Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Đức vương gia ở ngoài cửa chờ lòng nóng như lửa đốt, mấy lần muốn đẩy thẳng cửa đi vào, nếu không phải bị vương phi ngăn lại chỉ sợ từ lâu đã kiềm chế không được nóng nảy chạy ào vào.

Ông thực sự đã chờ rất lâu, nhịn không được hoài nghi hỏi “Có khi nào hắn chỉ biết nói mạnh miệng, kỳ thực căn bản không cứu được a?”

Ông vừa nói xong lời này, bên trong truyền đến tiếng Thủy Đào Hoa kêu khẽ, vương gia kinh hỉ muốn nhảy vào ngay, bên trong lại truyền ra tiếng Dược sư lãnh đạm không gì sánh được.

“Ai cũng có thể vào, người hoài nghi y thuật của ta thì không thể.” Mặt vương gia lập tức đỏ lên. Vương phi đánh nhẹ ông một cái, biết Thủy Đào Hoa đã được cứu sống, bà vui sướng sẵng giọng “Ai bảo ông ăn nói lung tung. Để ta vào xem, ông ở đây đợi, nghìn vạn lần đừng có ăn nói lung tung nữa.”

Đức vương phi đi vào trong, thấy Thủy Đào Hoa còn nằm trên giường, như thể đang ngủ yên, thế nhưng sắc mặt hồng nhuận, không tái nhợt như trước nữa. Đức vương phi thấp giọng lễ độ hỏi “Dược sư, bao giờ thì nó tỉnh lại?”

Đức vương phi hàng năm đều tặng đại lễ cho Dược sư và Thần tử gia, nếu tới Miêu Cương, nhất định cũng có lễ vật thăm hỏi, vậy nên Dược sư thấy bà không hề căm ghét như nhìn những người Trung Nguyên khác.

Hắn trả lời vương phi “Sẽ sống, thế nhưng chưa hồi tỉnh, còn cần một người tên là Đằng Dạ nữa. Người này vừa thấy hắn chết thì cũng chết theo, thân thể người đó hiện ở đâu?”

Đức vương phi biết hắn nói chính là Lãng Đằng Dạ, vội vã gật đầu nói “Là Lãng Đằng Dạ tướng quân, hôm đó tới nhìn Thủy Đào Hoa bỗng nhiên qua đời.”

“Đưa hắn đến đây.”

Đức vương phủ cùng nhà Lãng tướng quân luôn không hợp nhau, Lãng lão tướng quân trước khi đi còn đòi dẫn binh tới đốt Đức vương phủ, ông ta làm sao có thể đồng ý cho mang thi thể Lãng Đằng Dạ đến đây. Đức vương phi nói ngập ngừng “Cái này… cái này… e rằng rất khó.”

Bà nói thật “Lãng lão tướng quân cùng chúng ta có bất hòa, lúc Lãng Đằng Dạ chết ở đây, ông ấy còn nói sẽ phóng hỏa đốt Đức vương phủ. Tuy rằng mấy ngày nay vẫn chưa xảy ra việc gì, thế nhưng bốn phía trước cửa luôn có quan binh đi ra đi vào, mặc dù không gây sự, nhưng mỗi người đều phồng mang trợn mắt, thoạt nhìn thần sắc bất thiện, nhưng bởi vì không gây sự, vương gia cũng không có cách nào với bọn họ.” Tiếp đó bà khẩn cầu “Dược sư, liệu có thể cầu nguời nghĩ biện pháp khác, người nhất định có phải không, bằng không Đào Hoa… Đào Hoa…”

Gương mặt Dược sư không chút thay đổi, không an ủi, cũng không khuyên Đức vương phi, cũng tại bản tính hắn băng lãnh. Hắn lạnh lùng nói “Không được phép khóc lóc trước mặt ta, ta nhìn nước mắt thấy buồn nôn.”

Đức vương phi biết cá tính hắn cổ quái, vội vã lau nước mắt, thấp giọng khần cầu “Dược sư, van cầu người nghĩ biện pháp khác.”

Bạch pháp nam nhân vẻ mặt không hứng thú, lãnh lệ nói “Bà bảo người tới tướng quân phủ, hỏi lão tướng quân có muốn cứu nhi tử không, ta chờ thêm một ngày đêm, nếu ông ta không đến, ta sẽ không cứu, cứ nói như vậy.”

Đức vương phi nghe xong, gật đầu nói “Được, ta phải đi nói rằng Đào Hoa đã sống lại. Lãng lão tướng quân mà nghe được có người có thể cải tử hoàn sinh, hẳn là sẽ chạy tới.”

Đức Vương phi phái người tới tướng quân phủ nói có một thần y đang ở Đức vương phủ cứu sống được Thủy Đào Hoa. Nghe được chuyện Đào Hoa quận chúa đã sống lại không được bao lâu, Lãng lão tướng quân liền dẫn theo hơn ba mươi binh sĩ tới Đức vương phủ, muốn bắt ép thần y đi.

Hơn ba mươi sĩ binh hổ bối hùng yêu (lưng hùm vai gấu), mỗi người cao lớn như ngựa, cử chỉ lại hung hãn, người của Đức vương phủ căn bản là ngăn không được, lập tức bị bọn họ mạnh mẽ xông vào. Đức vương gia đang ở chính sảnh xông lên hướng Lãng lão tướng quân đi đầu.

Lãng lão tướng quân không nhiều lời vô ích, chỉ nói đơn giản “Ngươi không giao thần y kia ra, ta sẽ phóng hỏa thiêu cả cái vương phủ thối nát này.”

“Trong mắt ngươi có còn vương pháp không hả? Ngươi…” Đức vương gia tức tới phồng mang trợn mắt, thế nhưng hơn ba mươi sĩ binh hung bạo đang chiếm lấy đại sảnh, tình huống thực sự là hết sức căng thẳng.

Đức vương phi thấy tình huống trước mắt khó có thể kiểm soát, kéo Vương gia lùi về sau, chỉ sợ ông gặp chuyện, mặt khác lại ôn nhu hướng về phía trước nói “Tướng quân, thần y này từ Miêu Cương xa xôi tới, tính tình rất quái lạ, nếu cứ cưỡng ép mời, chỉ sợ ngài sẽ không muốn đi, cũng không muốn cứu người nữa.”

Lãng lão tướng quân cười nhạt, dù sao với tâm tình hiện tại của ông, người Đức vương phủ nói cái gì ông cũng đều không thèm nghe “Bà không cần ở đây giả vờ, hắn nếu không cứu, ta sẽ giết hắn, ta xem hắn thế nào? Các ngươi tránh hết ra cho ta, hắn ở đâu?”

Hơn ba mươi binh sĩ ngang ngược càng lúc càng tới gần bọn họ. Đức vương gia không chịu nói, Đức vương phi biết nếu không nói chỉ sợ thực sự sẽ xảy ra chuyện.

Bà đành phải nói “Đang ở trong phòng Đào Hoa nhà chúng ta để chăm sóc nó, ta đưa ngài đi.”


Vương gia cả giận nói “Bà định làm gì? Cái người này không thèm để ý tới vương pháp, bà còn tỏ ra yếu thế dẫn hắn đi, chỉ sợ hắn sau này sẽ coi Đức vương phủ chúng ta như trên đường trên phố, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, chúng ta chẳng phải mất hết mặt mũi sao?”

Đức vương phi lắc đầu “Tùy cho Miêu Cương Dược sư xử lý, huống chi Đào Hoa muốn tỉnh lại, còn cần Lãng Đằng Dạ tướng quân cũng phải tỉnh lại, đã đến lúc trọng yếu thế này, hà tất còn phải quan tâm thể diện.”

Bà vừa nói vậy, Đức vương gia thương con đến sốt ruột chỉ có thể hừ một tiếng không nói lời nào, để cho vương phi đưa Lãng lão tướng quân tới khuê các nơi Thủy Đào Hoa ở.

Cửa phòng Thủy Đào Hoa bị Lãng lão tướng quân dùng lực đá văng ra, còn đang lắc lư, Miêu Cương Dược sư không ngẩng đầu lên tiếp tục uống nước, hắc điêu trên vai hắn nhảy lên bàn, cũng như hắn không thèm ngẩng đầu tự uống nước của nó, nó vừa uống vừa ríu rít, liên tục liếm mép, trông chỉ như một loài vật nhỏ bé phi thường khả ái.

“Bắt lại cho ta, đưa đến tướng quân phủ, hắn nếu có một chút chống cự, dù có đánh hắn bất tỉnh cũng phải mang đi.”

Lạnh lùng, như tên đã trên dây, càng lạnh lẽo như trước cơn giông bão, Dược sư tóc trắng nói “Đứng ở cửa cho ta, ai cũng không được phép tiến vào, người Trung Nguyên có mùi thối như vậy, tiến tới một ta giết một.”

“Khẩu khí lớn lắm, vào bắt cho ta!”

Lãng lão tướng quân đã ra lệnh dũng sĩ thủ hạ ai dám không nghe? Quân sĩ lập tức chen chúc đi vào.

Dược sư không hề nhúc nhích, hắc điêu vừa uống xong nước liền nhảy lên vai Dược sư, đùa bỡn với mái tóc trắng như trăng non của hắn.

Thế nhưng xảy ra chuyện kì quái, Miêu Cương Dược sư chưa động đậy gì, đến hắc điêu trên vai cũng không nhúc nhích, thế nhưng đám sĩ binh cánh tay đủ lực để nâng nghìn cân của Lãng lão tướng quân kia, người thứ nhất vừa bước vào cửa liền bỗng nhiên vô thanh vô tức ngã xuống đất, tình huống quỷ dị như vậy bảo sao đám sĩ binh phía sau nhất thời không dám tiến lên.

Lãng lão tướng quân cả giận nói “Các ngươi làm gì vậy? Đi vào cho ta!”

Binh sĩ thứ hai không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng bước tới. Hắn vừa vào, cũng lập thức vô thanh vô tức ngã xuống đất.

Đám sĩ binh phía sau hắn thấy thế toàn bộ không dám bước vào cửa nữa, chỉ dám đưa tay lên xem hơi thở của hai người nọ, phát hiện đã không còn thở nữa, lập tức lùi ba bước, sợ đến trắng bệch cả mặt “Tướng quân, tắt thở rồi.”

Lãng lão tướng quân tiến lên cúi người xuống xem xét sĩ binh ngã trên mặt đất, quả nhiên phát hiện hai người này không hề hô hấp, mặt ông cứng đờ lại, một sự sợ hãi khó tả dâng lên trong lòng, dù sao trong đời ông cũng chưa bao giờ thấy qua chuyện huyền dị như vậy.

Ông không nhịn được giận dữ hét lên “Đây là loại tà pháp gì?”

Đức vương phi thấp trong nói với Dược sư bên trong “Dược sư, ta đã mang Lãng lão tướng quân đến, còn lại ta cũng không biết phải làm thế nào, mời nói rõ với lão tướng quân.”

Đức vương phi nói, Dược sư mới có phản ứng, hắn ngẩng đầu lên, mắt như đuốc nhìn về phía Lãng lão tướng quân, ánh mắt lạnh lẽo không khỏi khiến ông trong lòng một trận kinh hãi.

“Đem cái người gọi là Đằng Dạ kia tới đây, hôm nay nếu không mang tới, ta sẽ không chữa. Sang ngày mai, hắn có chết thật cũng không liên quan tới ta.”

Hắn nói tự tin như vậy, có thể thấy y thuật thực sự cao minh. Thế nhưng hắn ăn nói không chút tôn kính, Lãng lão tướng quân sao có thể tiếp thu. Lão tướng quân lập tức rút kiếm ra, Dược sư cũng đồng thời đứng lên, cười nhạt nhìn lão tướng quân, dùng chân đá hai thi thể trên mặt đất ra.

“Đem hai cái tên thối hoắc này ra, để tránh cản đường ta, còn để ta nhìn thấy lần nữa, ta liền giết bọn chúng.”

Hắn tiện chân đá một cái, cực kỳ vô lễ, khiến Lãng lão tướng quân không khỏi tức giận nói “Ngươi dám đá người của ta?”

Lão tướng quân vừa chém kiến xuống, sĩ binh nguyên bản đang tắt thở nằm trên mặt đất bỗng nhiên ngồi dậy. Bởi vì tốc độ rất nhanh nên ngồi ngay ở giữa Dược sư và lão tướng quân, khiến lão tướng quân suýt thì chém phải họ. Lãng lão tướng quân vội vàng thu kiếm, tim đập như nổi trống nhìn Miêu Cương Dược sư lãnh lệ mỹ diễm trước mặt. Người vừa tắt thở lại vì một cái đá mà sống lại, vậy chứng tỏ hắn thực sự có thể cứu sống người đã chết.


“Ngươi… thực sự cứu được Đằng Dạ?” Giọng Lãng lão tướng quân có chút run, dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ vừa rồi đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại tâm ý muốn cứu con mình. Thanh âm ông yếu dần, không cao giọng ương ngạnh như lúc trước, trái lại tràn ngập yếu đuối “Đằng Dạ cũng là như thế này bỗng nhiên chết, ngươi thực sự cứu được con ta sao?”

Hắc điêu từ giữa mái tóc trắng của Dược sư chui ra, hướng lão tướng quân khẽ kêu một tiếng. Dược sư không trả lời ngồi trở lại ghế, như thể việc phải trả lời vấn đề này là quá ngu xuẩn, quá nực cười.

Binh sĩ nhìn nhau, đều nghĩ nam nhân tóc trắng này chắc chắn là cứu được.

Lãng lão tướng quân lập tức bỏ kiếm xuống, toàn thân run rẩy quát phía trước “Nhanh, mang Đằng Dạ tới đây, nhanh lên, chậm một khắc ta đánh.”

Bọn lính vâng vâng dạ dạ vội vàng chạy về tướng quân phủ, đưa thi thể Lãng Đằng Dạ tới Đức vương phủ.

Đức vương gia nhìn bọn họ đi ra nội viện, lại thấy không bao lâu sau đưa Lãng Đằng Dạ tới, trong lòng còn khó chịu liền châm chọc Lãng lão tướng quân “Kỳ quái, không phải vừa nói muốn đánh muốn giết muốn trói hay sao? Sao giờ lại bất chấp hết thảy, lão lão thực thực đem nhi tử tới đây? Ngươi lúc nãy nói ở đây là vương phủ rách, ngươi không phải muốn phóng hỏa đốt chỗ này sao? Sao không mau chạy đi? Lẽ nào chờ đến lượt mình bị nướng hay sao?”

Lãng lão tướng quân đỏ bừng mặt, không dám đáp lời. Đức vương phi tiến lên lôi kéo tay áo Đức vương gia, muốn ông nói ít đi vài câu.

Đức vương gia tức giận nói “Ta đâu có nói sai, ta chỉ là đem lời hắn nói từ đầu tới cuối trả lại cho hắn mà thôi.”

Lãng lão tướng quân cúi thấp đầu. Vì nhi tử, cho dù phải chịu khổ thế nào cũng được chứ đừng nói là bị người ta nói mát vài câu.

Đức vương phi không bịt được miệng Vương gia đành phải gọi hạ nhân tới, dâng một chén trà cho Lãng lão tướng quân, vừa lễ độ nói “Tướng quân, mời dùng trà.”

Lúc này Lãng lão tướng quân đâu có uống nổi cái gì, nhưng thấy đối phương hữu lễ như vậy ông vẫn tiếp nhận trà, trong lòng kích động run giọng nói “Đức vương phi, ngày hôm đó, những lời ta nói xin đừng để ý, kỳ thực ta đối với Đào Hoa cũng không có ác ý gì, chỉ là ta lỡ miệng…”

“Ta biết, tướng quân, đừng lo lắng, Lãng Đằng Dạ tướng quân sẽ sớm tỉnh lại thôi. Miêu Cương Dược sư nếu không cứu sẽ không cứu, nếu đã muốn cứu thì chỉ e đến Diêm vương cũng phải thả người.” Lãng lão tướng quân nghe, lòng tuy không lo lắng, thế nhưng khó tránh khỏi căng thẳng. Dược sư xem qua thân thể Lãng Đằng Dạ, không chút lưu tâm ấn lên trán hắn một cái rồi vất xuống đất.

Lãng lão tướng quân thấy hắn ra tay tùy tiện như vậy, dám ném nhi tử yêu dấu của ông, đứng mạnh lên, run giọng nói “Ngươi làm cái gì vậy?”

Dược sư lạnh nhạt nói “Không được phép nhúc nhích hắn, nếu di chuyển, ngày mai cũng không tỉnh lại, nghe thấy chưa?”

Nghe hắn nói thế, dường như đã chữa xong. Lãng lão tướng quân thấy khó hiểu nói “Chữa như vậy sao? Ta gọi không ít đại phu tới khám cho Đằng Dạ, đâu thể nào chỉ tùy tiện chạm một cái như thế là chữa xong? Ngươi cho rằng ta là kẻ ngu si hay sao?”

“Ngươi đem mấy lang băm đó so với ta? Nực cười! Các ngươi đi ra ngoài hết cho ta, ta phải cứu Đào Hoa.”

Ngữ khí cùng thần sắc của Miêu Cương Dược sư thập phần băng lãnh, mọi người sợ hãi không dám trái lời, ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Thấy bọn họ đã rời đi, hắn đi tới bên giường Thủy Đào Hoa. Thủy Đào Hoa đang ngủ yên, Dược sư vỗ nhẹ vào ngực hắn, Thủy Đào Hoa lập tức mở mắt tỉnh lại, kinh ngạc kêu lên:

“Dược sư, ngươi… ngươi… sao lại ở đây?”

“Thần tử đoán ngươi sắp tới lúc phát tác, bảo ta tới xem ngươi thế nào. Ngươi còn yếu lắm, nằm xuống đi.”

Thủy Đào Hoa nhìn tay mình, ngạc nhiên nói “Ta không chết sao?”


“Hắn rõ ràng là yêu ngươi, ngươi làm sao chết được? Hắn đem nửa linh hồn cho ngươi, vậy nên ngươi không chết.” Dược sư chỉ Lãng Đằng Dạ đang nằm trên mặt đất.

Dược sư lạnh lùng nói “Không phải ta nói không được phép nhúc nhích hay sao? Nằm xuống, bằng không ta sẽ cho cái kẻ gọi là Đằng Dạ này không bao giờ gặp được ngươi nữa.”

Thủy Đào Hoa nghe hắn nói nghiêm nghị như thế, biết là nói thật, ngoan ngoãn nằm bất động. Nhưng Đào Hoa trời sinh tính tình to gan, lại có duyên của người Miêu Cương, không khỏi dẩu môi lên nói “Dược sư, ngươi tự phụ y thuật cao minh, tại sao không cho hắn tỉnh lại mau lên? Ta rất muốn nhanh được nhìn thấy hắn.”

Dược sư nghiêng đầu nhìn Lãng Đằng Dạ “Nếu ta hôn hắn, hắn sẽ tỉnh lại, ngươi muốn ta làm thế không hả?” Hắn lạnh lùng cười, nụ cười so với mùa đông còn lạnh hơn “Thế nhưng ta sẽ giết người ta đã hôn qua, người đã từng chạm vào thân thể ta đều không thể sống.”

Thủy Đào Hoa cầm tay Dược sư, cười rất ngọt, hình như không tin “Dược sư, ta biết tâm địa ngươi tốt mà, ngươi đừng nói mấy lời làm người ta sợ nữa có được không? Ngươi không dọa được ta đâu, chính ngươi cũng từng hôn…”

Hắn nói đến đây, Dược sư bỗng nhiên biến sắc, nguyên là hồng nhan bạch phát, lập tức gần như biến thành trong suốt, nghiêm khắc mắng “Câm miệng, ta có bảo ngươi nói chuyện không hả?”

Thủy Đào Hoa càng bĩu môi “Ngươi từng hôn hắn, hắn có việc gì đâu, dường như đang ngủ. Dược sư, ngươi thật bất công a, vì cái gì ngươi lại có thể hôn hắn? Tuy rằng ta chỉ lén nhìn được, thế nhưng ngươi rất hay làm thế đúng không?”

“Còn nói bậy nữa ta xé nát miệng ngươi.”

Thủy Đào Hoa uy hiếp “Xé thì xé, ta không có nói bậy, là ta tận mắt thấy. Dù  sao ta cũng biết ngươi thật sự có làm. Ngươi nếu không mau cho Đằng Dạ sống lại, ta sẽ tới Miêu Cương tuyên truyền khắp nơi, nói ngươi cách lớp băng hôn người kia, hơn nữa còn đem hắn giấu ở một chỗ rất kỳ quái đúng không? Bởi vì ngươi sợ người khác thấy hắn. Nhưng Dược sư ngươi đẹp thế này, cũng chỉ có hắn có thể xứng đôi với ngươi, người khác dù thấy hắn cũng làm sao có được dáng vẻ cân xứng.”

Sắc mặt Dược sư càng lúc càng khó coi.

Thủy Đào Hoa cười nhẹ lần nữa nói “Ngươi nếu thực sự không chữa cho Đằng Dạ, ta sẽ quay về Miêu Cương nói ngươi cách băng hôn cái nam nhân anh tuấn nhất thế gian kia. Bất quá, nam nhân ngủ trong băng đó là ai a?”

Dược sư tóc trắng lạnh như băng, không đáp gì, thế nhưng thần sắc lạnh lẽo, sau đó quay đầu, cúi người xuống. Hắn không hôn Lãng Đằng Dạ, nhưng ra sức đập vào chỗ trái tim Lãng Đằng Dạ.

Thủy Đào Hoa thấy thế kêu to “Sao ngươi đánh mạnh quá vậy? Hắn đau đó!”

“Ngươi thật đúng là mồm mép, ta khiến hắn đau thì có làm sao? Bảo ta hôn hắn, hắn là cái quái gì mà dám hôn ta, không bằng để hắn chết cho xong.”

Thủy Đào Hoa rõ là chữa lợn lành thành lợn què, kêu to “Ta không nói, thực sự sẽ không nói nữa, Dược sư, ngươi đừng đánh hắn nữa.”

Miêu Cương Dược sư trở lại bên giường, thanh âm có chút bất ổn hỏi “Ngươi lúc đó nhìn thấy nam nhân kia? Ngươi thấy hắn xong thì có thấy gì khác thường không?”

Miệng Thủy Đào Hoa há ra lại ngậm lại, không biết có nên đáp hay không.

Dược sư ít khi tức giận, nhưng lúc này lại giận dữ hét lên “Trả lời đi, ngươi thấy hình dạng hắn như thế nào?”

Thủy Đào Hoa ngẩn ra. Dược sư hỏi mấy lời này thật kì quái, hắn không khỏi nghi hoặc “Dược sư, ngươi không nhìn thấy dáng vẻ hắn sao? Ngươi đâu có mù, vì sao lại không biết hắn có hình dạng gì?”

Dược sư run lên, mái tóc trắng áp vào mặt hắn.

Thủy Đào Hoa chưa từng thấy Dược sư có vẻ mặt này, vì vậy ngoan ngoãn trả lời “Nam nhân ngủ trong băng kia phi thường anh tuấn a, ta chưa từng thấy nam nhân nào đẹp như hắn, hơn nữa dường như hắn còn ở trong băng mở miệng nói chuyện với ngươi! Ánh trăng chiếu thẳng vào trong cái động băng kia, ta là lúc trăng tròn nhìn thấy hắn, hắn vẫn nhắm mắt, mãi đến lúc ngươi cách lớp băng đó hôn hắn, hắn bỗng nhiên mở mắt. Con mắt hắn là một loại… ta không hiểu là loại màu sắc gì, nhưng nhìn rất đẹp, cảm giác như thể muốn đem người ta cuốn đi. Ánh mắt hắn nhìn ngươi không rời, ngươi đi rồi, hắn mới nhắm mắt lại.”

“Hắn nhìn giống người sao?”

Những lời này lại càng kỳ quái. Thủy Đào Hoa hỏi ngược lại “Lẽ nào hắn không phải là người sao?”

Yết hầu Dược sư phập phồng lên xuống, không hỏi tiếp nữa, tự nhiên cũng không trả lời câu hỏi của Thủy Đào Hoa.

Hắn ra vẻ phải đi ra ngoài, trước khi đi còn lạnh lùng nói “Chuyện này không được phép nói thêm nữa, ta đi gọi cha nương tới gặp ngươi. Ngươi quay về Miêu Cương nếu nói đến chuyện này, ta sẽ bất chấp tình nghĩa lúc trước cùng chung sống ở Miêu Cương, còn nữa, ngươi tuyệt đối không được tới cái động băng kia nữa.” Hắn nói ác liệt, cũng mang theo sát khí.


Thủy Đào Hoa không lên tiếng, tự mình minh bạch rằng từ nay về sau không thể nhắc đến chuyện này nữa. Thế nhưng toàn bộ sự việc kia rất mơ hồ mộng huyễn, tại nơi yêu mỹ dưới ánh trắng, Dược sư kiểu mị dùng loại biểu tình đó nhìn người nằm trong băng, người trong băng nhãn thần cũng mê muội nhìn Dược sư. Lúc Dược sư hôn lên băng, người ở bên trong đã cười.

Loại việc này như mang theo ma lực cùng đói khát tinh huyết không thể chống cự, làm cho người ta si mê lóa mắt, toàn thân run rẩy.

Cha nương Thủy Đào Hoa vừa tiến vào liền thấy hắn ngồi ở trên giường. Đức vương gia nước mắt vui mừng rơi lã chã, Đức vương phi ôm hắn vào lòng, miệng không ngừng gọi tên Thủy Đào Hoa.

Có điều lúc bước tới thì Đức vương gia có cố ý đá Lãng Đằng Dạ đang nằm trên mặt đất một chút.

Thủy Đào Hoa liếc mắt thấy, cả giận nói “Cha sao lại đá một người hôn mê bất tỉnh?”

“Ta chỉ là không cẩn thận mà giẫm phải thôi, nào có đá nó đâu? Bảo ta đá nó ta còn chẳng thèm ấy!”

“Rõ ràng là có, người phải biết nếu không nhờ có hắn con đã không sống lại được, Thần tử nói kỳ duyên chính là Lãng Đằng Dạ, người có biết không? Người đá hắn như vậy, con thấy rất có lỗi với hắn.”

Vương gia không thèm nhận thua nói “Lão tử của nó đem ta mắng từ đầu đến đuôi, ta không vui, đá nó vài cái thì sao chứ hả?”

“Đúng vậy, Đào Hoa, nhạc phụ nếu vui vẻ thì đá ta mấy trăm cái ta cũng nguyện ý.”

Lãng Đằng Dạ ở phía sau vương gia nói, khiến vương gia sợ quá chúi về phía trước vài bước.

Thủy Đào Hoa hét lên “Ngươi tỉnh lại rồi?”

“Đang nghĩ sao ngực đau quá, vừa tỉnh lại thì đã thấy mình ở đây.”

Thủy Đào Hoa cười nói “Hóa ra là Dược sư đánh cho ngươi tỉnh lại, ta còn tưởng hắn là đánh cho hả giận, xem ra là không phải.”

Đức vương gia tức giận kêu “Uy, nhóc con, ngươi đã cứu Đào Hoa nhà ta ta rất vui, có điều lão tử ngươi, hai mươi năm liền chèn ép xỉ nhục ta, cừu hận này so với ân tình còn lớn hơn. Còn nữa, ngươi không được kêu loạn cái gì ‘nhạc phụ nhạc phụ’, bằng không ta không tha cho ngươi.”

Lãng Đằng Dạ tiến lên trước một bước “Dạ, nhạc phụ, lời người nói đều đúng.”

“Ngươi còn gọi ta nhạc phụ ta đánh chết ngươi…” Càng nghe càng chướng tai, Đức vương gia định đánh.

Lãng Đằng Dạ lại càng tiến lên trước một bước, thần sắc phi thường nghiêm túc, nghiêm túc đến đáng sợ “Nhạc phụ như cha ruột, cha ruột muốn đánh dĩ nhiên phải để người đánh, mời nhạc phụ đánh a.”

Nhìn vẻ mặt hắn nghiêm túc bảo mình đánh, Đức vương gia bị dọa cho chết khiếp, đâu có dám đánh thật. Thủy Đào Hoa nhịn cười ngồi xem.

Lãng Đằng Dạ lại tiến về phía trước “Mời nhạc phụ đánh, đánh mạnh mạnh một chút, con tuyệt đối không có một câu oán hận nào đâu.”

Đức vương gia lùi về phía sau, đỏ mặt lên, buông tay xuống “Đáng ghét, không có đánh đấm gì hết!!”

“Vậy thỉnh nhạc phụ nhạc mẫu ra ngoài một chút, con muốn nói chuyện với Đào Hoa, liệu có thể chứ?”

“Đương nhiên không thể, sao ta lại cho nó ngồi nói chuyện một mình với ngươi được, thằng nhóc này…”

Đức vương gia còn chưa nói xong Lãng Đằng Dạ lại vẻ mặt nghiêm túc tiến lên phía trước, trầm giọng nói “Người nói gì ạ? Nhạc phụ đại nhân, con còn chưa nghe rõ?”

“Ta nói… Ta nói…” Đức vương gia căn bản là không nói nên lời.

Đức vương phi lôi kéo ông “Đừng nói nữa, để hai đứa chúng nói chuyện đi, đừng ở đây cản trở nữa.”

Nói xong, bà lập tức lôi vương gia ra ngoài, để lại Thủy Đào Hoa cùng Lãng Đằng Dạ ở trong phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận