Cảm giác khó chịu, tri thức khiến hắn khẽ ngọ nguậy, nhưng thân người lại có cảm giác bị đông cứng, bất tri bất động. Nơi này hẳn phải bị bao cứng, hắn kiên trì ngọ nguậy nhưng không va đập vào thứ gì nhưng cảm giác bứt rứt đến không thở nổi. Khoan… thở… thở là gì, hình như hắn không có khái niệm này. Hắn không thở, hắn sống, hắn ngọ nguậy nhưng hắn đang ngọ nguậy cái gì. Những thứ hắn đang cảm nhận là gì, cái gì gọi là cơ thể??? Không, hắn không phải là cơ thể… vậy thì … hắn là cái gì.
Mảng hồn phách tiếp tục dao động liên tục, nó như một đám mây sáng nhưng khiến người ta cảm nhận được một cơ thể sống đang tồn tại trong đó.
“ Thật ngưỡng mộ, đã đầu thai qua nghìn năm, lại có thể giữ được đến như vậy sao?”
Bước chân duyên dáng khẽ tiến lại gần, cô khẽ phẩy tay, mảng hồn phách dần hình thành như một mảng đất nặn dưới bàn tay của tự nhiên dần hình thành một bóng hình hoàn mỹ.
Như được tiếp một luồng sinh khí, mảng hồn đó giờ đứng trước mặt Hạ Dao chính là hóa thân của Hàn Tuấn Phong. Ý thức được truyền vào, hắn vội nói
“ Ngươi… là ai?… Đây… là đâu…? Tôi… tôi là cái gì…? Tại sao tôi lại… có được những … thứ… ý ..thức này trong…mm… đầu?”
“ Sự tiến hóa hàng trăm triệu năm đấy cưng ạ.”
“ Cô… là ai?”
“ Khoan việc hỏi tôi là ai, anh thử nhìn qua bên đó xem.”
Hắn theo lời cô nói nhìn qua bên đó, và toàn … cái mà hắn được định nghĩa trong đầu là thân thể… run lên bần bật…
Cô gái đứng phía đó, hắn không biết là ai, nhưng cảm giác sôi lên trong người là không thể phủ nhận. Hắn vội lao đến bên cô gái đó. Hắn muốn cô, hắn như một linh hồn thiếu sót, thiếu sót đến thảm hại. Và dường như chỉ có chạm vào cô mới hoàn thiện hắn, giải thoát mọi đau khổ của hắn…
Nhưng khi hắn lao đến nơi thì bóng hình đó lập tức tan biến. Một cảm giác khó chịu dồn khắp cơ thể, và hắn nhận thức được đó là đau đớn
“ Trả.. trả nàng lại cho ta… Trả nàng lại …”
Hạ Dao thương cảm, khẽ gật đầu “ Vậy là rõ rồi.”
“ Rõ…rõ cái gì. Ta muốn nàng….”
“ Ngươi muốn biết ngươi là ai phải không, được để ta nói cho ngươi. Ngươi chính là tình yêu của Hàn Tuấn Phong, hay nói đúng hơn, trái tim của Hàn Tuấn Phong.”
“ Hàn Tuấn Phong, là người… là cái gì…”
“ Được, để ta tặng lại ký ức và hoàn trả tâm cho ngươi. Sẽ choáng một chút đấy.”
Hạ Dao khẽ nhắm mắt, trong phút chốc, cả người của hắn sáng lên một lúc rồi vụt tắt. Cơn choáng váng không phải là một chút, hắn choáng váng đến không dựng được người dậy.
“ Sẽ mất một lúc để ngươi khôi phục lại, đã qua nghìn năm rồi chứ ít gì. Sao có thể hồi phục trong một lúc. Trong lúc đó, ta sẽ giải thích cho ngươi, khi con mèo của ta trốn đi, gây họa.”
Cô nói, không gian hình thành hình ảnh 4 chiều, là đêm Hứa Thanh đang cố cứu con mèo nhỏ, rồi ba cái va li bị trượt bản lề, rơi xuống…
“ Để cứu cô gái tốt bụng đó, Di Tâm – tức con mèo của ta - đã đưa cô xuyên về quá khứ, không ngờ đã gây ra đại họa. Ngươi, chính là vị vương gia cao cao tại thượng khi đó, phải lòng một cô gái kỳ lạ, không rõ lai lịch. Một chuyến du hành đầy thú vị đấy chứ. Nhưng việc cô gái đó xuyên qua chỉ là một sai lệch của phép thuật, cô gái đó không thuộc về thời đại này và vào thời điểm thích hợp, Di Tâm đã sửa chữa sai lầm của mình.”
“ Nhưng ông trời thật trêu ngươi, cô gái đó lại được đưa về quá khứ với người, tiếp tục lương duyên. Cũng may, cô gái đó nhận thức được sự trái ngược tự nhiên đó, đã quay về. Nhưng ngươi thì lại không dàn xếp được cho bản thân. Khi chết rồi, đã uống canh mạnh bà nhưng tâm lại cố chấp không quên, trụ hồn trong thể xác mời, truyền kiếp chỉ để tìm cô gái đó. Ta cảm nhận được, tình cảm của ngươi dành cho cô gái đó, thật quá sâu đậm chính vị vậy mà giữ được trọn vẹn linh hồn trong thể xác mới. Nhưng ngươi phải biết, điều trái tự nhiên đó là không thể, hai linh hồn trong một cơ thể . Qua nghìn năm chuyển xác, linh hồn của ngươi đã bị mai một. Linh hồn tạo thành chính bởi bốn hồn phách. Dưới linh hồn của cơ thể mới, linh hồn của ngươi bị mai một, tan biến. Vốn dĩ sớm đã tan hết tứ hồn nhưng ta thật ngưỡng mộ ngươi, cố chấp bảo vệ ái hồn.”
“ Để bảo vệ tình yêu, ngươi đã hy sinh các hồn phách khác, nói chung chung, ngay cả ký ức cũng bị vứt đi, ta dám chắc đến tên của người con gái lúc nãy ngươi cũng không nhớ nổi. Nhưng ta nói, ngươi cũng thật may mắn. Diệp Kỳ Phong chính là hiện thân có mối liên kết lớn với ngươi của quá khứ, lại là hiện thân ở tìm gặp được Hứa Thanh, chính vì vậy mà đánh thức ngươi dậy, khiến anh ta yêu Hứa Thanh một cách vô điều kiện như thế. Nói đúng ra, Di Tâm của ta cũng giúp hai ngươi, nhiều lần phá luật. Tuy nói là vậy, chuyện ta đang làm giúp hai ngươi đây, đưa linh hồn, trái tim, ký ức, trải nghiệm từ quá khứ của Hàn Tuấn Phong, hòa chung thể xác và hợp với linh hồn của Kỳ Phong mới gọi là trái luật trời. Tuy là dùng nhật thực để lấp liếm nhưng không biết có thể lấp liếm đến bao giờ.”
Hàn Tuấn Phong nằm đó, qua lời giải thích của cô đã thông suốt nhiều chuyện, tuy có vài chỗ còn mơ hồ nhưng không đủ sức gượng tiếp
“ Vậy là… cô giúp… chúng tôi…” Hắn thều thào.
“ Uhm, đương nhiên là giúp chứ. Ta thật ngưỡng mộ tình yêu của hai ngươi mà. Hơn nữa, nếu không giúp, Di Tâm của ta không biết còn làm ra trò gì nữa.”
Cô khẽ đập mạnh hai tay vào nhau một cách dứt khoát. “ Được, giúp ngươi. Nhưng khi hai linh hồn hợp một, đau đớn sẽ có, di chứng cũng sẽ có. Ta chưa biết liệu toàn bộ trải nghiệm của Hàn Tuấn Phong có được đưa về không. Nhưng nói chung, cũng không quan trọng, ngươi đã là Diệp Kỳ Phong, một công dân thế kỷ 21 thì phải hoàn thành cuộc đời ở đây thôi. Có lẽ sẽ mất vài ngày để ngươi có … tái sinh lần nữa…”
Hàn Tuấn Phong có chút hoang mang, hắn đánh đổi mọi thứ vì nàng, hắn sợ hãi, giây phút này hoặc hắn sẽ tìm được nàng, hoặc hắn sẽ mất tất cả
“ Ta… sẽ nhìn thấy nàng chứ…”
Hạ Dao nhìn thấy sợ hãi trong đôi mắt lạnh của nam nhân trước mặt mình, khẽ cười an ủi
“ Chỉ cần ngươi cố sức mở mắt ra nhìn nàng. Nhưng giờ phút này, thả lỏng đi, đừng chống chọi với linh hồn của Kỳ Phong…”
“ Khoan đã… cô là ai… ta muốn…”
“ Báo ơn… Không cần đâu. Thân phận của ta là điều không thể tiết lộ. Hơn nữa, cuộc nói chuyện của chúng ta, tất cả những chuyện này, ngươi sẽ không nhớ gì đâu.”
…
Hứa Thanh lo lắng, nắm chặt lấy tay Kỳ Phong. Cơ thể anh vẫn phát run phát sốt như vậy. Bác sĩ đã đến khám mà không phát hiện ra nguyên do.
“ Kỳ Phong, xin anh đấy, xin anh tỉnh lại đi, tôi sẽ…sẽ….” Hứa Thanh không thốt được ra lời sau cuối đó, cuối cùng, tất cả chỉ vẹn vẹn trong một câu “ Tôi thực xin lỗi.”
Phải, cô đã trao tình yêu cho Tuấn Phong, cô không thể như vậy nói yêu anh, đó là không công bằng. Cô không thể…. Không thể lại giống như Bella cùng một lúc yêu nhiều hơn một người…
Cô thật sự ước rằng, anh và cô gặp nhau ở một cuộc đời khác, không phải ở kiếp này. Cô nợ anh quá nhiều nhưng cũng nợ tình nghĩa với Hàn Tuấn Phong, tại sao ông trời liên tục hành hạ cô đến như thế này. Cô không thể tiếp tục lừa dối trái tim và lý trí của mình nữa.
“ Kỳ Phong, tỉnh lại đi…”
Cứ như vậy ba ngày, Hứa Thanh luôn túc trực bên đến nỗi cô mệt mỏi thiếp đi.
Bình minh một ngày mới đã lên, và trong đôi mắt của Kỳ Phong ánh sáng chiếu thẳng vào.Nhất định phải mở mắt. Thứ ý thức mở hồ không rõ ràng đó thúc đẩy thứ gì đó sâu thẳm bên trong anh cho đến khi… Ý thức đã hoàn toàn trở về với cơ thể
Kỳ Phong cảm nhận được cơ thể của mình, anh đã bình phục và không có một lý do nào để chần chừ nữa. Anh mở mắt, chậm rãi lướt nhìn xung quanh.
Là cô, thật sự là cô rồi. Hứa Thanh của anh, thật sự đanh tồn tại bên anh.