Miêu Mễ Bất Phát Uy

Ngàn năm tiểu yêu” trong lời nói của Mạnh Hạ Thanh không phải ai khácchính là cấp dưới của anh, tác giải trạch nhân –“Trong lòng khả nhân”, hoặc phải nói chính là khuyển yêu Hà Trung Toàn. Có thể nói Hà Trung Toàn có là một khuyển yêu có ngàn năm yêu lực, với thân phân này đứng trước mặt các yêu tinh khác tất sẽ được cung kích gọi một tiếng tiền bối, nhưng chính là ở trước mặt Mạnh Hạ Thanh và Khổng Tử Vũ thì tu vi của hắn thật sự còn chưa xứng được hai người để vào trong mắt.

Khổng Tử Vũ là được Mạnh Hạ Thanh nhận làm đệ đệ, có mạng tự nhiên phải giúp, nhưng trong nội tâm của Mạnh Hạ Thanh thì lại không muốn thân phận của mình bị lộ. Anh rất thích cuộc sống ở nhân giới, cũng thực thích được nhìn thấy bộ dang không buồn lo nghĩ gì của tiểu yêu tinh kia. Nếu đột nhiên thân phận của anh bị bại lộ như vậy không phải lại phiền toái, phải giải thích cho yêu tộc nghe một lần, không cẩn thận còn có thể dẫn tới tinh phong huyết vũ.

Sau khi đã ở trong lòng cẩn thận cân nhắc một chút, Mạnh Hạ Thanh công bằng mà nói vẫn là có chút thiên về phía Khổng Tử Vũ. Thân phận của bản thân là cái gì…… Bại lộ thì bại lộ, cùng lắm thì lại chuyển thế một lần thôi. Chính là không biết, con mèo nhỏ có thể hay không tha thứ cho việc anh nói dối nó? Mạnh Hạ Thanh thở dài một tiếng, trong lòng tự hiểu được nếu chuyện này một khi xử lý không tốt, rất có thể con mèo nhỏ kia sẽ đem anh xem như người xa lạ a.

Bất chợt nghĩ đến con mèo nhỏ liền nhìn thấy con mèo nhỏ đang rạo rực vui mừng từ trong phòng bếp đi ra. Nó vừa mới ăn xong ba cái kem cốc tròn tròn, khóe miệng còn lưu lại dấu vết bị kem dính, đối với Mạnh Hạ Thanh mỉm cười thật sáng lạn, làm cho tâm của anh vốn đang bị ảm đảm cũng theo đó mà sáng sủa lên. Cái Tiểu Mễ có chính là loại ma lực này, làm cho người khác nhìn đến nó sẽ kìm lòng không đậu mà nở nụ cười.

“Tiểu Mễ, Khổng tiên sinh cho ngươi mấy cây kem vậy a, như thế nào ở phòng bếp ăn lâu như vậy?” Mạnh Hạ Thanh cố ý hỏi.

Ánh mắt Tiểu Mễ dao động trong chốc lát, mắt nhìn chằm chằm sàn: “Hắn cho ta một cây……”

Tiểu Mễ a, ngươi không phải đang nói dối đó sao? Khóe miệng bên trái của ngươi rõ ràng là màu rám nắng của chocolate, khóe miệng bên phải rõ ràng là màu hồng nhạt của ô mai, còn có ở môi dưới còn có một chút hư hư thực thực màu trắng của hương thảo…… Chẳng lẽ kem của nhà Khổng Tử Vũ là kem ba màu không hòa trộn vào nhau sao?

Mạnh Hạ Thanh không vạch trần rằng Tiểu Mễ rõ ràng là đang nói dối, không những vậy mà tay còn vươn ra kéo Tiểu Mễ ngồi xuống sô pha bên người mình. Nhưng Tiểu Mễ đã sớm bị Mạnh Hạ Thanh dưỡng thành lười, nó liền đem bắt lấy hai tay (chắc là hai tay của Mạnh ca), liền ngồi lên đùi của Mạnh Hạ Thanh, thật vui vẻ ngồi gọn trong lòng anh như một đứa trẻ, thậm chí nó còn xấu xa, cái ót cọ cọ vào trong ngực anh. Bộ dạng như vậy thật giống với chân tướng của một con mèo cảm thấy thỏa mãn vô cùng sau khi đã ăn uống no nê.

Khổng Tử Vũ thấy nó như vậy phát ra tiếng cười khẽ, làm sao trên đời này lại có một vật nhỏ đáng yêu như vậy chứ? Làm cho người ta vừa nhìn thấy liền cảm thấy quên đi hết mọi phiền muội, trong lòng thấy ấm áp hẳn lên.

“Đúng rồi, ngươi rốt cuộc là yêu quái gì a?” Tiểu Mễ mắt to mở lớn, vòng vo lưu chuyển tò mò nhìn Khổng Tử Vũ.

Khổng Tử Vũ không có trả lời ngay, mà hỏi lại: “Đại vương thiên tư thông minh, không bằng đoán một chút xem a – Cho một cái gợi ý nha. Ta là một loại loài chim có bộ lông đẹp nhất trên đời nha.” Khổng Tử Vũ trời sinh tính tự kỷ cao, hắn từ gương lớn trong phòng vệ sinh nhìn mà biết được điều này, trong câu đố của hắn đưa ra tự nhiên cũng lộ ra bản tính của bản thân luôn.

Tuy rằng đầu của Tiểu Mễ không tính là nhanh nhẹn, nhưng là nó yêu nhất trò chơi đoán chữ này nha! Nó cắn nhẹ ngón tay mình, suy nghĩ mất nửa ngày, rốt cục ướm hỏi: “Là gà rừng! Nhất định là gà rừng, đúng hay không?”

“…… Đại vương, đáp án này của ngài rất mang tính sáng tạo a, muốn hay không lại đoán lại một lần?”

“Kia vẹt? Ngươi có thể nói như vậy, nhất định chính là vẹt rồi.”

“Này…… Đại vương, ngài thực hay nói đùa mà.”

Tiểu Mễ liên tục đưa ra vài cái đáp án, mỗi một cái đáp án so với đáp án Khổng Tước càng ngày càng cách xa, Khổng Tử Vũ đã nhanh khóc không ra nước mắt, nhưng là Tiểu Mễ vẫn cảm thấy đang chơi rất vui.

“Đúng rồi, ngươi tu luyện được bao nhiêu năm rồi a?” Tiểu Mễ hỏi.

Khổng Tử Vũ tu luyện đến nay đã hơn hai ngàn năm rồi, bất quá hắn vẫn thực bảo thủ chỉ vươn ra hai ngón tay, lược cái số lẻ đi, ý nói rằng hắn mới tu luyện được hai ngàn năm thôi.

Tiểu Mễ xem xong, thực vừa lòng mà gật gật đầu: “Ân, ngươi tu luyện hai trăm năm a……” Nó đếm trên đầu ngón tay trong chốc lát quên đi xung quanh: “Vậy so với ta ngươi tu luyện nhiều hơn bảy mươi lăm năm nha.” Nói xong mày nhỏ của nó nhăn lại: “Ta thấy ngươi bộ dạng già như vậy, thật không nghĩ tới nguyên lai ngươi tuổi còn nhỏ như vậy nha.” Ca ca nó năm nay đã được hai trăm năm mươi tuổi, tướng mạo nhìn cũng chỉ là bộ dạng của thiếu niên hai mươi tuổi thôi, mà Khổng Tử Vũ này nhìn thế nào cũng phải có hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đi, thật sự là “Thiếu niên lão tướng” (người còn trẻ mà có vẻ người như đã già, già trước tuổi).

“……” Mạnh Hạ Thanh cùng Khổng Tử Vũ bất đắc dĩ cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cả hai cùng sủng nịch mà bật cười.

Sau Mạnh Hạ Thanh thừa dịp Tiểu Mễ đi vào phòng vệ sinh thật lâu liền vạch ra rõ ràng ba tháng sau vào ngày âm nguyệt (hiểu nôm na thì là ngày không trăng) sẽ mang theo “giúp đỡ” đến nơi này của Khổng Tử Vũ, giúp hắn phá vỡ thông đạo ngăn giữa nhân giới và âm ty, hố trợ hắn tìm về người yêu. Khổng Tử Vũ mừng rỡ, lại từ trong nhà vơ vét ra không ít đồ ăn vặt, đưa cho Tiểu Mễ một cái tú plastisc đẩy ứ đồ. Tiểu Mễ cho rằng đây là vì hắn xem trọng mặt mũi “người trên” của mình nên “ân cần dâng hiến”, nó không chút khách khí, rất tự nhiên nhận lấy: Mạnh Hạ Thanh thật sự đã rất lâu rồi chưa mua đồ ăn vặt cho nó…… Hừ, không mua thì không mua, ngươi xem bây giờ còn không phải có người đưa đến tận cửa đấy sao!

======

Thời gian nhanh chóng lướt qua, chớp mắt một cái đã được một tháng kể từ lần đến nhà Khổng Tử Vũ gặp mặt kia. Bởi vì hiện tại chính thức là những ngày giữa kì trực nghỉ hè, công việc của Mạnh Hạ Thanh thật nhiều, cho dù anh muốn bớt chút thời gian để đi gặp Hà Trung Toàn ngả bài nói rõ là anh cần hắn giúp đỡ, anh cũng không có thời gian đi, càng không cần phải bàn tới việc gần đây Hà Trung Toàn đang ở trong giai đoạn tập trung toàn lực để viết sách mới của hắn. Hai người lúc này cũng đều đã bị công việc làm cho choáng váng đầu óc rồi.

Tiểu thuyết mới của Hà Trung Toàn lần này có tên là [ Ở chung ], nhân vật xưng ngôi thứ nhất, đặc thù của thể loại nhật kí, hình thức miêu tả có một chút hài hước, lại có chút ấm áp của câu chuyện ở chung nhà. Nhân vật chính tự xứng “Ta” là một trạch nam, lại ngoài ý muốn ở chung với một người bác sĩ khoa tiết niệu, câu chuyện xoay quanh của sống hàng ngày của hai người, từ trong đó phát triển tình tiết. Thiên tiểu thuyết này vốn được Hà Trung Toàn đặt tên là [ Ngây thơ chủ cho thuê nhà tiếu khách trọ ], Mạnh Hạ Thanh cảm thấy cái tên đó rất không nghiêm túc nên đặt cái tên mới là [ Ở chung ].

Chương thứ nhất [ Ở chung ] vừa mới được đăng trên tạp chí, liền nhận được sự khen ngợi rất lớn của độc giả, cũng trong tháng liền trở thành thiên tiểu thuyết xếp đầu bảng “Tiểu thuyết tôi yêu thích nhất” do độc giả bình chọn. Có thể thấy được khả năng của Hà Trung Toàn tốt đến mức nào. Ban biên tập mỗi ngày đều nhận được rất nhiều thư như bông tuyết bay đến của độc giả, tất cả đều là thư thúc giục “Trong lòng khả nhân” nhanh nhanh tiếp tục viết chương mới. Thậm chí còn có hoa tươi, quà tặng đưa đến tận tay biên tập viên, nhờ chuyển giúp đến cho “Trong lòng khả nhân” lão sư.

Bởi vì sách mới xuất bản trong kì nghỉ hè của nhà xuất bản bọ họ đã đánh thắng một trận lớn, lão bản rất cao hứng, cố ý mời các đồng nghiệp trong ban biên tập buổi tối ra ngoài liên hoan ăn uống một chút, ông còn gọi Mạnh Hạ Thanh vào trong phòng riêng, chỉ điểm yêu cầu anh phải đem “Trong lòng khả nhân” đến đấy.  Trong nhà xuất bản của bọn họ, số người biết tên thật của Hà Trung Toàn không nhiều lắm, bình thường cũng thường xuyên ở chung một chỗ uống rượu, quan hệ cũng coi như không xa lạ. Nghe nói hôm nay có vài vị đạo diễn sẽ tới, có ý tưởng phục chế tiểu thuyết trước đó của “Trong lòng khả nhân”, cho nên hôm nay muốn cho hai bên gặp gỡ nhận thức nhau một chút.

Vì thế mà ngày hôm nay dù có một chút việc được phân phó, anh liền từ khu cỏ xa xa hướng tới biệt thự của Hà Trung Toàn. Không đoán được anh đang tính toán cái gì. Hà Trung Toàn chính rất đỉnh đạc, y phục không chỉnh tề ở trong phòng khách đánh điện tử, một chút cũng không có khí chất, bộ dạng của một tác gia. Mạnh Hạ Thanh thúc giục Hà Trung Toàn đi thay quần áo, anh sẽ đợi hắn ở trong xe.

Nhưng mới ra đến cửa huyền quan*, một nam nhân ngoài sở liệu lại rơi vào trong tầm mắt của Mạnh Hạ Thanh.

Nam nhân tuổi không lớn, nhìn qua cũng chỉ là bộ dạng vừa mới được hai mươi. Thanh niên có mái tóc được cắt ngăn trông rất có tinh thần, tướng mạo xinh đẹp không phải người bình thường có thể có được, nhất là cặp mắt màu đen kia, ánh mắt như muốn đem người đối diện hút lấy vào trong nó. Người kia ăn mặc chính trang khéo lẽo, biểu tình đạm mạc, lúc nhìn thấy Mạnh Hạ Thanh trong nháy mắt kia có chút kinh ngạc. Trên người của của cậu ta phảng phất một cỗ nồng đậm của dung dịch khử trùng. Không có gì bất ngờ để có thể đoán ra cậu ta là một gã thầy thuốc.

Nhưng điều làm cho Mạnh Hạ Thanh khiếp sợ chính là trên người của kẻ trước mặt này có một loại yêu lực dao động làm cho anh thấy thật quen thuộc. Yêu lực dao động loại này cơ hồ đã muốn khắc vào sâu trong óc của Mạnh Hạ Thanh, bởi vì nó có dao động đồng dạng với người mà hiện tại mỗi ngày đều gối đầu lên người, ngủ say bên cạnh anh.

Thân phận người trước mắt này thực sinh động, Mạnh Hạ Thanh hoàn toàn không thể tưởng tượng được người mà Hà Trung Toàn gọi điện thoại nói vơi anh “nguyên là bác sĩ khoa tiết niệu” cư nhiên lại mang một thân phận khác xuất hiện ở trước mặt anh.

Mạnh Hạ Thanh bày ra một khuôn mặt ôn nhu mỉm cười, nhưng chỉ có bản thân anh biết, dưới cái bộ mặt ôn nhu này rốt cuộc tâm tình anh bị cứng ngắc đến mức nào.

–“Ngài hẳn là Mao Thư Trần tiên sinh – khách trọ của “Trong lòng khả nhân” lão sư? Ngài khỏe, ta là biên tập của hắn, Mạnh Hạ Thanh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui