Vong nhi vươn cánh tay dài ngoằng của nó ấn cô ngồi xuống ngang với tầm nhìn của nó, giọng nói âm u: “Có thật không, hả?”
“Thật, thật, thật! Mà sao con không tự tay trả thù bà lớn, con lợi hại như vậy mà!”
Ban đầu cô còn thương cảm cho số phận của vong nhi, bây giờ nó hung dữ đến bệnh hoạn thế này, cô bắt đầu thấy sợ nó nhiều hơn.
Vong nhi nghe vậy, càng ộc máu từ mắt ra nhiều hơn:
“Không làm được, bà lớn có thầy bảo vệ.”
Thì ra là vậy, nhưng đứa nhỏ này cũng thật ích kỉ mà.
Chuyện nó không làm được, lại khăng khăng bắt cô làm bằng được.
“Dì làm đến đâu rồi?”
Nó buông tay thả cô ra, chuyển sang dò xét hỏi tiến độ làm việc của cô.
Khao Miêu thầm than trong lòng, chẳng lẽ nói là cô chưa làm được gì, nó sẽ bóp chết cô mất.
“À thì… dì có thu được chút manh mối, đang chờ tin tức từ ma ma của Nguyệt Quế Lầu…”
“Tức là chưa làm được gì, hả?”
Vong nhi vừa mới buông tay ra lại lập tức vươn lên tóm lấy cô tiếp, cánh tay dài ngoằng ngoẵng như một con rắn, quấn mấy vòng quanh cổ cô, siết thật chặt khiến cô sắp tắc thở.
Vừa hôm qua bị A Phủ siết cổ, cô đã hãi lắm rồi! Giờ lại đến lượt vong nhi này nữa, chẳng lẽ hôm nay cô sẽ chết ở đây sao?
Khao Miêu tuyệt vọng giãy giụa, lúc cô sắp kiệt sức chuẩn bị buông xuôi, chợt có một vệt đen từ đâu phóng đến, đáp thẳng vào đầu vong nhi.
Nó kêu thảm một tiếng rồi lập tức buông cô ra.
“Cái cổ này là của tao, chỉ có tao được siết! Mày là cái thá gì? Cút!”
Vong nhi nhìn chằm chằm vào cái bóng đen hung dữ kia, đôi mắt đen ộc ra hai hàng máu rồi chạy biến đi mất.
“A… A Phủ…”
Khao Miêu ngồi bệt trên nền đất, vừa lấy lại tự do hít thở thật sâu, thì đã thấy cái bóng đen sì dần tan biến.
Hình như lại muốn bỏ đi, không thèm nhìn cô lấy một cái.
Bây giờ hoặc không bao giờ, cô nghĩ trong lòng rồi nhảy bổ qua vồ lấy cái bóng, kêu lớn: “Cậu không được đi! Cậu có cho tôi giải thích không hả? Tôi chẳng có ý gì với Trần Long hết!”
“Nhưng thằng Bờm là con của tôi, tôi có trách nhiệm với nó! Cậu cũng lớn lên không có tình thương của cha mà, cho nên nếu thằng Bờm không có tình thương của mẹ, nó đáng thương thế nào cậu cũng hiểu chứ?”
A Phủ khựng lại một lúc như suy nghĩ, rồi vẫn bỏ đi, không thèm trả lời.
Khao Miêu tuyệt vọng nhìn cậu rời đi, cô đờ đẫn đứng dậy, bước đi như con rối vô hồn trở về viện của mình.
Thế nhưng lúc đi qua góc tường phía đông, cô bỗng thấy những tiếng “cúc cuu, cúc cuu…”
Ma ma của Nguyệt Quế Lầu sao?
Khao Miêu thử đi đến bên góc tường, cũng kêu “cúc cuu” đáp lại.
Bên ngoài cũng liên tục “cúc cuu” đáp lại cô.
Cô liền rút viên gạch đã cạy từ trước ra, để lộ ra một cái lỗ.
Vài giây sau, một mảnh giấy được đút vào trong.
Người bên ngoài rất khôn ngoan, dùng que củi đẩy mảnh giấy vào, không trực tiếp thò tay.
Khao Miêu cũng lấy que củi khều mảnh giấy vào, rồi cẩn thận nhét viên gạch vào lại như cũ.
Cô vội mở mảnh giấy ra xem, thế nhưng không phải là tin tức từ Nguyệt Quế Lầu như trong dự liệu.
Mảnh giấy chỉ có độc một chữ “Bờm” được viết bằng máu, hơn nữa còn bị gạch ngang một đường cũng bằng máu…
“Bờm ơi!!!”
Khi nãy gặp phải vong nhi cô đã thấy trong lòng bất an khi nghĩ đến con ruột mình rồi.
Nay lại thấy thêm điềm gở này nữa, cô lo cháy ruột cháy gan.
Cô phải tận mắt trông thấy thằng Bờm ngay bây giờ!
Nhưng… ngôi nhà nhỏ của Trần Long và thằng Bờm ở đâu cô còn không biết.
Xem ra chỉ còn cách đến Trần phủ, chờ thấy được Trần Long thì ám hiệu cho anh ta đưa cô đi gặp con thôi.
Khao Miêu bèn đi thay bộ quần áo thằng hầu, ôm theo hòm đồ nghề của lão Tự hôm trước lấy được.
Suy nghĩ một lúc, cô dùng hết sức nhảy lên bấu vào tường.
Cô muốn trèo tường ra ngoài! Vì cửa chính có người canh gác.
Đường đi Trần phủ thì cô biết.
Nó còn gần hơn đi Nguyệt Quế Lầu.
Hôm trước đi Nguyệt Quế Lầu, đi ngang qua Trần phủ nên cô nhớ rất rõ.
Ngoài đường nửa đêm vắng hoe vắng ngắt, còn hơi lạnh nữa.
Người bình thường nhìn cảnh này ít nhiều gì cũng sợ.
Còn Khao Miêu, cô ở cùng mẹ là thầy pháp nên lớn gan hơn người thường chút.
Cái hòm đồ nghề của lão Tự, cô cũng biết dùng mấy thứ đề phòng bất trắc.
Đồ trừ ma quỷ đã chuẩn bị xong, nhưng ngộ nhỡ gặp phải trộm cướp thì sao? Đành ngồi thụp xuống giống như một tên ăn mày, thực ra là chờ khi trời sáng hơn chút mới đi, cho đỡ nguy hiểm.
Tờ mờ sáng, lác đác đã có những người đi chợ sớm đi qua đi lại.
Cô theo trí nhớ đi đến Trần phủ, lựa một chỗ quan sát được cửa phủ, ngồi thụp xuống giả làm một tên ăn mày.
Cô nhìn chằm chằm vào cửa Trần phủ.
Chờ mãi mới có động tĩnh, nhưng chỉ là mấy người hầu ra ngoài mua đồ.
Cô thất vọng, nguyên một đêm thức trắng nên gà gật chống tay ngủ quên….