Trần Long đi vào trong thư phòng của mình, tên thuộc hạ đã ở đó chờ sẵn.
“Cậu chủ, xin hãy nén đau thương.
Mẹ con cô Khao Miêu đã… chế.t rồi…”
“Không thể nào!”
Trần Long không kìm được quát lên, khiến Vũ Nguyệt đứng bên ngoài nghe trộm cũng phải sợ run.
“Là thật thưa cậu! Hai mẹ con đều ch.ết cháy, thuộc hạ đã đưa xác về đây, đang để ở chỗ thầy Tự…”
Trần Long hai mắt đỏ ngầu như ác quỷ, hắn tức giận xô đổ mất mấy chồng sách.
Vũ Nguyệt ở bên ngoài sợ quá chạy vội về phòng.
Người tên Khao Miêu đó là ai? Có vẻ người đó rất quan trọng đối với Trần Long, làm cô ta không khỏi ghen tức trong lòng.
“Két két” cửa phòng bật mở, Trần Long quay về.
Vũ Nguyệt vội giả vờ ngủ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trên người hắn toả ra hơi thở lạnh lùng ch.ết chóc làm cô ta không dám hó hé động vào dù chỉ một cái.
Sáng hôm sau, sau khi dâng trà ra mắt cha mẹ chồng, Vũ Nguyệt trở về phòng, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Trần Long.
Hắn phải lên triều, nên chưa có thời gian đến chỗ người tên Khao Miêu kia ngay được.
Nghĩ vậy nên Vũ Nguyệt sai con hầu lập tức về Vũ phủ, xin một tên thuộc hạ đi theo dõi Trần Long.
Cô ta vẫn còn chút khôn khéo, không ngu ngốc đến mức tự liều mình đi theo dõi chồng.
Lại nói Trần Long sau khi bãi triều, không về nhà mà vội vã đi đến căn nhà hoang lão Tự đang ở.
Hắn xồng xộc bước vào nhà, chỉ thấy hai cái quan tài lạnh lẽo, một lớn một nhỏ.
“Cậu Long đấy à.
Cả hai cái xác đều đã cháy đen hết rồi.”
Lão Tự ban đầu nghe tin mẹ con Khao Miêu ch.ết thì hả hê lắm.
Nhưng khi nhìn thấy hai cái xác cháy đen thui, không thể nhận dạng là ai thì bán tin bán nghi.
Tên thuộc hạ từ trong góc tối đi ra bẩm báo:
“Cậu chủ, đêm đó giặc đốt bản, dân bản phần lớn đều ch.ết cháy.
Thuộc hạ mất thời gian rất lâu mới tìm thấy hai ngôi mộ của mẹ con cô Khao Miêu.”
Trần Long cứng ngắc bước đến như con rối, run rẩy mở nắp quan tài ra.
Tuy hai cái xác đều đã cháy đen không thể nhận dạng, nhưng những món đồ trang sức trên cái xác này đúng là những món Khao Miêu hay đeo.
Còn cái xác nhỏ trên cổ tay có đeo một cái khoá vàng trường thọ, để cầu bình an may mắn, cũng đúng là cái của thằng Bờm.
“Cậu chủ, cậu phải phấn chấn lên.
Cậu cũng cưới mợ chủ vào cửa rồi, sẽ sớm có những đứa con khác mà…”
Tên thuộc hạ lên tiếng an ủi, Trần Long chỉ hằm hằm phun ra một chữ “Cút!” đuổi hết ra ngoài.
Đêm hôm đó, lão Tự đang ngồi bực bội trông hai cái xác.
Tên Trần Long đáng ghét này, muốn đem đi đâu chôn thì đem luôn đi, đằng này cứ để ở đây chưa quyết định, bắt lão phải trông.
Bỗng có tiếng gõ cửa, lão Tự ra mở cửa, kinh ngạc vì người đến không phải là Trần Long, cũng không phải thuộc hạ của hắn.
Một tên mặc đồ đen kít mít vừa thấy cửa mở ra đã lập tức xông tới dí dao vào cổ lão Tự.
Lão sợ toát mồ hôi hột, sao lại có người biết lão đang trốn ở đây chứ?
“Thầy Tự mạng lớn thật đấy, tôi cứ tưởng thầy ch.ết rồi cơ.”
Một người phụ nữ đi vào ngay sau tên mặc đồ đen, đội mũ trùm khăn kín mít.
Lão Tự chưa nhận ra cô ta là ai, nhưng bản tính ham tiền nên lão ngay lập tức nhận ra người phụ nữ này thuộc tầng lớp quý tộc, lão có thể đeo bám kiếm lợi.
“Cô… cô là ai?”
Vũ Nguyệt đi vào trong nhà, con hầu theo sau cẩn thận nhìn ngó xung quanh rồi đóng cửa lại.
“Thì ra là cô cả nhà họ Vũ, à không, bây giờ cô đã là mợ cả nhà họ Trần rồi.” - Lão Tự lên tiếng nịnh nọt.
- “Cô… bảo hắn bỏ con dao đi, từ từ nói chuyện được không…”
Vũ Nguyệt dùng đôi mắt sắc bén độc ác nhìn lão: “Khao Miêu là ai? Nói cho rõ ràng rồi hẵng mong bỏ dao xuống.”
Lão Tự khổ sở nói: “Khao Miêu là vợ của A Phủ, cậu cả nhà họ Hà đó…”
Vũ Nguyệt nghe đến đây đôi mắt càng trợn lên độc ác hơn: “Vợ của A Phủ? Đã có chồng rồi còn dám quyến rũ chồng tao?”
Đã quyến rũ Trần Long thì thôi đi, hoá ra lại còn là vợ A Phủ! Vũ Nguyệt nghe đến đây tức muốn ch.ết, con Khao Miêu này có bản lĩnh gì mà lại chiếm được trái tim cả hai người đàn ông trong mộng của cô ta!
Nguyệt hung dữ sai lão Tự mở nắp quan tài ra.
Vừa nhìn thấy hai cái xác cháy đen, cô ta đã kinh hãi lùi lại, lấy tay bịt mũi.
“Đây chính là con Khao Miêu, và con của nó với chồng tao?”
Lão Tự thầm than trong lòng, con ả này điều tra biết hết chuyện rồi, còn phải hỏi lão làm gì nữa.
“Ừ thì phải, nhưng mẹ con nó cũng ch.ết rồi, cô còn muốn gì nữa!”
Vũ Nguyệt đảo cặp mắt hung ác hỏi: “Ông làm thế nào mà cho hồn mẹ con nó mãi vất vưởng không siêu thoát được không?”
Lão Tự nghe vậy giãy nảy lên: “Không được đâu! Cô không sợ chồng cô, nhưng tôi thì có đấy! Làm vậy hắn gi.ết tôi mất!”.