Miêu Mễ Bất Phát Uy

Sang ngày thứ hai ở lại nhà, Mạnh Hạ Thanh đã dậy từ rất sớm, Mao Tiểu Mễ thì vẫn vùi mình trong chăn lăn qua lăn lại, nó đem hết thảy chuyện phát sinh của ngày hôm qua quên đi giống như chưa từng sảy ra. Nhưng thử nhìn mà xem, Mạnh Hạ Thanh nhìn cái tạp dề bị ném ở trên nền nhà cũng biết quan hệ của hai người đã không còn là mối quan hệ trong giới hạn của chủ nhân và thú cưng nữa.

Mạnh Hạ Thanh làm xong bữa sáng, đi vào phòng ngủ, lấy tay gãi gãi cái bụng mềm mại của Mao Tiểu Mễ, ngón tay của anh từ trên ngực kéo thành một đường lướt xuống, thậm chí còn giả vờ như vô tình, không chú ý đụng phải đản đản* của Mao Tiểu Mễ.

“Làm thế này để làm gì a… meo meo.” Mao Tiểu Mễ còn đang mơ mơ màng màng, không kiên nhẫn mà dùng chân sau cào cào anh một cái.

“Rời giường nào.” Mạnh Hạ Thanh dùng ngón tay bắt lấy hai cái chân của nó, các khớp ngón tay cao thấp mà vuốt vuốt lên đó.

“Meo meo… Rời giường làm cái gì a meo…?” Mao Tiểu Mễ muốn đem những cái móng vuốt của mình đang nằm trong tay Mạnh Hạ Thanh rút về, nhưng lại không thành công.

“Tiểu meo meo, ngươi mỗi ngày ở nhà chơi trò chơi không thấy nhàm chán sao, có muốn hay không đi đến công ty của ta nhìn một cái a……” Mạnh Hạ Thanh dùng ngữ khí mềm dẻo dụ dỗ nó, thực sự làm ra bộ dạng chỉ vì muốn tốt cho nó thôi: “Nói không chừng còn có thể biết được một chút tin tức gì đó về ca ca của ngươi nha!”

Nghe đến câu này, Mao Tiểu Mễ nguyên bản còn muốn cùng chu công chơi thêm ván cờ nữa liền mở to hai mắt, lăn lông lốc đến bên giường, “Ngươi làm như thế nào mà biết được ta đến thành phố là để đi tìm ca ca?”

Ngày hôm qua quá mệt mỏi, Tiểu Mễ hoàn toàn đã quên rằng đêm qua chính nó đã đem cái bí mật lớn đó nói ra rồi. Nó hiện tại còn tưởng rằng Mạnh Hạ Thanh có thuật đọc được suy nghĩ của người khác.

Mạnh Hạ Thanh dở khóc dở cười nhìn: “Tiểu ngu ngốc, đó là do đêm qua ngươi tự mình nói cho ta mà!”

Mao Tiểu Mễ ngã ngồi ở trên giường, hai chân trước ôm lấy đầu mình, vắt hết đầu óc ra mà nhớ lại khoảng thời gian tối qua, rốt cục cũng nhớ lại là chính mình để lộ tin tức này. Vốn việc nó để nhân loại như Mạnh Hạ Thanh phát hiện ra mình là yêu tinh đã vô cùng nguy hiểm rồi, kết quả lại còn thảm hại hơn khi chí miệng mình lại nói ra cho anh ta biết ca ca của mình cũng là yêu tinh….. Này này…. Cái này nếu tộc trưởng mà biết được, còn không đem nó giết hay sao! “Ta thật khờ, thật sự khờ quá đi mà.” Mao Tiểu Mễ như bị phát điên.

Nó như vậy thực sự là vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, trong nhất thời không thể kìm nén mình, Mạnh Hạ Thanh liền kéo lấy Mao Tiểu Mễ ôm vào trong lòng, sau đó vô cùng thân thiết mà hôn hôn xuống cái gáy nó: “Tiểu Mễ à, ngươi thật sự là lo xa, loạn tưởng nha! Ngươi cảm thấy ta là loại người gì, có thể tùy tiện mà đem bí mật của ngươi tiết lộ với người khác sao?”

Trong mắt anh chính là không sao hiểu nổi những vãn bối như Mao Tiểu Mễ, anh thật gần gũi và thân thiết mà hôn nhẹ xuống cái trán nó.

Nhưng những người trẻ tuổi hiện tại tư tưởng thật không thuần khiết một chút nào! Mao Tiểu Mễ bị hôn nhẹ như vậy trên mặt nhất thời nổi lên một mạn ửng đỏ. Giọng sắc nhọn kêu lên “meo meo” một tiếng, ở trong lòng anh liều mạng lắc lắc thân mình, dùng móng vuốt hoảng loạn cào lung tung: “Ngươi, ngươi đang làm cái gì a, ta không phải là gay thì hôn ta làm gì a!”

Đời này của nó, trừ bỏ lúc còn nhỏ (tiểu nhân) bị ca ca nó hôn hôn cái trán ra thì đúng là chưa có một người nào làm cái loại động tác thân thiết với nó như vậy. Nguyên bản, nó vẫn là một tiểu hài tử có tâm tư trong sáng lắm nha! Nhưng chính là từ lúc nó đi vào xã hội loại người đã bị khuynh hướng phản Quỳnh Dao độc hại ở trên ti vi đầu độc cái đầu óc đơn thuần của nó, mới làm cho tư tưởng của nó biến thành phức tạp như thế đấy chứ! Nó gần đây truy cập vào cái gì mà [ Hoàn châu cách cách ], trong đó có cảnh mà người có tên là Khang ôm Tử Vi giống như vậy hôn nha.

Ai nha ai nha… Thực là ngượng ngùng mà.

Mao Tiểu Mễ đưa hai cái chân trước bưng chặt mặt, trong lòng thầm cho rằng mình thật may mắn khi mà hiện giờ còn đang ở hình dạng của loài mèo, nếu không, lúc này nhất đinh Mạnh Hạ Thanh sẽ phát hiện ra bộ mặt ửng đỏ của nó.

========

Bởi vì trong nhà không có quần áo vừa người cho Mao Tiểu Mễ mặc cho nên Mạnh Hạ Thanh bảo nó biến thành bộ dạng của con mèo sữa nhỏ, đem nó bỏ vào trong túi, sau đó cứ như vậy đem nó mang đi khỏi nhà. Dù sao thì Mao Tiểu Mễ đến nhà anh cũng đã hơn một tháng, cả ngày chỉ biết ở trong nhà chơi điện tử xem máy tính, đối với một đứa nhỏ điều này không tốt cho cả thể xác và tinh thần đang trong quá trình phát dục như nó. Mà điều chính yếu làm nó đến xã hội loài người là để đi tìm anh trai, như vậy tự nhiên anh cũng muốn hỗ trợ nó trong việc này.

Mặc kệ là một yêu tinh được bao nhiêu tuổi đi nữa thì trên người vẫn sẽ phát ra yêu khí, chỉ là nhiều hay ít mà thôi. Cho dù chỉ là trên đường gặp thoáng qua cũng sẽ nhân biết mà phân biệt được nha. Chẳng qua là, nếu một yêu tinh có thực lực yêu pháp cao hơn nhiều thì sẽ phát hiện ra yêu tinh có nặng lực thấp hơn, trước mặt yêu tinh có năng lực thấp hơn sẽ không bị phát giác ra thân phận. Như là Mạnh Hạ Thanh chẳng hạn, anh sống trong xã hội loài người nhiều năm như vậy, ở trong thành phố này cũng đã gặp qua rất nhiều yêu tinh và cả bán yêu nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có ai phát hiện được thân phận của anh.

Bất quá Mạnh Hạ Thanh cũng không thể cam đoan mà nói được, những yêu tinh sống ở trong thành phố mà anh biết đã là tất cả, vì dù sao cũng còn có rất nhiều yêu tinh sống mai danh ẩn tích, cùng loài người bình thường ở chung một chỗ, cũng không để lộ năng lực đặc thù của mình mà.

Nhân viên trong nhà xuất bản mỗi ngày thường giao tiếp với rất nhiều người, nếu bọn họ từng tiếp xúc với một yêu tinh nào đó thì trên người cũng sẽ mang theo một chút hơi thở đặc thù của đối phương, phải qua một thời gian mới có thể tiêu tán. Cho nên Mạnh Hạ Thanh mới muốn đem theo Mao Tiểu Mễ đến nhà xuất bản, hi vọng nó có thể ở đây tìm ra manh mối của ca ca nó.

Nhưng hiển nhiên là Mao Tiểu Mễ căn bản không ý thức được Mạnh Hạ Thanh suy nghĩ lo lắng cho nó — hoặc là nói, nó sống thảnh thơi một thời gian thì đã không còn một chút suy nghĩ gì đến việc tìm ca ca của nó nữa rồi.

Mạnh Hạ Thanh vừa đi đến phòng làm việc của anh, thì Mao Tiểu Mễ -do ở trong túi bị xóc nảy hồi lâu – không chịu yên, liền từ trong lòng anh thò đầu ngó ra, sau đó vừa thoải mái thoát ra ngoài liền bị rơi nhẹ nhàng xuống trên mặt bàn làm việc của Mạnh Hạ Thanh.

“A!!!! Thật là đáng yêu!!!!”. Nữ biên tập viên A Lễ ngồi ngay bên bàn làm việc của Mạnh Hạ Thanh được chứng kiến một màn này, nhìn đến bộ dạng thông minh, lanh lợi đáng yếu của Mao Tiểu Mễ đã nhanh chóng bị làm cho quá yêu thích dẫn đến huyết áp tăng cao.“Mạnh ca, anh tìm được tiểu tử đáng yêu như thế này ở đâu a!”

A Lệ lao đến trước mặt Mao Tiểu Mễ, mười cái ngón tay có móng được sơn đỏ chót liền chụp đến, nắm lấy dưới hai chân của Tiểu Mễ, ôm nó vào trong lòng.

Bị tiếng nói của cô hấp dẫn, nhóm biên tập nữ trong phòng liền kéo đến xúm lại đấy hết, đối với Mao Tiểu Mễ mạnh khỏe và kháu khỉnh bày ra hết thiên tính nữ nhân của mình. Người thì xoa xoa hai cái má của nó, người thì sờ sờ hai cái chân nhỏ phía trước của nó, sau đó thì túm túm lấy nó… Thập chí có cô còn muốn lật ngửa nó lên để xem nó là giống đực hay giống cái.

Mạnh Hạ Thanh bị mấy cô bỏ lơ ở vòng ngoài, mấy lần muốn vươn tay cứu lấy Mao Tiểu Mễ trở về nhưng kết quả đều bị mấy nữ biên tập tranh đi. Mà Mao Tiểu Mễ thì chẳng tỏ ra một chút bực mình. Nó hiện tại vui đến quên cả trời đất. Đây là lần đầu tiên nó được các chị gái bao vây xung quanh như vậy nha! Cái chóp mũi nó ngửi được hương nước hoa ngào ngạt, móng vuốt tại cái ôm được chạm vào bộ ngực mềm mại… Nó vừa nhấc đầu lên, các tỷ tỷ ở bên trái sẽ nói nó đáng yêu; Nó mà trừng mắt, các tỷ tỷ bên phải sẽ hôn hôn nó; Nó chỉ mới kêu “meo meo” một cái, mọi người đều tỏ vẻ vui đến bất ngờ, phía sau tiếp phía trước đút đồ ăn vặt cho nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui