[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

“Ngươi nói cái gì? Ngươi đả thương hắn?” Triệu Trinh vạn lần không thể ngờ tới, kẻ cách đây không lâu còn nằm hôn mê bất tỉnh trên giường lại có thể nhân lúc hắn tới ngự thư phòng phác thảo chiếu thư hạ lệnh bắt giữ Bạch Ngọc Đường chạy khỏi hoàng cung.

Có điều xem ra hắn thực sự đã suy yếu cực điểm: Triển Chiêu trước đó ra vào hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm một cách dễ dàng, vậy mà hiện giờ đến một thị vệ bình thường cũng có thể đả thương hắn, đủ thấy công lực của hắn suy giảm thế nào.

Triệu Trinh giờ này đã chẳng còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện xử trí Bạch Ngọc Đường, lòng hắn chỉ đầy lo lắng đối với Triển Chiêu. Triển Chiêu vừa bị thương nặng, kể cả có phải sảy thai hay không, nhưng dáng vẻ thống khổ của hắn tuyệt đối không phải giả vờ, lại thêm lần này bị thương, nếu không được chữa trị kịp thời, liệu hắn có gặp nguy hiểm gì hay không?

“Các ngươi là lũ vô dụng. Không bắt được hắn thì thôi, đả thương hắn làm gì hả?” Triệu Trinh vừa lo vừa giận, lửa giận trong lòng trút cả lên thị vệ kia.

Tay thị vệ đáng thương quỳ rạp trên đất không dám cãi lại. Gã vừa luôn miệng cầu xin: “Hoàng thượng thứ tội”, vừa âm thầm kêu khổ: Ở bên vua như ở bên hổ, quân tâm khó lường, người đời nói quả không sai, rõ ràng Hoàng thượng nói bọn họ dù dùng bất kì cách gì cũng phải coi chừng người kia, vậy mà giờ lại trách mình đả thương hắn, người ta đã muốn chạy, không động võ làm sao ngăn nổi? Dù để hắn ta chạy thoát đúng là do mình thất trách, nhưng đó cũng bởi tài nghệ của gã không bằng người đó, đừng quy hết tội cho gã vậy chứ.

Triệu Trinh chúa ghét bộ dạng yếu đuối cầu xin tha thứ của đám thủ hạ vô dụng, tức tối đá gã một cước, gầm lên: “Cút!”

Đợi thị vệ kia dấp dúi chạy khỏi ngự thư phòng, Triệu Trinh cũng nhấp nhổm không yên, cao giọng hạ lệnh: “Người đâu, chuẩn bị kiệu, trẫm muốn xuất cung.”


***

Trong Khai Phong Phủ.

“Ngọc Đường ca ca, uống thuốc.” Bạch Nhị Nha mất bao công sức mới dỗ được tiểu Thái tử đi chỗ khác, không để nó thấy Bạch Ngọc Đường, sau đó nhanh chóng sắc thêm một bát thuốc dưỡng thai mang đến cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường chờ đến nhàm chán, vừa thấy nàng tiến vào liền nói: “Hôm nay có vẻ muộn hơn ngày thường?” Y không trách cứ nàng, chỉ là hôm nay chẳng rõ tại sao, người của Khai Phong Phủ hình như hết sức bận rộn, không ai thèm đến nói chuyện với y, để y nhàn đến hốt hoảng, chẳng ngờ ngay cả người rảnh rỗi không biết vội là gì như Bạch Nhị Nha cũng đến muộn như thế.

“Muội đã sắc thuốc xong rồi, nhưng nửa đường lại bị Tiểu Bảo đụng phải, muội đành phải đi sắc lại lần nữa. Đúng rồi, Ngọc Đường ca ca, muội quên chưa nói, tiểu Thái tử hôm nay tới phủ, nó còn nhắn rằng nó rất nhớ huynh.” Tiểu nha đầu cũng giống như Bạch Ngọc Đường, không có khái niệm quân thần, đã vậy tâm tính lại rất đơn thuần, chẳng chút tinh ranh xảo quyệt, hôm nay tâm tình với tiểu thái tử một hồi, hai người lại thành bằng hữu, bởi vậy nàng nhắc đến tiểu Thái tử y như nhắc đến đứa nhỏ nhà bên, còn gọi thẳng nhũ danh “Tiểu Bảo” của nó.

“Tiểu Bảo? Nhóc đó đến Khai Phong Phủ làm gì?”

Nghe đến tên này, lòng y gợn lên đôi chút hoài niệm. Bạch Ngọc Đường tính tình thực tế, dù y rất hận Triệu Trinh, song chưa bao giờ giận lây sang Tiểu Bảo, huống hồ y vốn thích trẻ con, nhớ tới khi xưa y đã từng tự tay bế ẵm đứa nhỏ còn quấn tã, lại nghĩ bây giờ mình cũng sắp có một đứa nhỏ đáng yêu như thế, khóe miệng không khỏi cong lên. Hơn một năm không gặp, chẳng biết nó đã lớn đến thế nào, cõ lẽ đã thành thiếu niên rồi cũng nên.


Còn có mẫu thân của đứa bé kia, y nhớ ngày đó khi biết A Mẫn thích Triển Chiêu, cõi lòng ùa dâng đủ mùi chua xót buồn khổ, lại vẫn ngây ngốc cho rằng mình ghen vì A Mẫn, ai ngờ lúc ấy mình cũng đã thích con mèo đó chứ…

“À, thằng nhóc nhớ cuộc sống bên ngoài, tới thăm huynh và Bao đại nhân một chút.” Tiểu cô nương quyết định nói dối, gần một tháng qua, không nhắc tới bất kì chuyện gì liên quan tới Triển Chiêu trước mặt Bạch Ngọc Đường dường như đã thành luật bất thành văn ở Khai Phong Phủ.

Bạch Ngọc Đường thừa hiểu tâm tư của tiểu nha đầu này, tiểu Thái tử làm sao biết y ở Khai Phong Phủ, tới đây thăm mình là chuyện hoàn toàn không thể, còn nếu chiếu theo quan hệ thân sơ, nói nó tới đây thăm Bao đại nhân, chẳng bằng nói nó đến thăm Triển Chiêu nghe còn hợp lí hơn nhiều, dù sao ngoại trừ mẹ nó, trước kia Tiểu Bảo thích nhất là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, mà việc thi thể Triển Chiêu bị Phụ hoàng nó mang đi cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, chắc hắn sẽ không để nó biết.

Dù Bạch Ngọc Đường đã buông bỏ chấp niệm về Triển Chiêu, nhưng cũng hiểu được sự thương yêu của mọi người với mình, bởi vậy không vạch trần nàng.

“Nó đi rồi sao?” Tuy biết bộ dạng mình hiện giờ không nên để người ngoài nhìn thấy, nhưng không gặp được Tiểu Bảo y cũng có hơi thất vọng.

“Đúng vậy, đâu thể để nó vào đây gặp huynh được.” Nàng mất bao công mới lừa được đứa nhỏ kia, chỉ sợ Ngọc Đường ca ca bị người nhìn thấy sẽ sinh xấu hổ.


“Thật tiếc, đáng lẽ nên nhờ nó hỗ trợ cứu các ca ca tẩu tẩu.” Bạch Ngọc Đường hơi hối hận, cơ hội ngàn năm một thuở vậy mà y lại bỏ lỡ.

Bởi chuyện các ca ca tẩu tẩu bị bắt vẫn chưa không khai, việc này dù không hợp lễ pháp, nhưng chỉ cần Hoàng thượng một mực phủ định, thì dẫu là Bao đại nhân cũng đành bó tay, chỉ còn một cách là tìm người bí mật cứu bọn họ ra ngoài. Giờ này kẻ có thể cứu người mà không bị liên lụy e rằng chỉ có mình tiểu Thái tử, chính là một khi Thái tử hồi cung, việc tái kiến có lẽ sẽ rất khó khăn.

Tiểu cô nương kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường, không nghĩ y lại đoán được việc Tứ Thử bị giam trong cung, có điều nghĩ đến bọn họ sẽ nhanh chóng được cứu ra, cũng không lo lắng quá nhiều, bởi vậy lập tức trưng ra vẻ mặt dạt dào đắc ý, vênh mặt nói: “Ngọc Đường ca ca, huynh đừng tiếc nuối gì cả, muội đã nói với Tiểu Bảo, nó cũng đồng ý sẽ giúp chúng ta cứu các ca ca tẩu tẩu của huynh.”

“Tiểu nha đầu ngươi hóa ra cũng có lúc thông minh, chính là…” Bạch Ngọc Đường nghe nàng nói vậy, thoạt tiên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, thật chẳng ngờ tiểu cô nương này cũng có thể làm ra sự tình hợp ý mình đến thế, thế nhưng tức thì nhận ra vấn đề, chuyện cứu người đâu chỉ đơn giản cứu ra là xong, việc cần lo lắng còn nhiều, rất nhiều.

Dẫu rằng gần đây Hoàng thượng không có động tĩnh gì với mình, nhưng từ việc các ca ca tẩu tẩu vẫn bị cầm tù, có thể thấy Hoàng thượng không có ý định buông tha mình, nếu Hoàng đế phát hiện bọn họ chạy trốn, không chừng sẽ nổi điên mất.

“Muội đi thu dọn đồ đạc, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này.”

Tuy việc chạy trốn thực sự không hợp với tính tình cao ngạo của Bạch Ngọc Đường, song giờ y không thể không làm vậy, sau khi các ca ca tẩu tẩu trốn ra, chắc chắn sẽ tự bảo vệ được mình, thế nhưng nếu y còn chần chừ ở Khai Phong Phủ, vạn nhất bị bắt sẽ liên lụy đến bọn họ, hơn nữa y còn phải bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, bộ dạng y hiện giờ có lẽ không thể chạy nhanh, đợi cho mọi sự phát sinh mới chạy e rằng không kịp, cho nên trước hết cứ rời kinh thành, tìm một chỗ trốn kín đáo là hơn.

Tiểu cô nương vừa nghe Ngọc Đường ca ca khen ngợi mình, tâm trạng cực kì vui vẻ, lại chợt nghe thấy y nói phải rời khỏi đây, lúc này mới phát hiện mình suy nghĩ chưa thấu đáo. Nếu cướp phạm nhân từ tay Hoàng đế, bọn họ chính là đào phạm, tất nhiên sẽ phải chạy trốn.


Có điều Ngọc Đường ca ca đã gần đến kì sinh nở, làm sao chịu nổi gian nan vất vả trên đường?

“Ngọc Đường ca ca, huynh đâu thể đi được…” Bạch Nhị Nha hối hận muốn khóc, đến cả vấn đề đơn giản như thế mà nàng cũng không nghĩ ra. Biết vậy nàng đã nói với Tiểu Bảo hãy chờ Ngọc Đường ca ca sinh hạ bảo bảo sau đó hãy cứu người, lúc đó thân thể Ngọc Đường ca ca khôi phục, nhất định cấm quân thị vệ trong cung không thể bắt được huynh ấy. Nhưng giờ…

Bạch Ngọc Đường trông thấy mắt nàng đỏ hoe, vội vàng an ủi: “Đừng coi coi ca ca ngươi như người bệnh yếu nhược vậy đi, ngươi còn như thế là ta giận đấy. Võ nghệ cùng với nội lực của Ngũ gia ta đâu phải để làm màu, thân thể nào có yếu ớt như ngươi nói.” Y vừa nói vừa nhướng mày, nghiêng mặt, khoanh tay ra bộ giận dỗi.

Quả nhiên tiểu cô nương vội vàng bắt lấy tay y, lắc lư không ngừng: “Ngọc Đường ca ca, huynh đừng giận muội, muội không nói nữa là được chứ gì?”

Rốt cuộc vẫn là Bạch Ngọc Đường hiểu rõ muội muội này nhất, tiểu nha đầu sợ nhất là mình giận dỗi, chú ý mình tuyệt đối không kém Triển Chiêu, có đôi khi Bạch Ngọc Đường ngẫm lại, giả như y không gặp gỡ Triển Chiêu, có lẽ sẽ bị nàng lay động không chừng…

“Việc này không nên chậm trễ, muội mau đi chuẩn bị đi..”

“Vâng.”

Bạch Nhị Nha trả lời, sau đó lập tức quay đầu ra cửa, ai ngờ chưa kịp bước ra đã bị cảnh tưởng trước mắt dọa cho ngây người “ Quỷ nha……!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận