Miêu Cương Hồ Sơ Cấm Kỵ

Đúng là người tính không bằng trời tính, rất nhanh cơ hội đã đến.

“Có ai ở nhà không? Chú Hai có nhà không? Mở cửa đi!” Bên ngoài có tiếng gõ cửa và tiếng gọi, hình như là tiếng của bác Cả, thím Hai vội vàng ra mở cổng.

“Anh Cả ạ, có chuyện gì mà anh sang sớm thế ạ?” Chú Hai mơ mơ màng màng vươn vai.

“Cũng không có chuyện gì to tát, chuyện là thế này, tôi có một người bạn bị ung thư phổi giai đoạn cuối, nằm viện hơn ba tháng, tiền tiết kiệm trong nhà đều đổ vào ấy cả, phải dùng xe bò kéo về nhà dưỡng bệnh, nhưng vừa về được ba ngày liền treo cổ tự vẫn. Chết thì chết nhưng con trai cả nhà hắn, đêm nào cũng nằm mơ thấy hắn, bây giờ gặp người nào cũng kêu tha mạng, nói năng lung tung.” Bên cạnh bác Cả còn có một người nữa, giống như họ hàng thân thích gì đó, thần kinh không ổn định nhìn chú Hai.

“Ba, cầu xin ba tha cho con.” Người trẻ tuổi đột nhiên quỳ xuống, chú Hai vội vàng nâng hắn lên.

“Thằng bé này là con của ông ta?” Chú Hai cẩn thận quan sát người thanh niên này.

“Đúng vậy, nó chính là con của người bạn kia. Thằng nhóc này bình thường rất hiếu thuận, vừa mới tốt nghiệp còn chưa tìm được việc, bây giờ lại điên điên khùng khùng thế này. Chú nhất định phải giúp nó, cũng bởi vì chuyện này mà bạn gái nó đòi chia tay.” Bác Cả gần như dùng ánh mắt cầu xin nhìn chú Hai.

“Treo cổ? Chết bao lâu rồi?” Chú Hai mặc quần áo xong, em gái đã chuẩn bị xong túi đồ nghề cho ông ấy. Em gái thông minh đã sớm tập thành thói quen. Vừa có người đến tìm chú Hai là sẽ chuẩn bị tốt những thứ ông ấy cần dùng.

“Khoảng bảy ngày trước. Hôm nay đúng là cúng tuần của hắn. Chú đến đó xem có phải là có thứ dơ bẩn gì ở đó không. Tôi cũng không muốn dính xui xẻo, nhưng cũng không có cách nào khác, khi còn đi lính, quan hệ giữa tôi và ông ấy cũng không tệ, thường ngày cũng tính là thân thiết, nói gì thì nói cũng phải giúp một tay.” Bác Cả cau mày lắc đầu, dáng vẻ thương tiếc.

“Hóa ra là vậy. Nhất định là hắn chết không cam lòng. Bây giờ ở dưới âm phủ lại không có tiền vàng quần áo nên mới oán giận con trai hắn. Tiểu Vũ thay quần áo đi với chú.” Chú Hai vừa nói vừa đi giày.

“Ai ui, đau bụng, đau bụng quá, thím Hai, thím có thuốc đau bụng không, cháu đau bụng quá. Ai ui, không được, cháu phải vào nhà vệ sinh đây. Chú Hai, chú đi trước đi.” Nói xong, tôi ôm bụng chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Đúng lúc trong bụng cũng khó chịu thật, không giống đang giả vờ.

“Tiểu Vũ, cháu đúng là đồ cứt đái, vừa rồi còn bình thường, nhắc tới đi làm liền sinh bệnh, mấy ngày nay gọi thế nào cũng không được, cứ trốn biệt thôi.” Chú Hai cũng không muốn nói nhiều nữa, dù sao tôi có đi cũng chẳng giúp được gì. Chú Hai cầm lấy cái túi thím Hai đưa cho, chuẩn bị đi.

“Bác Cả, đường có xa không, khi nào mới về ạ?” Em gái kéo tay bác Cả hỏi.

“Chắc phải đến đêm mới về được, nhà họ ở thôn Lý, cách đây phải hai mươi cây đường núi, yên tâm, không có chuyện gì đâu, bác và ba con sẽ về sớm thôi.” Bác cả và chú Hai đưa người thần kinh kia đi.

Thấy bọn họ đã đi xa, tôi mới từ trong nhà vệ sinh chui ra. Thời cơ đã tới. Nhân dịp này phải đem chuyện chú Hai bị quỷ nhập nói rõ ràng với thím Hai và em gái mới được.

Ăn sáng xong, thím Hai lại đi cho gà ăn, em gái thì giặt quần áo. Nhìn hai người bọn họ, những lời muốn nói không thể nào thốt ra khỏi miệng. Bởi vì chuyện chú Hai bị quỷ nhập không phải là chuyện nhỏ, tôi sợ bọn họ không chịu đựng được. Nhưng nhớ lại giao ước với Huyền Thanh đạo trưởng, tôi hạ quyết tâm, cho dù thế nào đi nữa, cũng nhất định phải nói cho hai người nghe.

“Thím Hai, em gái, hai người vào nhà một lát, con có chuyện muốn nói.” Tôi nhìn ngó bên ngoài xem có ai không rồi đóng chặt cổng.

“Tiểu Vũ, chuyện gì mà thần thần bí bí vậy, còn phải đóng cổng lại?” Thím Hai thấy tôi có chút khác thường hỏi.

“Thím, em gái, con có chuyện muốn nói với hai người, nhưng sợ hai người không tin.” Tôi bồn chồn, lo lắng, sao con quỷ đáng ghét này lại bám vào người chú Hai chứ.

“Tiểu Vũ, sao con cứ ấp a ấp úng vậy? Thím Hai không phải người ngoài, thím chăm con từ lúc cởi truồng đến giờ, có chuyện gì con cứ nói thẳng thím nghe.” Thím Hai buồn bực nhìn tôi. Tôi tiện thể đóng tất cả cửa sổ lại, chỉ sợ người khác nghe được cái gì.

“Thím Hai, người hôm qua đưa gà đến nhà mình không phải là người bán gà.”

Thím Hai trợn tròn mắt. “Cái gì? Không phải người bán gà? Người kia là do con và Nghiên đưa về, nếu không bán gà thì ông ta làm gì?” Thím Hai không hiểu thật giả thế nào.

“Thím Hai, đó là một vị đạo trưởng, đạo hiệu là Huyền Thanh, ông ấy là một đạo sĩ chuyên đi bắt yêu đuổi quỷ. Hôm qua, ông ấy đến là muốn xác nhận xem có đúng là chú Hai bị quỷ ám không. Nếu như đúng vậy, ông ấy sẽ nghĩ biện pháp đuổi nó đi.” Cuối cùng cũng nói xong những điều muốn nói, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Thím Hai và em gái nhìn tôi nghi ngờ. Nhưng không ai nói gì, cũng không bảo tôi nói xằng nói bậy.

“Thím Hai, thím còn nhớ không? Lần trước con và chú Hai đi trừ tà, khi chú Hai từ trong nhà đi ra dường như đã biến thành một người khác. Sau khi ông ấy trở về, lại xảy ra biết bao nhiêu chuyện, đêm thứ hai, chó cả thôn đều bị người cắn chết. Còn có chuyện gà trong nhà bị hút hết máu, hỏi chú Hai thì ông ấy nói là bị chồn cắn, hơn nữa còn rất thích thú liếm máu gà.” Không nói không được, tôi phải nhanh chóng nói rõ chuyện này cho hai người hiểu, chuẩn bị tốt mọi thứ rồi gọi Huyền Thanh đạo trưởng tới.

“Anh, em cũng cảm nhận được đêm đó, lúc em ngủ, có người đang lén lút nhìn em. Em khẽ vén một khe nhỏ nhòm ra ngoài, trông thấy ba đang nhìn về phía em cười ngây ngốc, hơn nữa còn dí sát vào mặt em, làm em sợ muốn chết. Nhưng nếu ba bị quỷ nhập mà chỉ ngây ngốc nhìn em thế thôi sao, em không tin ba là quỷ. Nếu như ông ấy là quỷ đã sớm hại em rồi.” Em gái vừa nói vừa ôm chặt cánh tay thím Hai.

“Tiểu Vũ, con nói không sai. Từ lần trước chú Hai con trở về đã thực sự thay đổi thành một người khác. Những điều con nói thím đều biết, còn có mấy sinh viên đến chơi hôm đó, hai học sinh mất tích chỉ để lại đống xương trắng, chỉ có Triệu Ngọc Nhi là hồn bay phách lạc trở về. Cũng không biết tại sao chú Hai con lại không ở nhà, hơn nữa, trong sân còn có tiếng động vật kêu, thực sự đã dọa thím sợ, nhưng chỉ dựa vào những điều này cũng không thể nói chú Hai của con là quỷ, trừ khi chúng ta tận mắt nhìn thấy. Nếu không, thím không tin ông ấy bị quỷ nhập.” Thím Hai vừa nói vừa len lén nhìn ra ngoài cổng, bà ấy sợ chú Hai đột nhiên trở về.

“Mẹ, sáng nay con nhìn thấy trong chuồng lại có hai con gà trống nữa bị cắn chết, hơn nữa, trên đất không hề có giọt máu nào, mà hình như đêm qua ba có ra ngoài một lúc lâu mới về. Ba vừa ra khỏi phòng, hình như con có nghe thấy tiếng động vật kêu thảm.” Em gái hoảng sợ nhìn tôi và thím Hai.

Rốt cuộc chú Hai đã mang theo thứ gì từ trong linh đường nhà ông chủ Hồng ở Sư Nha Bá về? Nếu ông ấy hút máu gà thay cơm vậy tại sao lại không hút máu người? Chuyện này tôi đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu. Nhất định phải tìm cách tống cổ con quỷ này đi.

“Thím, em gái, hai người đừng sợ. Con đã nói chuyện với Huyền Thanh đạo trưởng rồi. Nhân lúc chú Hai không có nhà, chúng ta gọi ông ấy tới nhà làm pháp, bố trí pháp trận, chờ chú Hai trở về đem ác quỷ trên người chú ấy đuổi đi. Hôm nay đúng là một dịp tốt. Lát nữa, cháu sẽ gọi điện cho đạo trưởng. Thím Hai, thím thấy vậy được không ạ?” Thím Hai trợn to hai mắt nhìn tôi, nhưng tôi cảm thấy bà ấy cũng không quá nghi ngờ tôi.

“Tiểu Vũ, đuổi quỷ sẽ không làm chú con bị thương chứ? Con đã nói chuyện với Huyền Thanh đạo trưởng rồi, nếu không thể đảm bảo an toàn cho chú Hai con, việc đuổi quỷ này, thím thà không làm còn hơn.” Thím Hai bắt đầu khóc. Nếu như chú Hai xảy ra chuyện không may, bà ấy sẽ trở thành góa phụ.

“Thím, thím yên tâm đi. Con đi gọi điện cho đạo trưởng. Huyền Thanh đạo trưởng là đạo sĩ chuyên đuổi quỷ. Hai người yên tâm đi. Ông ấy nói nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho chú Hai.” Tôi dùng ánh mắt kiên định nhìn thím Hai và em gái. Hai người nhìn tôi gật đầu một cái.

Thím Hai và em gái ngây dại. Những hành động bất thường của chú Hai mấy ngày nay bọn họ đều nhìn thấy. Hơn nữa, thím Hai và em gái còn bị dọa sợ nhiều lần. Những lời tôi vừa nói càng làm cho bọn họ thêm sợ hãi. Trong lòng hai người nhất định rất lo lắng. Nếu như chuyện đuổi quỷ không thành, người một nhà chúng tôi đều sẽ bị quỷ hại chết. Thím Hai và em gái thực sự không muốn tin chú Hai là quỷ. Nhưng dường như cũng không hẳn là vậy.

“Thím Hai, cháu đi gọi điện cho Huyền Thanh đạo trưởng. Hai người không cần đi, nhưng nhất định không được nói chuyện này với người khác.” Tôi nói xong chạy thật nhanh ra ngoài.

Nói rõ tình hình với Huyền Thanh đạo trưởng xong, hơn một tiếng sau, ông ấy đã chạy tới. Từ xa đã trông thấy ông ấy, vẫn quần áo nông dân như lần trước, nhưng lần này không xách lồng gà mà là một sọt gà con.

“Gà con mới nở, một đồng một con, chị dâu có muốn mua mấy con không?” Tôi và thím Hai đứng ở cửa chờ Huyền Thanh đạo trưởng. Ông ấy giơ giơ cái sọt còn cầm lên một con gà cho chúng tôi xem.

“Gà con đẹp quá. Nhà tôi toàn gà trống lớn, đúng lúc thiếu mấy con gà con, mau mau cầm vào đây, chúng tôi phải chọn mấy con mới được.” Thím Hai vội vàng đóng cổng lại. Huyền Thanh đạo trưởng nháy mắt với tôi.

“Đạo trưởng mời vào trong.” Tôi dẫn đạo trưởng vào trong phòng, đóng cửa lại.

“Ông chính là Huyền Thanh đạo trưởng?” Thím Hai nhìn đạo trưởng một lượt, không tin vào hai mắt mình. Đây không phải là người bán gà hôm qua sao, nhìn thế nào cũng không thấy có dáng vẻ của một đạo trưởng.

“Đạo trưởng, lúc ông đuổi quỷ nhất định phải đảm bảo an toàn cho nhà tôi nhé. Ông ấy là một người tốt, cũng là đạo sĩ đi bắt yêu đuổi quỷ giống ông. Cầu xin ông!” Hai mắt thím Hai ngân ngấn nước. Bà ấy rất sợ có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.

“Chị dâu và con gái hãy tin tôi. Tôi dám đảm bảo, chỉ cần mọi người làm như lời tôi dặn chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra. Mọi người ra ngoài trước đi. Nhân lúc ông ấy không ở nhà, tôi sẽ bày trận pháp. Mọi người nhớ canh cổng cẩn thận. Nếu ông ấy về sớm phải chạy vào nói cho tôi biết ngay.” Huyền Thanh đạo trưởng mở túi ra. Trong túi toàn đồ dùng để trừ tà. Bình thường, tôi vẫn đi trừ tà với chú Hai nhưng trong đó có vài thứ tôi không biết, có la bàn, bùa chú, dây thừng đỏ, còn có một một tấm vải bố màu vàng thật to, bên trên vẽ một bát quái đồ lớn.

Đạo trưởng cầm la bàn đi lòng vòng trong phòng, lúc hướng về phía phòng chú Hai, kim chỉ nam quay điên cuồng.

“Chính là chỗ này.” Đạo trưởng vừa nói vừa lấy ra một gói bột, nhẹ nhàng thổi xuống dưới la bàn.

“Đây chính là nơi âm khí nặng nhất. Quỷ Hồn là âm hồn không tiêu tan cho nên phải tìm một nơi cực kỳ âm hàn mới có thể phát tác.” Đạo trưởng niệm chú ngữ, lại cầm một quyển sách lật xem.

“Đạo trưởng, ông có cần cháu giúp gì không?”

“Cậu bé, đến lúc đó mọi người cứ làm theo những gì tôi nói là được. Đúng rồi, nói cho tôi ngày sinh tháng đẻ của chú Hai cậu.” Tôi luôn cùng chú Hai ra ngoài trừ tà nên đương nhiên thuộc làu ngày sinh tháng đẻ của ông ấy, nói cho đạo trưởng.

“Trong mệnh chú Hai cậu có tới mấy kiếp nạn. Trong phúc có họa còn trong họa có phúc hay không thì còn phải xem vận mệnh của ông ấy có thể hóa giải hay không. Nhất định là lúc chú Hai cậu đi trừ tà đã bị người khác tìm làm người thế thân.” Huyền Thanh đạo trưởng đổi xong đạo bào màu vàng. Cắm ba nén hương vào cạnh bàn, miệng đọc những câu chú ngữ mà tôi không hiểu gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui