Miêu Chủ Tử


Edit: Tiệm Bánh Sò
Sau khi đạp con gấu trúc con xuống dưới, Neville cũng không chần chừ nữa, vọt xuống theo.

Trong mắt động vật ở đây thì khe núi này cũng không cao lắm, nhưng đối với Lục Thu thì cứ như vực sâu vạn trượng, vô cùng vô cùng cao, nếu té xuống thì nhất định sẽ mất mạng.

Lục Thu lo âu nhìn chằm chằm theo con gấu trúc con, thấy nó lăn xuống đáy rồi lại lộn hai vòng bò về phía trước, thoạt nhìn hình như không bị thương gì cả, lúc này mới yên lòng.

Gấu trúc là loài động vật chai lì, chỉ thế này chắc không tạo thương tổn gì cho chúng nó đâu.

Lúc này tiếng sấm đã ngừng, từng giọt mưa bắt đầu rơi như trút nước, từng hạt mưa lớn chừng hạt đậu đọng lại trên cành lá biến thành từng hạt như quả bóng bàn rơi xuống đất, mỗi lần rơi xuống người cứ như bị người ta đánh vậy.

Lục Thu rụt đầu, cố gắng thu người lại.

Tình hình này thì không thể rời đi ngay được, Neville nhíu nhíu mày, quyết định tìm một chỗ trú mưa trước.

Hắn thì không sao, chỉ sợ bé sủng vật sẽ khó chịu thôi.

Chuyển cô từ trên lưng đến trong ngực, vì để chạy nhanh hơn, hắn không ôm cô như ngày thường mà há miệng cắn eo cô, tựa như khi mèo mẹ ngậm mèo con vậy.

Hàm răng của hắn vừa vặn kẹp lấy eo Lục Thu, nhưng cũng không làm cô bị thương.

Tư thế này không thoải mái tí nào, Lục Thu uốn éo mãi cũng không nhúc nhích được.

Neville chỉ mới đến rừng rậm Truy Tinh mấy lần, hắn không đi tìm hang động mà chỉ đẩy một đống lá trúc rụng dưới đáy, cuối cùng cũng tìm thấy một miếng kim loại nho nhỏ phía dưới.

Miếng kim loại đã bị con gì đó cắn, dấu răng trên đó cũng rất rõ ràng, còn trực tiếp xuyên thủng miếng kim loại.

Neville đưa nó cho Lục Thu.

Cầm lấy chiếc điện thoại vỡ vụn, Lục Thu vừa mừng vừa hụt hẫng, vốn còn nghĩ nếu như điện thoại còn nguyên vẹn thì ít nhất cô còn có thể chơi game offline giết thời gian.

Trước khi xuyên qua cô còn đặc biệt tải mấy bộ phim truyền hình, cả ảnh nữa, tất cả đều là những hình ảnh tích lũy sinh hoạt thường ngày của cô.

Sau này chỉ sợ không thể nhìn thấy được nữa rồi.

Nhưng cô rầu rĩ chẳng bao lâu, dù sao trong lòng cũng đã sớm dự liệu được kết quả như vậy.

Sau khi tìm thấy đồ vật, Neville đi đến chỗ hai con gấu trúc kia.

Đầu tiên bọn họ nhìn thấy con gấu trúc mẹ trước, sau khi con non lăn đến sau lưng mẹ, nó liền cắn gáy con mình đi lên sườn dốc, cuối cùng chúng dừng lại trước một cái sơn động.

Cái hang động này ở giữa sờn dốc, ở vị trí xéo trên đỉnh hang có một miếng đá nhô ra, cho dù trời mưa thì nước mưa cũng chỉ chảy dọc hai bên cửa hang, sẽ không bị giọt vào hang động.

Con gấu mẹ mang gấu con nhanh chóng chui vào hang động, Neville cũng không khách khí chui vào theo.

Không gian trong động rất lớn, đủ để cho mấy con gấu trúc trưởng thành cùng chung sống, trên mặt đất bày đầy trúc, có cây bị gặm cũng có cây chưa bị gặm.

Trong không khí nhàn nhạt mùi lá trúc thơm ngát, vô cùng dễ chịu.

Dưới khe núi rất tối, trong hang động càng tối tăm hơn, Lục Thu thích ứng một hồi cũng có thể thấy rõ được đồ vật trên đất, trừ trúc ra còn có những mảng chồi nhỏ nhô lên, cô xem nửa ngày, có thể đó là măng.

Về việc có động vật khác theo vào địa bàn của mình, theo lý thuyết thì gấu mèo hẳn sẽ phải nổi giận đuổi kẻ đó ra ngoài, nhưng con gấu trúc này chẳng làm gì cả, coi như không thấy bọn họ.

Nó chỉ đặt con mình trong một góc hẻo lánh xếp đầy cành trúc, cả hai tựa vào nhau an nhàn bắt đầu ăn.

Neville chỉ đứng ở cửa hang, cũng không đi sâu vào, cứ như đã đạt thành hiệp nghị gì với gấu trúc.

Lục Thu không rõ, vì cô cũng không nghe thấy hai con thú này giao lưu với nhau.

Gấu trúc ở thế giới này cũng có hình thể khổng lồ, con gấu trúc to lớn như gần ở gần mình, đôi mắt Lục Thu hầu như không dịch chuyển được, cứ tựa vào chân mèo lớn nhìn chằm chằm phía bên kia.

Dáng vẻ con gấu kia gặm trúc thật là đáng yêu! Gấu con ăn một lát rồi thôi, bắt đầu lăn lộn bên người mẹ, bắt đầu lật trái lật phải như quả cầu, cứ đứng lên lại ngã sấp xuống, sau đó nằm luôn trên mặt đất.

Nó phát hiện bên cạnh có cành trúc, há miệng tiếp tục gặm, ngay cả cánh tay cũng không thèm nhấc lên.

Lục Thu nhịn không được che ngực.

Sao lại đáng yêu đến thế chứ! Đáng yêu quá đi!

Neville phát hiện, từ sau khi gặp được hai con thú này, ánh mắt bé sủng vật chưa từng đặt trên người mình.

Hắn không vui chút nào.

Hắn trừng mắt nhìn về phía hai con gấu trúc.

Gấu mẹ vẫn bình tĩnh tự nhiên ăn trúc, tiếng rắc rắc tạch tạch không dứt bên tai.

Gấu con cũng vậy, cứ như không có xương uốn éo trên mặt đất, vừa bò vừa phát ra tiếng kêu non nớt, không giống tiếng gào lúc trước mà hơi giống tiếng người một xíu, vừa nhỏ nhẹ vừa thanh thúy.

Lục Thu hít một hơi thật sâu, nụ cười đã sớm treo trên mặt, vui thích đến không ngừng cười.

Rốt cuộc Neville cũng nhịn không được nữa, nhấc móng lên che khuất tầm mắt của cô.

Lục Thu hoàn hồn quay đầu nhìn lại đã thấy mèo lớn đang lườm mình, móng vuốt to lớn chặn ép cô quay mặt lại.

Mèo lớn dù cao ngạo nhưng cũng có lòng chiếm hữu rất mạnh, Lục Thu lập tức hiểu ra là do mình không để ý đến nó nên khiến nó không vui rồi.

Cô cười khan hai tiếng, đưa tay ôm chặt chân trước mèo lớn, vuốt lông trấn an nó.

Neville muốn rút lại, nhưng bé sủng vật ôm rất chặt, hắn nhấc móng lên thì cũng giơ nó theo, còn vung vẩy trên không trung một hồi nữa.

bé sủng vật còn ngây ngốc cười cười với hắn.

Được rồi được rồi, có thể là nó chưa từng thấy gấu trúc, thấy mới lạ thôi, dù sao lòng hiếu kỳ của động vật cũng rất mạnh mà.

Neville tự tìm cớ cho hành vi của Lục Thu, nhanh chóng tha thứ cho cô.

Mưa bên ngoài ngày càng to, tiếng mưa lớn khiến cô hoảng hốt, cứ như mưa đến khi tận thế vậy.

Ngoại trừ tiếng mưa thì không thể nghe thấy được gì cả, tất cả động vật đều trốn cả đi.

Buổi trưa không về, Ruth nhắn tin cho Neville hỏi thăm.

Neville buông Lục Thu ra trả lời lại, ý rằng mình không sao, lại thuận tiện nhìn bài đăng hôm qua, có thêm mấy bình luận nữa.

Ngay cả anh hai và em gái không biết nghe tin ở đâu cũng nhắn lại cho hắn, chỉ là không hiện lên thôi.

Lười nhác lướt xem, hắn thu hồi màn hình, vừa quay đầu lại đã phát hiện bé sủng vật không ở cạnh.

Lục Thu không đến gần hai con gấu trúc kia, cô chỉ tò mò về mấy thứ nhô lên trên mặt đất kia, nếu thật là măng thì sao lại vứt ở đây không ăn chứ.

Vừa hay ở cách chỗ họ không xa có một chồi, Lục Thu nhìn nhìn Neville, lại nhìn hai con gấu trúc còn đang say sưa ăn, lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh, sau đó xoay người đưa tay nhẹ nhàng chạm vào nó.

Khi Neville nhìn lại đã thấy bé sủng vật đang đưa tay sờ phân! Đúng vậy, mấy thứ đang nhô lên kia, tất cả đều là phân gấu trúc.

Dinh dưỡng trong cây trúc không quá nhiều, phải ăn không ngừng, tiêu hóa không ngừng, vì vậy mỗi ngày gấu trúc đều bài tiết mấy chục lần, vì vậy trong động tự nhiên cũng đầy vật bài tiết.

Nếu không phải bất đắc dĩ thì Neville tuyệt đối không muốn bước vào nơi này một bước.

Loài gấu trúc này vừa lười vừa bẩn, cho dù là gấu trúc đã khai trí thì chuyện mỗi ngày không phải là ăn thì cũng là vừa đi vừa ăn, điểm tốt duy nhất có lẽ là tính tình không tệ lắm, chẳng gây ra sóng gió cũng không có tâm kế gì.

Hắn bước lên nắm gáy bé sủng vật kéo về, Neville mặt lạnh xách Lục Thu ra ngoài hang, sau đó nhấc bàn tay mà cô đã sờ vào phân lên để nước mưa cọ rửa.

Lục Thu bị một giọt mưa lớn đập trúng làm hai tay đau đến mức nhe răng trợn mắt: "..."
Chột dạ, đuối lý, không dám nói lời nào.

Vừa sờ vào cô rốt cuộc cũng đã hiểu thứ kia là gì, cô đang muốn rút tay về đã bị mèo lớn kéo đi.

Thành thật rửa tay dưới mưa một hồi, lần này cô không chạy loạn nữa, tựa dưới chân mèo lớn.

Địa thế của khe núi này thấp, trời lại mưa, cô hơi lạnh.

Tư thế ngồi của mèo lớn vô cùng đoan trang ưu nhã, cái đuôi cũng an phận cuộn tròn quanh người như một người đẹp dịu dàng tri thức vậy.

Ôm Lục Thu lại cạnh mình, Neville nhìn về bầu trời ngoài hang.

Mưa trên núi đến nhanh mà đi cũng nhanh, mây cũng không quá dày, hẳn là sẽ ngừng nhanh thôi.


Lục Thu ngoan ngoãn đứng yên, nhưng con gấu trúc con mãi lăn lộn bên kia không biết từ khi nào đã từ từ lăn đến bên cạnh họ.

Nói là con non nhưng khi đứng lên lại cao đến hai mét, là một con gấu khổng lồ, chỉ là nãy giờ nó cứ cuộn người lại nên trông không cao lớn lắm thôi.

Sau khi lăn đến trước mặt bọn họ, nó tiếp tục nằm rạp trên mặt đất tiếp tục gặm trúc.

Gần cửa hang cũng không có nhiều trúc, đều là cây trúc già bị gặm đến gốc luôn rồi, gấu con gặm một hồi rồi ngừng, bắt đầu ôm chân của mình gặm tiếp.

Vừa nhấc chân lên là không giữ được thăng bằng, nó lại lăn đến bên chân Neville.

Neville cúi đầu, sâu trong đôi mắt màu hổ phách không hề có tí cảm tình nào.

Lục Thu sợ hắn lại muốn duỗi chân đạp gấu con, nhanh chóng ôm lấy chân trước của hắn.

"Bình tĩnh, bình tĩnh."
Gấu con nhìn thấy chùm lông, hình như coi Neville là mẹ, còn dùng cái lưng đầy tro bụi và đưa mông lắc lư cọ cọ hướng chân hắn, trong miệng còn phát ra tiếng kêu khe khẽ, dường như đang làm nũng.

Neville: "..."
Lạnh lùng vô cùng.

Đừng tưởng kêu như vậy là hắn sẽ lưu tình.

Bùn đất trên người nó đầu bị cọ lên người hắn, Neville không thể nhịn nổi nữa muốn nhấc chân, nhưng bé sủng vật lại bước lên trước hắn vuốt vuốt lông gấu trúc.

Gấu con cũng không công kích cô, mặc cho cô sờ tới sờ lui.

Lục Thu giờ đang lâm vào bồn hạnh phúc rồi, hôm nay thật sự là đáng giá, có thể sờ được gấu trúc nữa.

Đáng tiếc, niềm hạnh phúc này quá ngắn ngủi, Neville vẫn là nhịn không được nhấc móng.

Con gấu con bị đạp về bên mẹ.

Lục Thu còn hơi tiếc nuối, mới sờ được có hai cái, còn chưa đã nữa.

Nhưng suy nghĩ trong đầu vừa mới đảo một vòng, mèo lớn bên cạnh đã không thấy tăm hơi.

Cô nhìn quanh quất đã thấy mèo lớn đứng trên không trung giữa khe núi, mặc cho nước mưa rơi trên người cũng không muốn về hang động tránh mưa.

Giận rồi sao?
Mèo lớn xoay người trong mưa, làm ra tư thế nằm nghiêng, làm lộ nửa cái bụng.

Lục Thu ngửi thấy một mùi thơm ngát của lá trúc phiêu tán trong không khí.

Cô hiểu rồi, con gấu trúc con kia đã chà mình đến trên người mèo lớn rồi.

Cô vừa đồng tình vừa buồn cười, mèo lớn chắc phải tức chết rồi.

Hắn quả thực vô cùng tức giận, tắm mưa hơn mười phút, cả bộ lông đều ướt nhẹp hết, lông áp sát cả vào người khiến hắn gầy đi rất nhiều.

Lông tơ trên trán và trên mặt đều rủ xuống, đôi mắt đã to tròn trông càng lớn hơn, nhìn có vẻ hơi đáng thương, trông như một con mèo con bị người ta vứt bỏ trong mưa vậy.

Nhưng hắn vẫn không có ý định trở lại hang, cứ đứng trên không như vậy, mắt nhìn chằm chằm cửa hang.

Lục Thu biết là hắn sẽ không quay lại hang nữa đâu, cô quay đầu nhìn gấu trúc trong hang, hơi tiếc nuối chút xíu.

Sau đó cô quay đầu đi đến sát cửa hang vươn hai tay với mèo lớn.

Neville lại gần ôm cô vào lòng, không đặt cô trên lưng mà nép sát trước ngực, ở đây sẽ không bị ướt mưa.

Khi bay ngang qua một cái cây, hắn hái được hai cái lá to như lá sen, cuống ở giữa, có thể dùng làm mũ.

Mưa còn rơi lộp bộp, Neville bay trên không, mây đen trên đỉnh đầu thi thoảng hé ra một tia sáng, tia chớp đánh xuống ở phía xa xa chân trời, cả trời đất vẫn còn u ám.

Tốc độ của hắn rất rất chậm, dùng tốc độ như thế này muốn về nhà thì chí ít cần một giờ.

Lục Thu vậy mà lại không có cảm giác thời gian trôi qua dài dằng dặc, cô nép sát trong lồng ngực mèo lớn nhìn xuống thế giới vì trời mưa mà trở nên lạ lẫm kỳ dị.


Đã sắp đến nhà, mưa cũng bắt đầu nhỏ lại rồi nhanh chóng tạnh, đột ngột như lúc đến vậy.

Mây đen từ từ tản đi, lộ ra bầu trời xanh thăm thẳm, mặt trời lại ló dạng.

Phía chân trời hiện lên một cái cầu vồng, rồi lại cái thứ hai, thứ ba.

Cả ba giao hòa cùng xuất hiện, cái sau càng lớn hơn cái trước, gần như chiếm hết cả bầu trời.

Neville trở về tòa thành, nhảy lên trên đỉnh tháp đứng vững.

Lục Thu nắm chặt điện thoại không thể sử dụng được nữa trong tay, chỉ hận không thể khởi động điện thoại lên chụp mấy tấm.

Không biết có phải cảm ứng được suy nghĩ của cô hay không, Neville mở quang não lên, bật chế độ quay chụp, sau đó hướng ống kính về Lục Thu, chụp thật nhiều tấm hình nửa bên mặt của cô.

Sau mấy lần chụp ảnh thì kỹ thuật của hắn rõ ràng đã tăng lên, trong tấm ảnh, cô gái mái tóc đen nhánh vui vẻ ngồi nhìn về phương xa, trước mắt cô, bầu trời xanh thẳm còn lơ lửng mấy chòm mây đen lẻ tẻ trên vùng đồng cỏ xanh, ba đường cầu vồng bắc ngang chân trời, tạo thành sự đối lập màu sắc đặc biệt.

Neville vô cùng thành thạo đăng ảnh chụp lên trên trang chủ của mình, mở cửa sổ đưa Lục Thu xuống dưới, sau đó mới đứng trên nóc nhà điên cuồng giũ lông.

Giũ khô hết nước rồi, hắn cũng nhảy xuống về phòng.

Có thể là do không dùng sữa tắm hay là thuốc dưỡng lông, sau khi bị ướt nước, vốn bộ lông mềm mại phiêu bồng lại trở nên bù xù lộn xộn.

Lông còn chưa được chải, xõa tung như con sư tử lang thang vậy, hiệu quả thị giác còn to hơn một lần nữa.

Lục Thu nhìn tạo hình của mèo lớn, sửng sốt một hồi lâu.

Trông hoang dã quá đi, cứ như con mèo hoang vậy.

Đảo mắt quanh phòng nửa ngày, cuối cùng cô chạy vào phòng bếp, nhón chân lần lượt mở từng ngăn tủ.

Chỗ có thể cất đồ trong phòng này cũng chỉ có phòng bếp, nếu sữa tắm cũng cất ở đây thì chắc cũng cất lược ở đây luôn rồi.

Quả thật Ruth đã mua không ít mỹ phẩm làm đẹp, ngoại trừ sữa tắm được sử dụng thường xuyên nhất, còn có cả thuốc dưỡng lông, thuốc làm mượt, thuốc làm sáng lông, keo định hình lông chưa bao giờ được dùng đến.

Ngăn dưới còn có mấy loại máy móc, máy sấy lông tự động, máy làm mượt lông, máy mát xa chân, thiết bị ngoáy tay...!Nhưng những thứ này Neville hầu như không dùng đến, cũng chỉ có sữa tắm mới được hắn thỉnh thoảng lấy ra dùng để tẩy rửa vết máu thôi, mấy thứ khác hắn còn chưa xem qua nữa.

Thế là khi mở tủ ra, thứ Lục Thu đối mặt chính là một đống chai chai lọ lọ chưa mở.

Cô chần chờ nửa ngày, bám lấy một thanh gỗ khó nhọc bò lên, trên chai đều có hình vẽ, có thể đoán đó là sản phẩm chăm sóc lông.

Cô phát hiện trong góc sâu của ngăn tủ có một cái bàn chải mới tinh, thoạt nhìn như đồ lau kính nhưng lại có nhiều răng cưa thon dài, đầu răng cưa được bo tròn có tác dụng giúp xoa bóp, độ dài ngắn cũng có thể điều chỉnh.

Trên lược rất sạch sẽ, một sợi lông mèo cũng không có, cứ như chưa từng được dùng đến vậy.

Đúng là chưa được sử dụng mà!
Bốn mùa ở thủ đô tinh rất rõ ràng, mùa hè vô cùng nóng, nhất định phải thay lông mới có thể sống được.

Mỗi khi đến đầu mùa hè Neville đều bắt đầu điên cuồng rụng lông, đi đến đâu người máy quét dọn theo tới đó.

Sau khi đến Cự Nham tinh, mùa hè ở đây cũng không quá nóng, tình trạng rụng lông của hắn có chuyển biến tốt hơn, cái lược này cũng không được dùng đến.

Neville không thích bị người khác chải lông, đều là tự hắn chỉnh, nhưng có những nơi hắn không thể tự chăm được, còn ngậm đầy một miệng lông nữa, vì vậy trong nhà càng được chuẩn bị nhiều kem để viên lông lại.

Lục Thu cầm lược lên cẩn thận bò xuống, trước khi nhảy xuống thành bếp, cô nhớ đến cái kéo cắt quần áo lúc trước.

Do dự một chút, cô cũng mang kéo theo.

Neville đang nằm trong ổ mèo rửa mặt rửa móng liếm lông, thấy bé sủng vật ra khỏi phòng bếp, hắn tùy ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Khi thấy cái lược trong tay cô, động tác đang rửa mặt lập tức dừng lại.

Sao thứ này lại bị lôi ra rồi?
Sau khi mèo lớn tự liếm lông xong, bộ lông cũng không suôn mượt hơn mấy mà vẫn xõa tung như cũ, rối vô cùng.

Sở dĩ Lục Thu mang kéo theo là vì muốn cắt lông cho mèo lớn.

Cô có một người bạn mở cửa hàng thú cưng, sau khi con mèo được nuôi trong nhà qua đời thì cô không nuôi thêm còn nào khác nữa, chỉ thỉnh thoảng đến tiệm phụ giúp bạn mình tắm rửa cắt móng cho mèo.

Chuyện cắt lông này cô cũng từng làm mấy lần, coi như cũng thuận lợi, dù không đẹp xuất sắc nhưng tuyệt đối có thể cắt chỉnh tề, dù sao thì cũng tốt hơn dáng vẻ rối bời bây giờ.

Sau khi bò vào ổ mèo, Lục Thu dò xét đem lược nhẹ nhàng chải một cái trên đùi mèo lớn.

Lại không nghĩ đến nháy mắt khi bị lược chạm đến, mèo lớn còn đang thanh thản đột nhiên nhảy lên như bị kinh sợ gì đó ghê gớm lắm.

Toàn bộ lông trên người dựng đứng lên, có mấy sợi còn rụng bay lả tả, cả người hắn đều dán sát trên trần nhà, làm sao cũng không chịu xuống.

Lục Thu khó hiểu gãi gãi tóc, dùng lược cào trên da mình một cái, răng lược tròn cùn, cào trên người như hạt mát xa vậy, chẳng đau tí nào.

Cô không đau thì mèo lớn chắc chắn cũng không đau, nhưng dáng vẻ kinh sợ khủng khiếp kia của hắn cũng đâu phải giả.


Phản ứng này là do bị cái lược kích thích rồi, chẳng lẽ lúc trước hắn từng bị lược làm bị thương rồi?
Lúc này, Ruth phát hiện bọn họ đã trở về liền chuẩn bị bữa tối mang lên.

Ông vừa lên đến đã thấy lược trong tay Lục Thu, lập tức xông lên cướp lấy cái lược vứt ra xa.

Đôi mắt ông ta lạnh lùng nhìn cô, còn mang theo sát ý như lúc sáng.

Lục Thu nhịn không được lui về sau một bước.

Cô đâu có biết mèo lớn có bóng ma với lược chứ, nếu biết thì cô sẽ tuyệt đối không lấy ra cho hắn dùng đâu.

Thấy báo đen từng bước đến gần, Lục Thu dần lui lại, gần như lui đến sát thành ổ mèo.

Mãi đến khi khoảng cách của Ruth và Lục Thu chỉ còn một bước, Neville lên tiếng.

"Ruth, đủ rồi, lui ra."
Ruth không cam lòng phun hơi thở thật mạnh, đem thức ăn đặt trên bàn.

Mấy chuyện thị phi của thế giới động vật cũng không thua kém con người, đôi khi còn hơn nữa.

Động vật đã khai trí có hành vi như người vậy.

Dù Neville là Tam Vương tử, cũng là thành viên của Vương tộc, nhưng kỳ thật lai lịch mẹ của hắn cũng không cao quý.

Bà ấy là một con mèo Pallas[1] chưa khai trí, nhưng bà vô cùng thông minh, không kém động vật khai trí chút nào, thậm chí còn có thể nói tiếng thông dụng đơn giản nữa.

Nhưng vì bà không thông qua kiểm tra động vật khai trí, không ai thừa nhận bà là đồng loại của mình cả.

Sau khi Neville được sinh ra cũng không biết mình còn một người cha nữa.

Hắn theo mẹ sinh sống tại một khu cao nguyên rét lạnh, tài nguyên ở đó cằn cỗi, những gì có thể ăn không nhiều, Neville còn nhỏ, vì sinh tồn không thể không đi săn.

Khi đó hắn còn chưa lớn mạnh như bây giờ, nhưng cũng chẳng sợ hãi gì, vì muốn săn được con mồi mà thường khiến khắp người bị thương.

Không lâu sau Felikin phát hiện sự tồn tại của hắn, mang hắn về Vương cung.

Trở thành Tam Vương tử, từ hình dáng cho đến lai lịch xuất thân của hắn đều không hợp với nơi này.

Mà người cha này cũng không quan tâm đến hắn nhiều như hắn mong đợi.

Người được phân công đến chăm sóc hắn là một con chó lớn tính tình xấu vô cùng, hình thể còn lớn hơn hắn mấy lần.

Mỗi lần có hoạt động gì cần hắn có mặt đều muốn hắn kiểu cách một phen, chải tỉa lông mặc quần áo cho hắn.

Nhưng cái lược dùng để chải lông kia vô cùng sắc bén, dù không đến mức khiến hắn chảy máu nhưng cào trên người cũng khiến hắn đau đến khó chịu vô cùng.

Dần dà hắn đối với mấy chuyện chải lông này có chướng ngại trong lòng, nhịn một thời gian, khi bản thân đã mạnh mẽ hơn, hắn lập tức giết chết con chó kia, nhưng bóng ma trong lòng vẫn không thể tiêu trừ.

Lục Thu vừa áy náy vừa tủi thân, dựa bên thành ổ mèo bần thần.

Neville bay xuống, chậm rãi đi đến trước mặt cô, nhưng không ôm cô vào ngực như thường ngày nữa mà là quắp lấy cổ áo cô đặt lên bàn ăn.

Bữa ăn này vô cùng trầm mặc.

Lục Thu nói xin lỗi với hắn, nhưng Neville chỉ ngẩng đầu nhìn cô một chút, lại vùi đầu tiếp tục ăn.

Đúng rồi, ngôn ngữ của họ không thông, có xin lỗi thì hắn cũng không hiểu.

Sau khi ăn xong, Neville tiếp tục chuyên tâm chỉnh lí móng vuốt.

Lục Thu đứng trên bàn mờ mịt nhìn mèo lớn, chỉ cảm thấy càng thêm tủi thân.

Cô chỉ muốn giúp hắn cắt chải sạch sẽ mà thôi, cô cũng đâu biết là không thể dùng cái này chứ.

Rõ ràng lúc trước hắn còn vì cô nhìn hai con gấu trúc kia nhiều một chút mà giận dỗi còn gì.

Ruth thu dọn mâm rồi lại bò lên lại, còn mang theo một đống mô hình giống nhau.

Ông lóng ngóng xếp đống mô hình lại, rất nhanh, một căn phòng nhỏ chỉ lợp nửa mái xuất hiện, trong phòng còn có một cái giường lớn không đến hai mét, trên giường còn có lớp thảm nhung thật dày.

Chuẩn bị căn phòng này cho cô là muốn tách ra ở riêng sao? Nếu là khi vừa mới tới thì Lục Thu nhất định vui đến mức muốn bay lên luôn.

Nhưng giờ, cô chỉ biết ngây ngốc đứng tại chỗ.

Vìsao chứ? Chỉ vì cái lược kia sao?
_______________________
[1] Mèo Pallas hay còn gọi là mèo Manul là một loài mèo hoang, thường có bộ lông xám, sống ở các vùng đồng cỏ và thảo nguyên miền núi Trung Á..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận