Khao Miêu hơi rùng mình, đôi chân đau rát khẽ nhúc nhích.
Nếu cô không nghe theo, bà ta sẽ có cớ trách phạt cô.
Còn nếu nghe theo, từ nay về sau cô chỉ là một kẻ yếu đuối mặc kệ bà ta ức hiếp.
"Mẹ, giải trừ vận xui đâu phải chỉ có cách này, có thể cho con bước qua chậu than cũng được."
Khao Miêu ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào bà lớn, cung kính vừa đủ, ánh mắt không kiêu ngạo hỗn láo nhưng cũng không tự ti yếu đuối.
"Hảo con dâu, mới chân ướt chân ráo vào cửa đã biết phản pháo lại mẹ chồng rồi."
Bà lớn cố nở nụ cười ưu nhã nhưng sự thật đã tức đến nỗi khuôn mặt gượng cứng.
Cậu cả A Phủ không phải con ruột của bà, mà là con của Hà lão gia với một người phụ nữ dân tộc Thái.
Ông quen mẹ ruột cậu từ trước khi cưới bà lớn, còn bà lớn sau khi được cưới vào cửa thì nổi cơn ghen, ngấm ngầm âm mưu g.iết mẹ ruột cậu.
A Phủ lớn lên trong sự ghẻ lạnh của mẹ cả nhưng vẫn thông minh sáng dạ hơn tất cả các anh chị em khác trong nhà.
Không biết là trời cao đố kỵ anh tài, hay là còn có bàn tay kẻ nào đứng sau, mà A Phủ sau một cơn cảm mạo, chết ở độ tuổi mới đôi mươi.
Từ sau cái chết của cậu cả, Hà phủ một thời gian nháo loạn không yên, trong phủ gặp rất nhiều chuyện ma quái.
Người hầu gác đêm liên tục nhìn thấy một bóng đen, đen sì từ đầu đến chân, cắm cúi đào bới khắp nơi trong phủ, còn phát ra giọng lẩm bẩm:
"Mẹ cả g.iết mẹ tôi
Cha tôi ăn thịt mẹ
Chôn xương trong góc vườn..."
Bà lớn sợ quá, đi xem thầy, thầy nói cậu cả chết đi mang theo oán hận, nên tìm về báo oán.
Oán khí quá nặng nên vong cậu rất ghê gớm, phải cưới cho cậu một cô vợ, sự chú ý của cậu chuyển sang cô vợ, sẽ không rảnh làm trò ma quái nữa.
Ai mà ngờ cưới đến cô thứ chín cậu mới ưng, tám cô trước đều bị ám cho đến chết...
Bà lớn còn đang chìm trong những suy nghĩ miên man này thì tiếng hai con hầu kêu ré lên, làm bà giật cả mình:
"AAAA! Cậu cả về, cậu cả về bà ơi!"
Trên đống muối chúng nó vừa rải ra có hai dấu chân đen sì, kích thước này là của đàn ông trưởng thành, chứng tỏ có vong ma vừa đi vào đây.
Mà cái lò than ấm áp bà lớn đang ngồi sưởi, cũng tự dưng tắt ngúm bởi một làn gió lạnh lẽo từ đâu thổi vào tận trong nhà.
Bà lớn biết thằng con rơi này không dễ chọc nên vội phất tay cho Khao Miêu lui, bản thân mình cũng chạy về phòng không dám ngoảnh nhìn lại.
"Mợ ơi, thoát rồi, chúng ta về thôi!"
Con Đậu mừng rỡ kéo tay Khao Miêu vẫn còn ngơ ngẩn nhìn vào đống muối in hình hai bàn chân đen sì kia.
Bởi ai không thấy chứ cô thì thấy rất rõ, thân ảnh mờ ảo của A Phủ bỗng hiện ra trong góc tối, cậu nở nụ cười chói lọi với cô, rồi nhấc chân giẫm lên đống muối, đi thẳng đến thổi tắt lò than của bà lớn...!
A Phủ đã biến mất nhưng bên tai Khao Miêu vẫn có giọng nói trầm thấp của cậu vang lên:
"Bé Miêu, đêm tân hôn chưa được trọn vẹn, chưa có động phòng, mau về thôi."
Sống lưng cô lạnh toát, bây giờ mới có tâm trí mà nghĩ đến vấn đề nan giải cô sẽ phải đối mặt từ giờ về sau: đã làm vợ của Quàng A Phủ thì cô phải ngủ cùng cậu ta, ngủ cùng người đã chết...
Nơi ở của A Phủ là một biệt viện hiu quạnh nhất trong Hà phủ.
Con Đậu cẩn thận dắt Khao Miêu đi, nó thủ thỉ nói:
"Nơi này mỗi ngày chỉ có em vào quét tước dọn dẹp thôi, ngoài ra chẳng ai dám bén mảng đến cả.
Cậu nhà mình hơi khó tính, ai vào cũng hù cho người ta phát điên phát dở."
"Từ nay có mợ ở đây rồi, hẳn là cậu sẽ đỡ cô đơn.
Chân mợ chảy máu nhiều quá, để em băng bó cho mợ."
Nó đi lấy một chậu nước ấm, chuẩn bị rửa chân và băng bó cho cô.
"Không cần đâu, tự tôi làm được mà..."
Khao Miêu từ chối nhưng nhìn sự tỉ mỉ và chân thành của nó, vả lại cô ở thế giới này thân cô thế cô, trừ con Đậu ra cô không còn ai để hỏi chuyện, nên lại thôi.
Cô ngập ngừng hỏi nó:
"A Phủ...!à nhầm, cậu cả sao lại mang họ Quàng vậy? Chẳng lẽ cậu ta là con nuôi của nhà họ Hà hay gì?"
Con Đậu ngừng động tác băng bó, dáo dác nhìn ngó xung quanh rồi mới cúi đầu vào tai cô nói nhỏ:
"Mợ này! Em đã dặn đừng nhắc đến chuyện này nữa mà! Mà sao mọi chuyện trong phủ mợ đều quên hết vậy?"
Khao Miêu sao có thể nhận mình là người từ thế giới khác xuyên đến đây, đành nói: "Từ sau khi sống lại, tôi bị mất trí nhớ rồi..."
"Sao số mợ lại khổ vậy chứ?"
Con Đậu sụt sịt khóc thương cho cô rồi kể lại toàn bộ những gì cô thắc mắc.
A Phủ vốn mang họ Hà theo cha, nhưng từ sau khi cậu chết, có lẽ oán hận quá nặng với nhà họ Hà nên tất cả những lễ gọi hồn, bài vị, bài văn khấn...!để tên Hà A Phủ cậu đều không chịu về.
Nên Hà lão gia bèn lệnh đổi tên cậu theo họ mẹ là Quàng A Phủ và không cho ai nhắc đến chuyện này nữa.