Miêu Chủ Tử


Edit: Tiệm Bánh Sò
Vừa ra khỏi hang đã bị một đám động vật xông tới đè xuống đất, Lục Thu hoàn toàn ngơ ngác.

Trên người cô giờ là con đà điểu chạy tới nhanh nhất, lông của đà điểu gần như đè hết lên mặt cô, khiến cô không thể thở nổi.

Chuyện gì thế này? Công khai mưu sát hả?
"Ưm, thả ra, nặng quá."
Lục Thu khó nhọc la lên, nhưng giọng của cô đã bị những tiếng tru thét chói tai lấn áp hết cả.

Chuột sa mạc cũng ngẩn người đứng cạnh, rồi dùng tay kéo: "Làm gì vậy hả? Mau thả cô ấy ra!"
Chuột nhảy nhanh chóng chạy đến kéo nó ra khỏi rồi nói: "Cậu không biết à? Đây là động vật mà Neville đại nhân đang tìm đó, đại nhân đã phát thông báo toàn lãnh địa nhờ chúng ta tìm kiếm trong sa mạc.

Hôm nay tôi cũng đã dạo quanh khu gần nhà một võng nữa, nếu không phải đến giờ dự tiệc của anh lạc đà thì tôi đã đi chỗ xa chút tìm rồi.

Cậu chưa nhận được tin hả?"
Chuột sa mạc cúi đầu kiểm tra quang não của mình thử, quả nhiên phát hiện một tin được gửi từ mấy giờ trước, trong đó còn có một tấm hình: "Hóa ra là vậy, tôi chỉ chăm chú đào hang, không chú ý thông báo trên quang não."
Bên cạnh, những động vật đè chồng trên người Lục Thu rốt cuộc cũng đứng dậy, nhưng vẫn vây quanh cô một chỗ, sợ cô đột nhiên chạy mất.

Phải biết đây là lần đầu tiên Neville tuyên bố nhiệm vụ nhờ tìm kiếm toàn khu vực.

Dù chỉ là một chuyện không đáng vào đâu, nhưng có thể cống hiến một phần sức lực của mình vì lãnh chúa, thậm chí giờ còn có thể giúp ngài ấy tìm được thì đừng kể đến tâm trạng của đám động vật này giờ hạnh phúc biết bao.

Bọn chúng nhìn chằm chằm Lục Thu, lòng hiếu kỳ bùng nổ, mồm năm miệng mười liên tục nói.

"Neville đại nhân muốn tìm cô, cô cứ đứng yên ở đây đừng nhúc nhích, chúng ta đã thông báo cho đại nhân rồi.

Hay là cô cứ chờ đến khi buổi tiệc kết thúc rồi để lạc đà lái phi hành khí đua cô đến tòa thành của đại nhân."
"Cô đến từ đâu vậy? Sao lại bị lạc đến sa mạc, bị lạc người nhà sao?"
"Đã khai trí chưa? Có thể nói chuyện không?"
"Có muốn uống nước không, ăn tí trái cây không? Đây là quả hắc mai biển[1] vừa hái xuống nè, vừa ngọt vừa nhiều nước, ăn chút đi." Một con thú nhét hai quả cho cô.

"Có phải bị thương rồi không? Ta ngửi thấy mùi máu tươi, a, còn có mùi của sói nữa, cô bị sói tấn công sao?"
"Nhanh, thuốc đâu, có ai mang theo thuốc không? Mau lấy tới đây."
"Quần áo của cô ấy cũng rách rồi, lấy cho cô ấy bộ quần áo mới đi.

Có quần áo nào dư hay không?"
Rất nhanh đã có động vật đi tìm thuốc, một số khác thì đi tìm quần áo cho cô, khung cảnh tập tức trở nên nhộn nhịp.

Những động vật mang thuốc về lấy nước tới khuyên Lục Thu uống, nhẹ nhàng thấm nước, chải lông rồi bôi thuốc cho cô.

Ngay cả cơ hội từ chối Lục Thu cũng không có, bị đè chải lông sạch sẽ, ăn một bụng trái cây, vết thương trên người cũng nhanh chóng tốt hơn.

Chỉ là quần áo không vừa người lắm, cứ lỏng lỏng lẻo lẻo.

Cô ôm thức ăn đầy trước ngực ngẩng đầu nhìn những động vật hiền lành này, nở nụ cười thật to với bọn họ.

"Cảm ơn nhé, cảm ơn mọi người, không cần mang thức ăn cho tôi nữa đâu, ăn không nổi nữa."
"Không có gì, ăn thêm chút nữa đi, cô nhỏ quá, ăn nhiều sẽ cao hơn đó."
"Cánh tay này nhỏ quá đi, lúc trước ta từng thấy tinh tinh rồi, lớn chừng lạc đà nữa kìa, cô phải ăn nhiều vào mới có thể cao lớn như vậy."
Lục Thu dở khóc dở cười, trong lòng cảm động không thôi.

Đàn chim trên không trung thấy Lục Thu xuất hiện thì lao hết xuống, bay quanh trên đỉnh đầu cô.

Bọn chúng lập tức thông báo cho Mastiff 18, Mastiff 18 lúc này vẫn còn đang lo lắng dạo quanh sa mạc lập tức lên phi hành khí tăng tốc bay đến.

Ban đầu đã hứa với Neville sẽ nhanh chóng tìm được Lục Thu, nhưng phi thuyền của Neville sắp đến rồi mà cậu ta vẫn không nhìn thấy cô đâu, cậu ta vội gấp đến mức chỉ hận không thể vung vũ khí lật tung hết sa mạc này lên một lần.

Tốc độ của phi hành khí rất nhanh, Lục Thu vừa chỉnh đổn lại bản thân không lâu thì cậu ta đã chạy đến.

Không đợi phi hành khí hạ cánh, Mastiff 18 đã nhảy từ trên cao xuống, chạy hết tốc lực đến cạnh Lục Thu.

"Thu Thu? Thu Thu, cô không sao chứ?!"
Lục Thu nghe thấy giọng nói quen thuộc, đứng bật dậy nhìn: "Mastiff 18!"
"Đúng là cô rồi! Rốt cuộc cùng tìm được cô rồi, đại ca sắp đến rồi, cô đừng vội nhé." Cậu ta lại tò mò dạo quanh Lục Thu một vòng: "Sao cô lại biến thành bộ dạng này, lông này là thật hả?" Nói rồi, cậu ta lại thử đưa vuốt giật giật một cái.

Lục Thu bị kéo tê rần, đưa tay vỗ vuốt chó của cậu ta xuống: "Là thật, đừng kéo bậy."
"Cô và đại ca sao vậy? Sao cô lại bị lạc một mình trong sa mạc, không phải cả hai đi Riva tinh chơi sao? Anh ấy bỏ rơi cô hả?"
Lục Thu im lặng một lát rồi nói: "Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, tôi bị bắt cóc."
Nét mặt Mastiff 18 lập tức nghiêm túc: "Ai làm? Có phải là Oliver không?!"
Không ngờ cậu ta lại đoán ra Oliver ngay, Lục Thu lại hơi hiếu kỳ, theo cô biết thì đó là tên của Nhị Vương tử, hắn ta có thù với Neville sao?
"Giữa hắn và Neville đã xảy ra chuyện gì sao?"
Mastiff 18 mở miệng: "Chuyện này nói ra thì rất dài dòng."
Lục Thu nháy mắt mấy cái, đợi nghe chuyện xưa.

Mastiff 18 quay đầu nhìn thấy đám động vật xung quanh vẫn chưa tản ra, không những vậy còn đang vểnh tai hiếu kỳ đợi nghe lỏm, cậu ta lập tức ngậm miệng.

"Đợi Neville tới rồi nói cho cô đi, chuyện nhà tôi không nói được.

Tính thời gian thì chắc Neville cũng sắp tới rồi đấy."
Cậu ta mở quang não lên.

"Để tôi mở gọi video với Neville cho anh ấy nhìn cô, cô không biết đâu, anh ấy không tìm thấy cô đã sắp điên mất rồi."
Lục Thu nghe thấy tình trạng của Neville, giật mình.

"Anh ấy thế nào rồi?"
"Đợi lát nữa cô tự xem đi.

A, đại ca không nhận gọi, chắc là sắp đến rồi."
Vừa dứt lời đã thấy bầu trời còn đang sáng tỏ đột nhiên tối đen, một chiếc phi thuyền vô cùng to lớn xuất hiện, chưa kịp hạ cánh đã có một bóng trắng lao xuống nhanh như sao xẹt.

Tất cả động vật còn chưa nhìn rõ cái bóng đó là gì thì đã phát hiện con tinh tinh vừa đứng trước mặt bọn chúng đã biến mất.

Cả người Lục Thu rơi vào một cái ôm vô cùng chặt, vô cùng ấm áp đến mức không thể hít thở được.

Móng vuốt mèo lớn ôm chặt cô vào lòng, cứ như đã lấy lại được món bảo vật trân quý quan trọng nhất thế giới vậy.

Điên cuồng, vui sướng, kích động, lồng ngực mèo lớn không ngừng phập phồng, Lục Thu có thể nghe rõ ràng tiếng trái tim đang áp trên người mình đập thình thịch.

Trong khoảnh khắc bị ôm lấy, cô đã biết đây là ai.

"Thu, thật xin lỗi, ta đến chậm rồi.

Rốt cuộc cũng tìm được em, tốt quá rồi!" Neville nghẹn ngào nói.

Lúc đối diện với những động vật kia Lục Thu còn có thể cười được, nhưng khi bị Neville ôm vào lòng thì tất cả những sợ hãi, lo lắng phải chịu đựng đủ loại khó khăn một ngày một đêm qua đều giải phóng ra ngoài cả.

Cô ấm ức bẹp miệng, nước không kìm được rơi xuống, kế đến là một tiếng khóc òa thật lớn.

"Neville! Hu hu hu, tôi rất sợ đó, tôi còn tưởng là sẽ không còn được gặp lại anh nữa, hu hu hu, sao anh lại đến muộn vậy chứ, tôi còn nghĩ là thiếu chút nữa mình chết mất rồi!"
Lục Thu cũng không biết mình đang nói loạn gì nữa, vừa khóc vừa la, nước mắt nhanh chóng thấm ướt lông của Neville.

"Lần sau...!anh không được bỏ lại tôi nữa, hu hu, dây xích...!cũng không được cởi luôn..."
"Xin lỗi, xin lỗi, đều tại ta, là ta quá chậm.

Được rồi, không thả, sau này sẽ không thả em ra nữa."
Cổ họng Neville nghèn nghẹn, dùng sức cọ cọ đỉnh đầu Lục Thu, cô nói một câu thì đáp lại một câu, trong mắt cũng ngân ngấn nước, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.

Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trái tim trỗng rỗng lại từng chút từng chút được lấp đầy.

Lục Thu không biết mất, cô ấy vẫn còn bên cạnh mình.

Tất cả đều là thật.

Neville cứ ôm Lục Thu thật chặt như vậy, mãi cho đến khi cô khóc mệt thì thôi.

Giải tỏa xong, cuối cùng Lục Thu cũng bình tĩnh lại, cô ngửa đầu dùng đôi mắt hơi sưng nhìn Neville, vùi đầu vào lớp lông của hắn hít một hơi thật sâu.

Sau đó, cô lại ôm chổ hắn, vuốt ve trên lưng hắn một phen.

Xúc cảm quen thuộc đã lâu khiến cô có chút cảm giác chân thực.

"Neville."
"Ừm? Ta đây."
Hít hít mũi một cái, Lục Thu nhìn cả người mình đầy lông, hỏi: "Tôi giờ có phải rất xấu không?"
Neville lắc đầu, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng: "Không có, vô cùng đáng yêu." Nói rồi còn duỗi đầu lưỡi đầy gai ngược ra nhẹ nhàng liếm lông cho cô.

Lục Thu có cảm giác như đang có một chiếc bàn chải điện vuốt qua trên lưng, hoàn toàn không thể phản ứng được gì.

Cô đột nhiên hiểu ra tại sao chó mèo lại thích được vuốt lông xoa bóp như vậy, cảm giác này rất thư thái.

Nhưng dù vậy, cô vẫn từ chốt ngoại hình đầy lông này.

Quá xấu!
"Tôi muốn dùng thuốc rụng lông! Còn tóc nữa, phải dùng thuốc kích thích mọc lông!"
Lục Thu vùng vẫy một hồi nhưng vẫn bị Neville đè lại liếm lông, khiến cả người cô một lần nữa dính đầy mùi của hắn.

Không ai biết khi không ngửi thấy mùi của cô, Neville đã sụp đổ, tuyệt vọng đến bao nhiêu đâu.

"Được, Mastiff 18 đã chuẩn bị rồi."
Lục Thu cọ cọ mặt hắn, quan sát một chút rồi đau lòng hỏi: "Có phải anh bị thương rồi không? Móng vuốt làm sao vậy, sao trên người lại có máu thế kia?!"
Lúc nãy không chú ý, giờ mới phát hiện dưới lớp lông màu trắng của mèo lớn lại thoắt ẩn thoắt hiện tia máu đỏ.

Cô dùng tay vén lông trên người hắn lên, vết thương rất kỳ lạ, cứ như bị những lưỡi dao nhỏ dài quẹt bị thương vậy.

Đây đều là kết quả của việc bay với tốc độ quá nhanh.

"Những vết thương này là sao vậy?"
Trên móng vuốt bị thương nặng nhất, lông đều bị nhuộm đỏ cả, móng vuốt hai bên đều bị gãy hết.

Hai mắt Lục Thu lại bắt đầu đỏ lên.

Neville rụt móng vuốt về phía sau: "Không có gì đâu, vết thương trên người đều khỏi rồi, không tin thì em nhìn kỹ lại xem nè.

Móng vuốt này hai ngày nữa sẽ mọc lại thôi, em đừng lo."
Lục Thu không nói lời nào, chỉ nhìn hắn chằm chằm.

Neville vội vàng nói: "Vậy lát nữa về em thoa thuốc cho ta là khỏi ngay thôi.

Sau khi chúng ta tách ra em đã gặp chuyện gì vậy? Sao ta tìm mãi mà không thấy em vậy?" Hắn nói lảng sang chuyện khác.

Dù đã tìm được Lục Thu về nhưng cơn phẫn nộ trong lòng hắn vẫn chưa thể tiêu được, vì những động vật đã tổn thương đến Lục Thu, vì cả kẻ chủ mưu của tất cả mọi việc.

Lục Thu đếm lại những chuyện đã xảy ra trên đầu ngón tay, từ việc bị chim cắt bắt lên phi hành khí rồi hóa trang che giấu, sau đó lại tìm cách chạy trốn, còn vô cùng thông minh nhảy vào túi của lạc đà để không bị bắt nữa.

Dù cuối cùng đã lạc đến sa mạc, nhưng may mắn là lần nào cô cũng có thể biến nguy thành an, nếu Neville không tìm được thì cô cũng có thể mượn được phi hành khí, nhanh chóng quay về nhà.

Neville chỉ im lặng nghe, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô, nhìn cô kiêu ngạo kể lại những hiểm nguy đã phải gặp trên đường.

"Xin lỗi, nếu ta có thể phát hiện sớm hơn chút nữa là được rồi."
"Anh không cảm thấy tôi rất lợi hại, rất thông minh hả?" Giờ nhớ lại, Lục Thu đều cảm thấy mình có thể đi đến bước này đúng là bất ngờ mà.

Neville nở nụ cười cưng chiều: "Đương nhiên, vô cùng lợi hại, cũng vô cùng thông minh." Cũng vì Lục Thu quá thông minh mà hai bọn họ đã bở lỡ nhau mấy lần, đến giờ mới có thể gặp được nhau.

"Em nói là em bị sói tấn công rồi bị thương sao? Ở đâu?" Hắn duỗi móng sờ sờ trên người Lục Thu, lúc nãy khi liếm lông hắn đã ngửi thấy mùi vị đặc thù của thuốc trị thương rồi: "Ở trên lưng và cánh tay sao? Ngón tay cũng bị thương nữa à?"
Lục Thu ngạc nhiên: "Sao anh biết?"
"Ngửi thấy, tay em làm sao vậy?"
Neville nâng cổ tay Lục Thu lên nhìn thử, tay cô bị thương là do những lúc đào cát rồi nhổ cỏ, không chảy máu, chỉ bị sưng lên thôi, sau đó cô cũng đã rửa qua với nước rồi nhưng lại rửa không kỹ.

Cũng may là giờ trên tay cô mọc đầy lông, không nhìn ra vết thương, nhưng vẫn còn sưng đau lắm, lúc những động vật kia bôi thuốc cho cô, cô cũng tiện tay bôi lên một ít.

Không ngờ vậy mà hắn cũng có thể đoán được.

"Tay là do đào cát thôi, không bị thương gì cả."
Neville liếc cái đã nhìn thấy chiếc nhẫn được cô đeo trên ngón út, chiếc nhẫn được bảo vệ rất trân trọng, trên đó ngay cả một chút tro bụi cũng không bám.

Hắn cúi đầu chạm vào ngón út của cô: "Không có gì thì tốt rồi.

Còn nhớ vị trí của ốc đảo đó không? Ta báo thù cho em." Hắn lạnh lùng nói, trông thì chẳng có gì lạ cả, nhưng thực tế đã đằng đằng sát khí rồi.

Lục Thu chỉ thấy Neville như vậy đúng là đẹp trai đến ngay người mà.

Con sói kia hình như chỉ là động vật phổ thông, khi nhìn thấy cô thì đã không chút do dựu xem cô là con mồi, giờ nghĩ lại tình cảnh lúc đó nếu như không chuột sa mạc xuất hiện kịp thời cứu cô thì nói không chừng cô và Neville đã người mèo vĩnh biệt rồi.

Vậy nên lúc nghe Neville nói muốn báo thù giúp mình, Lục Thu không chút do dự đồng ý: "Nhưng tôi không nhớ rõ vị trí cụ thể ở đâu, chỉ biét đó là một ốc đảo vô cùng nhỏ, xung quanh có mấy gốc cây lớn." Cô tả đơn giản vị trí.

Neville trầm ngâm một lát rồi ôm Lục Thu lên bay ra ngoài.

Lục Thu thảnh thơi nằm trong ngực mèo lớn nhìn xuống.

Đã gần chiều, cồn cát chập trùng dưới ánh nắng chiếu rọi bốc lên tia nóng đốt người.

Gió phẳng lặng thổi mặt cát gợn sóng nhè nhẹ, thỉnh thoảng có một cơn gió lớn thổi qua, cát bụi bay mù mịt đẹp như một trận sương mù màu vàng kim nhạt.

Nhìn từ xa, bóng của những cồn cát cũng giống như những bức tranh kỳ lạ.

Cảm giác thanh thản thưởng thức phong cảnh này đối lập hoàn toàn với cảm giác tuyệt vọng chạy trên sa mạc lúc trước, chỉ mới vài giờ thôi mà đã khác biệt lớn như vậy rồi.

Quả nhiên, vẫn là ở cạnh Neville tốt nhất.

Dịch lùi một chút dựa ra sau, Lục Thu thỏa mãn uốn éo trên chùm lông mềm mại của mèo lớn, đầu không ngừng cọ cọ trên lông mèo.

Mới chỉ xa nhau một ngày một đêm thôi mà cô đã vô cùng thương nhớ cảm giác này rồi.

Ngay lúc Lục Thu đang hưởng thụ thì Neville đột nhiên lên tiếng: "Có phải chỗ này không?"
Vuốt mèo chỉ chỉ xuống dưới, Lục Thu cúi đầu nhìn thử, đó là một ốc đảo lớn như sân bóng rổ, dưới một gốc cây còn có hai miệng hang.

"Đúng, chính là chỗ này.

Tôi leo từ trong hang ra để uống nước, vừa mới uống xong thì đã bị sói tấn công, thiếu chút nữa bị ăn sạch rồi.

Sau đó tôi lăn đến gần của hang kia thì được chuột sa mạc cứu." Lục Thu chỉ xuống đất cáo trạng.

Nhưng đàn sói đã sớm đi khỏi rồi, trên mặt đất chỉ còn nhìn thấy một chút vết tích vô cùng lộn xộn.

Neville ngửi ngửi, rất nhanh đã tìm được vị trí, mấy phút sau đã nhìn thấy bóng dáng của một đàn sói.

Đó là một đàn sói nhỏ tạo thành bởi sáu con sói, gần như đều đang độ trưởng thành.

Bọn chúng lấy một cùng cát lõm cách ốc đảo không xa làm hang động, lúc này mấy con sói đang nhàn nhã đứng hoặc nằm.

Sau khi phát hiện trên trời có động vật bay xuống, con sói đang nằm lập tức đứng dậy, đôi mắt chăm chăm nhìn cứ như là tháy được con mồi vậy.

Neville đối diện với bọn chúng, nhe răng gầm nhẹ một tiếng.

Lục Thu ở ngay cạnh hắn nghe tiếng gầm này chẳng to gì cả, nhưng đàn sói vừa định nhào lên cắn xé không hiểu sao lại đột nhiên sợ hãi, liên tục lui lại.

Biét sợ cũng vô dụng, Neville nhào thẳng đến chỗ một con sói, đạp nó lăn tròn trên mặt đất, móng vuốt không chút lưu tình cào xé tạo thành máye vết thương trên người nó.

Con sói nghẹn ngào kêu thảm thiết, nhưng lại không dam phản kháng.

Neville dùng chân trước che mắt Lục Thu, không để cô nhìn thấy cảnh tượng máu me này, nhẹ nhàng hỏi: "Có muốn giết chết hay không?"
Lục Thu đã ngửi thấy mùi máu tươi và tiếng kêu cầu xin tha của soi, trong lòng cô run lên, cuối cùng nói: "Đánh một trận là được rồi."
"Được, nghe em cả."
Động tác của Neville rất nhanh, mấy phút sau đã thu vuốt lại ôm Lục Thu rời đi, không để cô nhìn thấy cảnh tượng dưới mặt đất.

Con soi kia không chết, nhưng cũng chẳng khá hơn gì, hắn sẽ không cho loại động vật thế này cơ hội sống sót.

"Giờ chúng ta về nhà nhé?"
Lục Thu đã không đợi kịp nữa muốn cạo hết lớp lông trên người xuống.

Nhưng giờ không thể cứ vậy mà về được, cô còn phải đi cảm ơn chuột sa mạc và lạc đà nữa, hôm nay còn là tiệc của lạc đà, người đột nhiên xông vào như mình vẫn phải nói gì chứ.

Còn nữa, phải cảm ơn những động vật đã giúp cô nữa.

"Không, về chỗ lúc nãy đi.

Anh có biết sao ở đó lại đong vui như vậy không, vi hôm nay là tiệc mừng bạn đời của lạc đà sinh con, hắn mở tiệc chiêu đãi tất cả động vật đến ăn mừng, tôi còn chưa chúc mừng hắn nữa, cũng thuận tiện xin lỗi hắn vì đã mượn túi của hắn để trốn nữa.

Đúng rồi, có phải anh giao nhiệm vụ tìm tôi cho những động vật kia không? Nếu tìm được thì có thưởng gì vậy?"
Thưởng thì không có, Lãnh chúa sai bảo dân làm việc sao lại ban thưởng chứ.

Nhưng đối mặt với câu hỏi của Lục Thu, Neville không chút chần chừ nói: "Có, mỗi động vật tham gia đều nhận được ba nghìn thú tệ và một phần thức ăn đóng hộp lớn.

Những động vật tìm được em đều nhận được ba mươi nghìn thú tệ và một phần thức ăn cực lớn."
Lục Thu nghĩ đến ở đó nhiều động vật như vậy, tính nhẩm thử số tiền phải chi, nhịn không được đau lòng mấy giây.

Những gói thức ăn kia chắc chắn cũng là sản phẩm mà công ty hắn sản xuất, lúc trước cô đã nghe Lang Don và Mastiff 18 nói rồi, những gói thức ăn kia đều là sản phẩm cao cấp, bán rất chạy, cũng rất đắt tiền.

Càng tính càng thấy tốn nhiều tiền.

Cô áy náy ôm chặt cổ Neville: "Để anh phải tốn nhiều tiền như vậy thì quá hoang phí rồi, để sau này tôi nghĩ cách kiếm tiền nhé, sau này tôi cũng có thể nuôi anh."
Khóe miệng Neville cười đến độ không khép lại được, hắn chẳng nói không cần gì cả, cứ để mặc Lục Thu muốn làm gì cũng được.

"Được."
Quay về bữa tiệc của lạc đà lần nữa, Mastiff 18 vẫn còn ở đó, ngược lại thì những con chim là thuộc hạ của cậu ta đã đi rồi.

Mastiff 18 vốn là một con chó điên, bấy lâu nay cậu ta chỉ ở nhà trông coi Ngao cái, đã nhịn gần chết rồi, gặp được tiệc tùng náo nhiệt như vậy cậu ta đã sớm lăn lộn cùng đám thú rồi.

Cậu ta túm lấy một con lạc đà còn tuổi vị thành niên tám chuyện tới lui khiến lạc đà con mơ màng đến không phân biệt nổi phương hướng, chỉ một lòng muốn đi theo cậu ta lăn lộn, cha mẹ của lạc đà con tức đến mức chỉ muốn đạp cậu ta một cái.

Nhìn thấy Neville và Lục Thu quay về, Mastiff 18 nhanh chóng thả lạc đà con ra.

Những động vật khác cũng ngừng nói chuyện, tò mò quay đầu nhìn qua.

Phần lớn động vật ở đây đều là làn đầu tiên nhìn thấy Lãnh chúa đại nhân của bọn họ, lúc trước khi Neville kêu gọi trong rừng rậm, vì khoảng cách quá xa nên động vật ở sa mạc đều không thấy được, bọn chúng cũng chỉ nghe lại từ nhưng động vật khác.

Nào là Lãnh chúa mạnh thế nào, tốt thế nào, ngài đã làm những chuyện gì, giúp những động vật nào, trong lòng chúng thú đã sớm hiếu kỳ về hắn.

Chuột sa mạc kích động nắm lấy móng vuốt chuột nhảy tai dài nói: "Đây chính là Lãnh chúa đại nhân sao? Ngài ấy lại có thể bay đuọc kìa, thật là lợi hại mà.

Khí thế của ngài ấy thật là mạnh mẽ, tôi sắp quỳ rạp xuống đến nơi rồi.

Lần trước cậu đã nói chuyện với Lãnh chúa rồi đúng không? Thật tuyệt mà, ghen tị quá đi!"
Chuột nhảy tai dài không kích động như chuột sa mạc, nhưng cũng khẩn trương ngửa đầu nhìn qua.

Cô cảm thấy hơi kỳ quái, sao con thú được Neville ôm trong lòng lại là tinh tinh? Con khỉ không lông đã cứu cô đâu? Chẳng lẽ đã bị Lãnh chúa bỏ rơi rồi? Chuột nhảy tai dài hơi đau lòng, lại không hiểu sao có chút tức giận.

Neville bay lơ lửng ở vị tri không cao không thấp nói cảm ơn với tất cả động vật ở đây, thái độ của hắn chân thành nhất trước giờ chưa từng có.

"Cảm ơn các ngươi đã kịp thời thông báo cho ta biết, cảm ơn các ngươi đã giúp cô ấy trị thương, cho cô ấy quần áo và thức ăn, cũng cảm ơn chuột sa mạc đã cứu cô ấy.

Để cảm ơn mọi người, mỗi động vật ở đây đều nhận được phần thưởng là ba mươi nghìn thú tệ và một phần quà."
"Oa!"
Không ngờ lại nhận được tin tốt như vậy, tất cả động vật lập tức nhốn nháo.

Đây quả là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống mà, rõ ràng bọn họ chẳng làm được gì lớn cả.

Lãnh chúa quả là quá hào phóng mà! Cảm ơn Lãnh chúa, cảm ơn lạc đà đã tổ chức tiệc hôm nay! Bầu không khí trong buổi tiệc càng thêm náo nhiệt, những con đà điều bắt đầu nhảy múa, điệu múa chẳng ưu nhã đẹp gì mấy, nhưng lại vô cùng vui vẻ.

Lục Thu kéo Neville đến trước mặt chuột sa mạc nói cảm ơn với cô ấy lần nữa, lại nhìn về phía con chuột nhảy tai dài bên cạnh cô ấy, đây là con chuột lúc trước cô đã cứu.

"Xin chào."
Chuột nhảy tai dài rối rắm nhìn cô: "Xin chào."
Cô ấy cứ muốn nói gì đó lại thôi, do do dự dự hỏi: "Đại nhân, không biết ngài còn nhớ tôi hay không, lần trước lúc tôi lạc vào thảo nguyên rồi bị thương thì quản gia của ngài và một con khỉ không lông đã cứu tôi.

Cho hỏi con khỉ không lông kia vẫn khỏe chứ? Có phải cô ấy đã đi khỏi thành của ngài rồi không?"
Neville cúi đầu nhìn Lục Thu một cái.

Lục Thu bất đắc dĩ túm lông trên người: "Con khỉ không lông đó chính là tôi, tôi vẫn khỏe, cảm ơn cô đã nhớ đến tôi."
Chuột nhảy tai dài kinh ngạc nhìn lại mặt Lục Thu, mãi lâu mới nhìn ra được nét quen thuộc trong nụ cười của cô.

"Cô không sao thì tốt quá, tôi còn tưởng là...!nếu không phải thì tốt rồi." Còn tưởng cô ấy đã bị Neville bỏ rơi rồi.

Thiếu chút nữa Neville đã bị đồn oan chết rồi.

Lục Thu ôm móng vuốt Neville giơ về phía cô ấy: "Thêm bạn tốt đi." Giờ chỉ có thể dùng tạm quang não của Neville thôi, quang não của cô vẫn chưa dùng được.

"Được."
Chuột nhảy tai dài chạm vào Neville một cái, Lục Thu lại quay sang chuột sa mạc kết bạn.

Sau đó, Lục Thu còn mang Neville theo gặp chủ nhân bữa tiệc hôm nay – lạc đà.

Con cáo sa mạc sủng vật của lạc đà nhìn thấy Lục Thu, nó nhìn nhìn cô, lại nhìn củ rễ đang ôm trong lòng, ném qua chỗ cô lần nữa.

Neville nhanh nhẹn bắt lấy, đôi mắt sắc bén của hắn dảo qua người nó, cáo sa mạc phát hiện có nguy hiểm, nhanh chóng chạy lên lưng chủ nhân trốn, dùng cả tai và đuôi che người mình lại.

Con mèo này đáng sợ quá đi.

Lục Thu cười cười nhận lấy củ rễ, quay đầu kể lại mọi chuyện với lạc đà, nói xin lỗi với hắn.

Tính tình lạc đà rất tốt, nói chuyện rất dịu dàng ấm áp, đôi mắt hắn rất to, hai hàng mi dài cứ chớp chớp không ngừng.

Hắn cười nói: "Hóa ra là vậy, khó trách mà cảnh sát lại cứ muốn xem túi của tôi mãi, tôi cũng không chú ý nữa.

Thật xin lỗi, tôi vội về nhà quá, nếu không thì cũng có thể giúp cô sớm hơn rồi."
"Không sao đâu, là tôi làm phiền anh mới đúng."
Sau khi gặp mặt chủ nhân bữa tiệc, hai bọn họ không ở lại đây lâu.

Lục Thu ôm một cái túi lớn đầy đặc sản mà những động vật kia tặng đi theo Mastiff 18 lên phi hành khí.

Trên phi hành khí đã chuẩn bị sẵn một cái thùng lớn, trong thùng là thuốc rụng lông.

Lục Thu không nhảy vào ngay mà lại giữ chặt Mastiff 18 hỏi cậu ta có thuốc bôi vết thương ngoài da không.

Ôm một cái bình phun thật to, Lục Thu cẩn thận ôm móng vuốt của Neville thoa thuốc cho hắn từng chút một, sau đó lại nhẹ nhàng vén lông, phun thuốc lên vết thương đã không còn chảy máu nữa.

"Giờ có còn đau không?"
Neville lắc đầu: "Không đau chút nào."
"Mắt của anh cũng bị thương sao?" Lục Thu sờ mí mắt Neville, từ lúc gặp lại cô đã để ý rồi, đôi mắt của hắn có màu đỏ như máu, trông hơi đáng sợ.

"Không có, không bị thương." Neville vô tâm nói, chỉ cần có thể tìm thấy Lục Thu thì bất cứ điều gì cũng không quan trọng.

Khi con người nổi giận thì hai mắt sẽ đỏ vằn tơ máu, hóa ra mèo cũng vậy.

Lục Thu gần như có thể tưởng tượng ra được sau khi không tìm thấy mình Neville đã lo lắng đến thế nào.

Cô nhịn không được lại ôm chặt hắn lần nữa.

"Đợi về rồi thì gọi bác sĩ xem thử."
"Được."
Thấy hai bọn họ cứ dính nhau như bôi keo, Mastiff 18 không nhìn nổi nữa lên tiếng cắt ngang: "Được rồi, đừng ôm nữa, sắp về đến nhà rồi."
Neville quay đầu liếc cậu ta một cái, đôi mắt màu đỏ sậm đầy tính uy hiếp hơn cả lúc trước, vô cùng đáng sợ.

Mastiff 18 lập tức ngậm miệng.

Lục Thu buông tay ra, chạy đến chỗ thùng thuốc rụng lông.

Cô đột nhiên nhớ lại cảnh tượng lần trước ném Lang Don vào thùng thuốc rụng lông, không ngờ báo ứng lại đến nhanh như vậy, giờ cô cũng phải trải nghiệm cảm giác bị rụng lông toàn thân.

Cô hít một hơi thật sâu rồi nhảy vào, úp người cứ như xác chết trôi vậy, ngoại trừ phần tóc, cả khuôn mặt đều ngâm xuống luôn.

Tóc tuyệt đối không được rụng một cọng nào hết, mà trên mặt cũng không được chừa lại sợi nào.

Cô cũng chẳng còn tâm trí lo tới lông mày và lông mi nữa.

Giờ Lục Thu vô cùng lo lắng, trên mặt tiếp xúc với thuốc có khiến làn da bị tổn thương gì hay không.

Ở thế giới này chẳng có mĩ phẩm dưỡng da gì cả, gương mặt này phải chăm sóc thật tốt mới được.

Neville đẩy Mastiff 18 đến khoang điều khiển, khóa cậu ta lại giao nhiệm vụ giám sát phi hành khí, còn hắn canh giữ bên thùng thuốc, chân trước gác lên miệng thùng, đôi mắt mở to tròn nhìn chằm chằm Lục Thu ngâm thuốc.

Lục Thu ngẩng mặt lên, nhìn thấy móng vuốt hắn bị ướt nước thuốc tràn ra mới bảo hắn tranh xa ra một chút.

"Anh đừng dựa sát như thế, không thì lông trên móng vuốt của anh sẽ rụng mất!"
Neville lắc đầu không chịu đi.

Lục Thu cũng không dám chạm vào hắn, chỉ sợ dây nước thuốc lên người hắn, cô lắc lắc tay vẩy sạch nước thuốc, nhón chân gãi gãi cằm hắn một chút.

"Ngoan nào, lông của anh đẹp như vậy, không thể để bị trọc được."
Neville nhìn chằm chằm cô, cằm hắn cọ cọ ngón tay cô, mãi lâu mới rề rà lui ra sau một bước, cũng chỉ có một bước mà thôi.

Lục Thu bất đắc dĩ cười cười, nhìn thấu tất cả sự cố chấp là bất an của hắn, cũng không nói thêm gì.

Nếu, nếu như lần này cô thật sự xảy ra chuyện, để lại Neville một mình thì hắn phải làm gì đây? Cũng như Neville là chỗ dựa duy nhất của cô, cô cũng là chỗ dựa duy nhất của Neville.

Giữa hai bọn họ, không ai thiếu được ai cả.

[1] Hắc mai biển là một loại quả có màu vàng cam và rất giàu dinh dưỡng, được đưa vào nhiều sản phẩm dưỡng da nhờ công dụng chống lão hóa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui