“Bây giờ cô vào cung gặp Huệ phi cho tôi, bắt bà ấy uống cái này.”
Trần Long nhét vào tay Vũ Nguyệt một gói bột.
Trông thấy gói bột giống hệt gói mà hắn bắt mình uống, Vũ Nguyệt sợ quá hét ầm lên, vứt gói bột đi.
Ánh mắt Trần Long tối lại, hắn vẫn chưa trở mặt với nhà họ Vũ ngay lúc này được.
Đối với ả Vũ Nguyệt này vẫn phải vừa đánh vừa xoa.
“Tôi nói cho cô một bí mật.
Nam Viễn Vương thực ra đã ch.ết, hiện tại là Quàng A Phủ đang mượn thân xác của Nam Viễn Vương mà thôi.”
“Cô cho Huệ phi uống cái này, bà ta hoá ngu ngơ rồi xúi bà ta vạch trần chuyện Nam Viễn Vương bị Quàng A Phủ cướp thân xác.
Nếu làm tốt tôi sẽ cho cô uống thuốc giải.”
Nói thêm một hồi, Vũ Nguyệt hoàn toàn bị Trần Long tẩy não.
Cô ta cất gói bột vào trong người, sửa soạn đi gặp Huệ phi.
Trần Long nhìn theo cười âm u, nếu chuyện này thành, tự khắc A Phủ bị xử tội khi quân, hắn không cần phải mạo hiểm thông đồng với địch mới gi.ết được cậu.
Vũ Nguyệt vừa đi được một lúc, thuộc hạ của Trần Long hớt hải bẩm lên:
“Cậu chủ, không xong rồi! Người của Nam Viễn Vương đang bao vây khắp Trần phủ.”
Trần Long cả kinh nhìn người của A Phủ không nể nang gì mà bới tung hết Trần phủ nhà hắn lên.
“Nam Viễn Vương đến đây đem nhiều người thế là có ý gì?”
Hai thân hình cao lớn đứng đối mặt nhau.
Trần Long nhìn chằm chằm vào A Phủ mong nhìn ra suy nghĩ của cậu, nhưng sau lớp mặt nạ bí hiểm kia chỉ là đôi mắt lạnh lẽo vô cảm, thâm sâu khó dò đoán.
“Đêm qua đuổi theo một kẻ khả nghi, đúng lúc đến Trần phủ thì mất dấu hắn.
Mong Trần phủ hợp tác, chỉ lục soát một chút theo quy trình thôi, cũng là để chứng tỏ Trần phủ trong sạch không có liên can.”
A Phủ nhàn nhạt mở miệng nói, làm Trần Long không tự chủ được cứng cả sống lưng.
Tên A Phủ này phải chắc chắn thu hoạch được cái gì mới dám ngang nhiên xông vào Trần phủ.
“Đương nhiên Trần phủ sẽ hợp tác.”
Trần Long nói câu này như rít ra từ kẽ răng.
Hắn tức giận nhưng vẫn tự tin trong lòng, rõ ràng hắn đã đưa tên kia an toàn rời khỏi kinh thành, A Phủ có bới tung nơi này lên cũng không thể tìm được cái gì.
Ngồi chờ một lúc vẫn chưa tìm được ai hay cái gì khả nghi, sắc mặt Trần Long giãn ra dần, hắn nhàn nhã nói:
“Không tìm được gì thì mời Nam Viễn Vương về cho.
Mong ngài từ sau làm việc bớt tắc trách.”
A Phủ nghe vậy, nửa đôi môi ẩn sau chiếc mặt nạ chỉ khẽ nhếch lên chứ không nói gì.
Ngoài cửa có tiếng bước chân rầm rập của quân lính, liền sau đó là một tiếng “bịch” nặng nề vang lên.
Một đống bùi nhùi trông như cái bao tải rách bị ném tới trước mặt Trần Long, làm sắc mặt hắn đại biến.
“Cậu Long, tôi đã trốn rồi, sao cậu không cứu tôi?”
Thì ra đống kia không phải cái bao tải rách mà là lão Tự.
Lão vẫn luôn được Trần Long giấu nuôi bên ngoài để làm việc cho mình, mấy ngày nay A Phủ lục soát khắp nơi trong kinh thành nên hắn mới đem lão giấu trong Trần phủ.
“Ngươi, ngươi…”
Trần Long chỉ tay vào A Phủ nói không nên câu, hoá ra đuổi bắt kẻ khả nghi chỉ là cái cớ, mục đích thật sự là moi ra lão Tự.
Lão đáng ra bị hành hình từ lâu nhưng lại được Trần Long giữ lại mạng.
“Cậu Trần có thể giải thích được không, cậu tự ý tha ch.ết cho tử tù, lá gan của cậu cũng lớn thật đấy.”
A Phủ đứng đó cao lớn thẳng tắp, lời nói ra lạnh lẽo như t.ử thần ban cái ch.ết cho Trần Long.
Hắn tái mặt, đi tới đạp cho lão Tự một phát ngã lăn quay:
“Tên này ở đâu to gan xông vào Trần phủ? Là Trần phủ canh phòng không nghiêm để trộm lẻn vào, may có Nam Viễn Vương phát hiện kịp thời, Trần mỗ vô cùng cảm kích.”
A Phủ chỉ cười nhạt: “Cậu Trần phản ứng cũng nhanh thật đấy.
Có phủi sạch quan hệ thì sự thật vẫn là cậu có tội tự ý tha ch.ết cho tử tù.”
Trần Long đứng đó như trời trồng, hai mắt hắn đỏ ngầu, khuôn mặt vặn vẹo nhăn nhúm.
Hắn lảo đảo bước lùi về sau, chống tay lên bàn, mặt cúi gằm xuống.
“Rầm rầm” mấy tiếng kinh thiên động địa vang lên, Trần Long mở nắp cái lò than sưởi ấm, lửa bên trong đang cháy âm ỉ.
Hắn hất thật mạnh tất cả ngọn lửa lẫn đống than vào mặt lão Tự, động tác mau lẹ vô tình, ngọn lửa như một con ác quỷ phóng tới nuốt trọn lấy khuôn mặt lão.
“AAAAA…”
Lão gào lên thảm thiết, mùi thịt cháy khét bốc lên khiến người ta kinh hãi.
Trần Long chính là cố tình hắt thẳng vào giữa mặt lão, da thịt lão bị cháy đến nứt toác ra, khuôn mặt biến thành một đống máu thịt lẫn lộn, vừa đỏ hỏn vừa bầy nhầy…
Một vài đốm lửa và mẩu than hắt ra xung quanh cũng bắt lửa khắp nơi trong căn phòng.
A Phủ không ngờ Trần Long dám làm đến mức này, cậu lạnh giọng sai thuộc hạ dập lửa trong phòng và trên người lão Tự.
Còn Trần Long chỉ đờ đẫn đứng đó nhìn lão Tự quằn quại, la hét những tiếng thê thảm..