch nhác; thế nhưng khi đối mặt với Liễu Tinh Giảo, cậu lại không rụt rè chút nào: "Liễu tiểu thư, có việc gì không?"
"Không có việc gì." Liễu Tinh Giảo quan sát Diệp Phàm từ trên xuống dưới, khi nhìn bộ dáng nhếch nhác của cậu ánh mắt cô ta loé lên một tia khinh miệt và chán ghét. Chỉ đến khi chú ý đến cái chân bị khoá của Diệp Phàm, sắc mặt cô ta mới hoàn toàn trầm xuống: "Hôm nay tôi đính hôn, nghe nói Diệp Phàm là đầu bếp Sơn Đông nổi tiếng, mà hôn phu của tôi, Nguỵ Đổng Diên thích ăn món Sơn Đông nhất. Do đó hôm nay tôi đặc biệt tới đây hỏi thăm, nhưng mà xem ra bây giờ... Cậu không tiện lắm thì phải?"
Chắc chắn là muốn sỉ nhục cậu công khai đây mà. Nếu là lúc trước, có lẽ Diệp Phàm sẽ mỉa mai đáp lại Liễu Tinh Giảo; nhưng giờ cậu đã chết một lần, lúc này chỉ cảm thấy Liễu Tinh Giảo thật nực cười mà thôi.
"Đúng là không tiện lắm." Diệp Phàm thản nhiên nói: "Nên mời cô về cho."
Thái độ lạnh lùng của Diệp Phàm khiến Liễu Tinh Giảo có cảm giác tuy có sức song lại không có chỗ dùng. Cô nhíu đôi lông mày xinh đẹp, một lát sau mới mỉm cười nói: "Nhưng chỉ cần cậu đồng ý, chút phiền toái nhỏ như vậy tôi vẫn có thể giúp cậu giải quyết."
"Phiền toái nhỏ" đương nhiên là xích sắt trên chân cậu. Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn Liễu Tinh Giảo, khoé miệng khẽ nhếch: "Vậy làm phiền... Liễu tiểu thư." Chuyện chỉ đơn giản là giúp người phụ nữ đã đính hôn với Nguỵ Đổng Diên nấu ăn mà thôi, Diệp Phàm không thấy có gì là không thể chấp nhận được.
Trước đây khi yêu còn có cảm giác đòi sống đòi chết, bây giờ lại chỉ còn nỗi căm hận muốn gặm xương uống máu đối phương.
"Nào, giúp Diệp Phàm tiên sinh tháo vòng trang sức kia ra." Sắc mặt Liễu Tinh Giảo hơi khó coi, cô không ngờ Diệp Phàm không hề khó chịu mà đã đồng ý. Cái cô muốn thấy vốn là hình ảnh Diệp Phàm mất khống chế kia, không chỉ thế... chỉ tại mạnh miệng mà giờ cô phải mang cậu ta tới lễ đính hôn.
Lần đầu tiên Liễu Tinh Giảo ghét mình sao quá mau mồm mau miệng.
Sau khi Liễu Tinh Giảo ra lệnh, hai vệ sĩ lực lưỡng đi vào, dùng sức làm hỏng xích sắc chân trên Diệp Phàm. Diệp Phàm đứng yên tại chỗ, mãi đến khi xích sắt trên chân rơi xuống mới xoay người vào nhà để thay quần áo và chuẩn bị.
"Diệp Phàm tiên sinh, ngài có thể nhanh một chút được không?" Sắc mặt Liễu Tinh Giảo càng lúc càng tệ, cô không có hứng tới đây để xem Diệp Phàm có máu hơn thua hay không.
"À, Liễu tiểu thư." Diệp Phàm đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn Liễu Tinh Giảo vẻ mặt đã hơi vặn vẹo, mỉm cười: "Tôi đột nhiên nhớ ra, dạo này cơ thể tôi không thoải mái lắm, e là không thể đến lễ đính hôn giúp cô nấu ăn được... Nhưng nếu cô cứ kiên quyết thì..."
"Vậy sao? Thế thì tiếc thật." Liễu Tinh Giảo vẫn đang băn khoăn vấn đề này, Diệp Phàm nói vậy chẳng khác nào cho cô một bậc thang để leo xuống. Cô ta vội ho một tiếng: "Vậy tôi còn có việc... xin phép đi trước."
"Liễu tiểu thư đi thong thả." Tính cách Diệp Phàm không phải quá ôn hoà, chẳng qua cái chết đã mài bóng các góc cạnh hung hãn của cậu. Cậu mỉm cười nhìn Liễu Tinh Giảo, trong mắt là sự dịu dàng khiến cho người ta lưu luyến: "Nhưng mà Liễu tiểu thư... nghe tôi khuyên một câu, cô xứng đáng có được người tốt hơn."
Liễu Tinh Giảo không ngờ Diệp Phàm lại nói một câu như vậy, ngây người một lát rồi mặt thoắt cái đỏ bừng, mất tự nhiên mà vội vã rời đi.
Đợi Liễu Tinh Giảo khuất bóng, nụ cười trên mặt Diệp Phàm lạnh xuống. Cậu giơ cổ tay nhìn hình xăm trên đó, trong mắt chỉ có vẻ thơ ơ lạnh nhạt.
Nếu như cảnh tượng Diệp Phàm nhìn thấy chính là tương lai của cậu, vậy người phụ nữ này cũng chính là người đã thấy cậu tự sát, chẳng những thấy, cô ta còn không thèm làm gì cả... cứ như vậy mà để cậu chết trong bồn tắm.
Nguỵ Đổng Diên sẽ phải trả giá thật đắt vì sự bạc tình của mình, mà người phụ nữ này, cũng sẽ phải trả giá vì sự vô tình của cô ta!
Diệp Phàm vào phòng ngủ rồi thay bộ đồ ướt đẫm trên người ra. Cậu sờ một chút mắt cá chân bị xích sắt cọ sát, nghĩ ngợi một lát lại thay đồ ra ngoài, sau đó vào thư phòng. Trong đó chỉ có duy nhất một cái điện thoại.
Khi gọi được dãy số nào đó, tâm trạng Diệp Phàm rất phức tạp. Cậu nghe thấy âm thanh "tút, tút", lúc lâu sau lại nghe được một giọng nói già nua: "A lô?"
"Sư phụ." Khoảnh khắc ấy, Diệp Phàm không nhịn được mà ướt nhoè đuôi mắt.