Miêu Hành Bá Đạo

Mạnh Nam dẫn theo Hà Trung Toàn uể oải rời đi, Hà gia nhất thời trở nên an tĩnh lại. Mao Thư Trần cũng không để ý mà thả lỏng hưởng thụ im lặng khó có được này. Kim đồng hồ từng vòng từng vòng chuyển, rất nhanh tới giờ ăn cơm.

Bụng Mao Thư Trần thầm thì kêu lên, hắn duỗi lưng, tùy tay đem quyển tạp chí y học để sang bàn trà bên cạnh, sau đó đứng dậy hướng về phòng bếp. Phòng bếp trong nhà Hà Trung Toàn phi thường lớn, hơn nữa đồ dùng cũng rất hiện đại – Hà Trung Toàn là một mỹ thực gia không hơn không kém, đôi bàn tay kia ngoại trừ lúc sáng tác tràn ngập thần kỳ, thì lúc cầm chảo cũng có thể bày ra được năng lực thần kỳ.

Mao Thư Trần chưa từng hỏi tuổi Hà Trung Toàn, cũng không nhìn thấy nguyên hình của hắn, chỉ là theo bề ngoài của hắn xem ra hẳn là không ít tuổi hơn so với mình, cũng không biết trong cuộc đời làm chó của hắn rốt cuộc có bao nhiêu thời gian tiêu phí trong phòng bếp.

Nhưng mà Mao Thư Trần phải thừa nhận, sau khi nếm qua mỹ thực Hà Trung Toàn làm, hắn không muốn chạm tới bất kỳ món nào ở ngoài nữa.

Tủ lạnh của Hà Trung Toàn là một cái tủ lạnh kiểu cửa mở hai bên siêu lớn, bên trong chứa không ít thực phẩm, ngoại trừ hoa quả, nguyên vật liệu ra còn có đồ ăn vặt hắn làm riêng cho Mao Thư Trần. Hà Trung Toàn thích nấu, Mao Thư Trần thích ăn, nhất là bình thường lúc đọc sách, trên bàn không thể thiếu một đĩa cá lăn bột chiên giòn, trong tủ lạnh lúc nào cũng có món ngư tương do Hà Trung Toàn tự làm.

Hà Trung Toàn chưa từng quan tâm nhiều như vậy đến bất cứ ai, mà Mao Thư Trần cho tới bây giờ cũng chưa từng được người ta hầu hạ thoải mái như vậy, nhưng hai người căn bản cũng không có nghĩ tới đây là vì cái gì.

Khi Mao Thư Trần mở tủ lạnh, ánh vào mi mắt là một mâm thức ăn đã sẵn sàng, hơn nữa là một đĩa mì xào được cẩn thận dùng màng giữ tươi bao lại, dưới lớp nước sốt là những sợi mì vàng óng cùng với rau cải, thịt cá làm cho Mao Thư Trần chỉ nhìn qua là thèm nhỏ dãi. Hắn vội vàng đem đĩa mì xào ra khỏi tủ lạnh, đặt vào lò vi ba, thiết lập thời gian nóng khoảng nửa phút. Hắn là mèo nên đầu lưỡi rất sợ nóng, cho nên đồ ăn mới vừa tủ lạnh lấy ra chỉ cần hơi hâm nóng lại một chút là được, sẽ không đun nóng đến mức nóng hôi hổi.

Theo thời gian đun nóng của mì, càng về sau, mùi thơm nức của mì cũng xuyên thấu qua lò vi ba nhẹ nhàng bay ra, quanh quẩn ở chóp mũi Mao Thư Trần, làm cho hắn có chút khẩn cấp.

… Thơm quá, thơm quá… Thịt cá thơm quá… Thật kỳ quái, trước đây cũng nếm qua không ít mì xào với cá, như thế nào hôm nay mùi vị hơi khác? Loại mùi hương thơm nức này giống như thúc giục người ta phải nhanh hưởng dụng vậy!

Đợi cho đồ ăn vừa nóng, Mao Thư Trần liền vội vàng đem đĩa mì xào từ lò vi ba ra, hắn chưa từng đối với một đĩa mì xào cá nào thèm nhỏ dãi ba thước như thế. Mà với tâm trạng vui vẻ chờ nhấm nháp mỹ thực nên hắn cũng không có miệt mài theo đuổi lý do vì sao, mà hắn càng không biết, có một hộp cá sardine rỗng lẳng lặng nằm trong thùng rác.

=======

Khi Mạnh Nam đưa Hà Trung Toàn đến bữa tiệc liên hoan của nhân viên nhà xuất bản, những người quen biết hắn đều ra tiếp đón. Một cô gái vừa đến ban biên tập mới mấy tháng cũng cười rộ lên: “Mạnh ca, anh lại cùng biểu đệ đến đây đấy à?”

Mạnh Nam gật đầu: “Đúng vậy, còn không phải là vì mị lực của ban biên tập chúng ta hay sao, biểu đệ này của tôi mỗi lần nghe đến liên hoan đều là vì các vị mà tới!”

Nghe xong lời này, mấy cô gái đều cười nghiêng ngả, dựa vào bàn vào ghế mà cười, sau đó lấy thêm ghế cho Mạnh Nam cùng Hà Trung Toàn.

Bởi vì Tâm Trung Khả Nhân được gọi là ‘tác giả nữ thần trong lòng toàn dân’, tuy rằng hắn cũng không chủ động thừa nhận, nhưng đây cũng là chuyện mọi người ngầm thừa nhận. Dù sao nữ tác giả so với nam tác giả càng nổi tiếng hơn một chút. Cho nên thân phận thật sự của Hà Trung Toàn phải giữ bí mật, cả nhà xuất bản chỉ có biên tập Mạnh Nam, chủ biên cùng với ông chủ lớn biết chuyện này, những tác giả khác cùng biên tập khác đều không biết. Loại tụ hội của các biên tập này Hà Trung Toàn cũng không thường tham gia, chỉ có chủ biên yêu cầu gặp Hà Trung Toàn bàn chuyện thì Hà Trung Toàn mới lấy thân phận ‘biểu đệ của Mạnh Nam đến cọ cơm’ trà trộn vào.

Bữa tiệc liên hoan này không khí thật sôi nổi, nhóm biên tập đều mang đít chai trên mặt liên tục đẩy chén đổi ly, uống đến bất diệc nhạc hồ. Mạnh Nam tìm một chỗ ít ai chú ý tới đưa Hà Trung Toàn đến nói chuyện với chủ biên cùng ông chủ lớn. Mấy người bọn họ nói cái gì thì tạm thời không cần bàn tới, tóm lại đợi khi Hà Trung Toàn bước ra khỏi căn phòng nhỏ đó thì liên hoan trong phòng lớn đã đi vào hồi kết.

Bốn mươi biên tập đã hơn phân nửa là nam, đại bộ phận uống đến mức ngã xuống ghế, nhóm biên tập nữ che miệng ở bên cạnh cười trộm. Ông chủ lớn cũng theo sau phất phất tay: “Xem ra tất cả mọi người đều uống đủ rồi, hôm nay cứ như vậy đi, tan đi.” Dứt lời cười ha hả đi thanh toán tiền.

Nhóm nam biên tập chân nam đá chân chiêu, chào hỏi nhau rồi ra về. Nhóm nữ biên tập còn lại tụ họp với nhau chuẩn bị đón xe về nhà. Cô bé ban đầu chào hỏi với Mạnh Nam, cầm hai túi plastic dọn đồ ăn thừa trên chén dĩa, những khúc sườn lợn còn chưa đụng đến, những khúc thịt đều cho vào gói to.

Hà Trung Toàn hướng về phía cô gật đầu, xem như chào hỏi: “Là đang thu dọn về cho thú cưng ăn sao?”

“Đúng vậy, nhà tôi nuôi một con mèo một con chó, lần này còn lại không ít thịt và xương, tôi liền mang về cho chúng.”

Hà Trung Toàn vừa nghe, một con chó – là mình nha! Một con mèo – là bác sĩ Mao nhà mình nha! Hà Trung Toàn rất thích người yêu động vật, cảm thấy cô ấy ra khỏi cửa còn mang đồ ăn về cho chó mèo ở nhà, tâm địa nhất định không tồi. Hắn cũng đi qua giúp đỡ, giúp cô tìm những thức ăn có thể mang về.

“Hà đại ca cũng thích động vật à?”

“Đúng vậy, nhà tôi có nuôi một con mèo.” Hắn thuận miệng nói: “Con mèo đen, lớn như vầy.” Hắn dang tay rộng hơn một thước.

Cô gái nở nụ cười: “Anh thật thích nói đùa, nào có con mèo nào lớn như thế.”

Hà Trung Toàn hắc hắc cười hai tiếng, không tiếp lời – ai nói không có, tiểu tổ tiên trong nhà hắn kia không phải lớn như vậy thôi. Nhưng mà ở trong mắt hắn, độ dài một thước không coi là nhiều.

Hắn dạo qua một vòng, nhìn trên bàn có một mâm còn bao lại, liền lấy lại đây bảo cô gái cất vào túi.

“A, Hà đại ca, cá mực này không thể mang về.” Cô gái lắc đầu: “Tuy rằng cũng là hải sản nhưng mèo không thể ăn nhiều cá mực, đối với thân thể nó ko tốt, ảnh hưởng đến tiêu hóa.”

“A? Còn có chuyện này sao?” Hà Trung Toàn còn chưa làm mực cho Mao Thư Trần nhưng tuần này vốn định làm, trong tủ lạnh cũng có hai phần, nghe cô gái nói, hắn quyết định nhanh chóng đưa số cá mực đó ném đi.

Nói tới đây, cô gái đối với loài mèo rất có hiểu biết, nói đến đạo lý rõ ràng: “Đúng vậy, tuy rằng mèo ăn cá nhưng không phải tất cả hải sản đều có thể ăn. Cá mực không thể nè, tôm linh tinh cũng ít ăn… A đúng rồi, còn có cá sardine! Ngàn vạn lần không được cho mèo ăn!”

Hà Trung Toàn đang kiểm tra bàn ăn nghe được như thế toàn thân chấn động, nhanh quay đầu về phía cô gái: “Cá sardine không thể ăn? Vì cái gì?”

“Nhà của tôi không phải chỉ nuôi chó thôi, bình thường đều phải thêm cá sardine cho chó, nói là tốt cho thân thể nó. Sau đó tôi cũng mua cá sardine về nhà làm cho chó ăn. Chỉ là cá sardine nặng mùi, con mèo trong nhà ngửi thấy cũng đến bên người tôi cọ đến cọ đi, một bộ rất muốn ăn, tôi đưa cho nó một miếng, kết quả không nghĩ tới buổi chiều bắt đầu tiêu chảy, tôi nhanh chóng đưa đến bác sĩ thú ý, kết quả bác sĩ thú y cho tôi biết, cá sardine đối với chó mà nói là tốt nhất nhưng đối với mèo mà nói phải ăn ít một chút, ăn nhiều sẽ trên thổ dưới tả, bởi vì bên trong cá sardine có một loại nguyên tố vi lượng gì đó là độc tố đối với loài mèo, mèo ăn nhiều có thể nghiêm trọng đến mức mất mạng!”

Cô gái nói còn chưa dứt lời, Hà Trung Toàn đã ném hết mọi thứ trong tay chạy ra ngoài. hắn nhớ tới chính mình để cá sardine trong tủ lạnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hiện tại đã vào bụng Mao Thư Trần! Vẻ mặt hắn trắng bệch, trong lòng chỉ còn lại một ý tưởng – Mao Thư Trần ngàn vạn lần không được có việc gì, nếu không, hắn tuyệt đối sẽ hối hận cả đời!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui